Đã vô tình làm như thế, hình như nhiều lần, với vài tin nhắn của vài người, và gần đây nhất, đã đọc những dòng chat cách đây cả hai tháng, vẫn còn thắc mắc, người ấy có nhớ tới ta?
Khi nhớ ai đó, lại mở những dòng tin nhắn cũ, rồi băn khoăn, thở dài, rồi lại nghĩ ngợi, nhớ những lúc đó, có đứa ngồi chat nhiệt tình, miệng cười toe toét, chờ từng dòng hồi đáp, nhiệt tình xuyên thời gian, bốn tiếng đồng hồ, nhận ra người ta đã thành bác và mình là em, bàn chuyện người ta, bàn chuyện mình rồi nói chuyện chính trị, chẳng có gì là không nói cả, nhận ra chúng ta giống nhau tới kỳ lạ, bao năm không nói chuyện, nhưng khi nói thì như chưa từng xa lạ, ta nhớ về người nhiều lắm, chỉ là không còn mơ, còn mong hay đau lòng, trong giấc mơ ta chỉ còn lại ánh mắt người đen thẫm đang nhìn ta chăm chú, lặng lẽ, người vẫn ở đó, chưa từng ra đi, chỉ là ta không nhận ra, người luôn hiểu ta, hiểu những điều ta chưa nói và luôn thích chọc ta như ta thường chọc người, giờ thì, cả đời này, ta sẽ chẳng gặp người đâu, nếu là duyên, đã nhận rồi, chỉ là không nợ nhau, bởi nếu không, giờ đã không một mình hồi tưởng...
ta thích ngắm người đi trên phố, ta thích nhìn những khuôn mặt với nhiều trạng thái khác nhau, lúc vui buồn, hờn giận, lúc tươi cười lúc nhăn nhó khó chịu, nhưng ta cũng không thích chốn đông người, đến nỗi đi cả ngày chưa chắc nhìn ra một gương mặt quen biết, thành phố bé lắm, mà đông lắm, nhưng chẳng bao giờ ta gặp được người quen, vậy đấy, bởi có lẽ chính lúc đó ta đã lướt qua nhau mà không kịp nhìn, dáng hình ai đó, nụ cười ai đó cứ nhạt dần, không còn đọng lại, chưa kịp nhớ đã đi qua nhau, vậy đấy, ta thường mơ mộng nếu ta chăm chú nhìn người qua lại thì biết đâu đó ta có thể gặp người, tới giờ thì ta không biết nữa, có thể chúng ta đã từng đi qua nhau chăng?
năm dài tháng rộng, vậy mà ta thì bỏ lỡ nhiều chuyện, chỉ là ta không đủ can đảm đi gặp người hay do ta đã tự bỏ đi cơ hội đó, người với ta, thế giới khác nhau, hay vì duyên số, người yêu ai, có từng yêu như yêu người yêu cũ, có từng nghĩ có ai đó yêu người đến đau nhói, người sẽ không biết, ta từng vì người từ chối nhiều người, từng vì người để trở về...
đêm lạnh, Hà Nội, ta đã quen với chuyện đi cả ngày mà chẳng gặp lấy một khuôn mặt thân quen, và ta đã thôi nghĩ sẽ gặp người, ta đã già quá rồi, không còn sức chờ đợi chuyện sẽ không bao giờ xảy ra, trái tim cằn cỗi, cứng nhắc và muốn lặng sóng, như trước khi người xuất hiện...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét