Thất tình bao nhiêu lần là đủ...
Tôi nhớ lần đầu tiên thất tình, tôi ngồi khóc ầm ĩ trong phòng, sau đó gọi điện cho vài người kể, vừa kể vừa khóc....
nhưng mà lần chia tay đó, không hiểu sao tôi thấy nhẹ lòng... như trút được rất nhiều gánh nặng trong lòng, nên khóc xong rồi thôi.
Người yêu đầu tiên, cậu ấy bằng tuổi, lúc yêu thì bạn ấy bắt kêu anh em, xong đến lúc chia tay, lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện lại là khi bạn ấy gọi điện lấy địa chỉ để gửi trả tôi mấy món đồ tôi từng tặng bạn ấy, và lúc đó tôi gọi cậu- tớ, như khi chúng tôi mới quen, một cách rất tự nhiên...
Rất nhiều năm sau này, chúng tôi thỉnh thoảng có nói chuyện, là bạn ấy hỏi thăm tôi, bạn ấy đã lấy vợ cách đây vài năm và chuyển vào Vũng Tàu sống, tôi không biết cậu ấy có hạnh phúc không, nhưng cậu ấy bảo luôn nhớ số điện thoại của tôi,còn tôi, chả nhớ gì về cậu ấy, ngoài cái tên, thậm chí nhiều lúc tôi cố nhớ họ tên, nhưng không thể, cho đến khi cậu ấy nhắn tin cho tôi trên zalo, dùng đầy đủ họ tên cậu ấy :)))
Rất lâu sau đó, tôi yêu một người, rất nhanh và cũng chia tay rất nhanh...
Lần này tôi không khóc, không một giọt nước mắt, chỉ có câu đầu tiên và cuối cùng: khốn nạn !
cũng không hiểu vì sao không khóc được, nhưng từ đó trở đi, tôi bắt đầu không hiểu yêu là thế nào, cảm thấy mọi thứ thật nhàm chán, vô nghĩa, kể cả chuyện kết hôn...
trước đó không lâu, tôi từng nghĩ đến ngôi nhà, những đứa con, nhìn chúng lớn lên, sống cùng một người mà sáng nào, khi mở mắt cũng nhìn người ấy đầu tiên, là người tôi sẽ chấp nhận tất cả, bỏ tất cả để theo anh ta đi...
để rồi, kết cục, khốn nạn...
Tôi đáp lại những ánh nhìn của những người khác giới là cái nhìn thẳng, không ngại ngùng né tránh, cũng rất thờ ơ đón nhận mọi sự quan tâm và từ chối mọi lời đề nghị kết hôn...
là tôi bây giờ không hiểu, tôi sẽ lấy dũng khí ở đâu để chấp nhận một người, làm quen một người, yêu một người và nói chuyện về tương lai với một người...
một sự bình thản đến không ngờ, trong khi những người xung quanh tôi, lại chả ai thấy tôi bình thường =)))
bình thường là hai đứa con, một ông chồng ấy =))
tôi tự hỏi, thất tình bao nhiêu lần thì đủ...
tôi đã từng khóc rất nhiều lần khi quen người yêu thứ hai, có lẽ tôi thương người ta nhiều, hoặc bởi thế, nên khi chia tay, tôi không khóc nữa,cũng không còn cảm xúc để khóc nữa, mọi thứ chết dần bên trong và trở nên bình lặng ở phía bên ngoài...
có lẽ là do tôi đã trưởng thành, hoặc bị trưởng thành..
rồi ngày mai sẽ ra sao... ai biết được, nên để đó đi... hôm nay mưa hoài, mưa mãi, cũng buồn, tự nhiên nhớ những lần thất tình...
rút cục là yêu ai, ai yêu, tự mình đa tình nên vết thương này tự mang, có thứ đã nằm yên trong lòng, có thứ chết dần và có thứ lãng quên rồi, kể cả cách để yêu một người...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét