Đầu năm 2021 là Thương Tiến Tửu
và cuối năm
là Trò chơi hệ chữa trị của tôi của Ngã hội tu không điều
(trong Livestream siêu kinh dị thì tác giả lấy tên Vũ Văn Trường Cung, nghe rõ là hay, thế mà sang Trò chơi hệ chữa trị thì lấy tên kiểu gì ấy :)))
về Thương Tiến Tửu
Là truyện đam
nhưng vượt khỏi khuôn khổ của truyện đam thông thường, Thương Tiến Tửu như một trường văn tỉ mỉ, tinh tế, bao quát cả một khoảng không gian rộng lớn, tuyến nhân vật rộng, cả phụ chính đều có đất diễn, tác giả viết chặt tay, logic chặt chẽ, không nhiều plot twist nhưng đủ hấp dẫn, không ẩu, không non tay bất cứ đoạn nào, điểm cộng rất to là không đầu voi đuôi chuột như rất nhiều tác giả khác, Mật mã Tây Tạng là một ví dụ :)
đây là cuốn truyện mà tui không dám đọc nhanh, phải đọc rất chậm, rất cẩn thận và tiếc từng trang :)
nếu nói văn học mạng thì Thương Tiến Tửu đã vượt khỏi khuôn khổ giải trí thông thường, trong truyện âm mưu trùng trùng, mỗi bước đi đều như bước trên đao, thủ đoạn chính trường đủ thâm hiểm để giết cả ba họ, mà người chơi cờ và những bàn cờ, mỗi nhân vật đều là những tay chơi cờ hoặc lão luyện hoặc liều lĩnh, lỡ tay là đi luôn cái mạng và dĩ nhiên Thẩm Trạch Xuyên là kẻ lão luyện cùng liều mạng nhất.
Thẩm Trạch Xuyên tuyệt đối là con bạc bậc nhất, hắn không sợ chết, không sợ đau, không có người thân, càng chơi càng lớn, hắn, là dạng con bạc đáng sợ nhất. hắn cũng là kẻ biết nhìn người nhất, mỗi bước đi của hắn đều nhìn lòng người mà làm, hắn lừa gạt, thu phục, giăng bẫy hay tự đóng vai người thua cuộc, hắn có thể làm tất cả, chính hắn tạo bước ngoặt cho cuộc đời hắn, tự tạo thời cơ, tự chớp lấy cơ hội. tự xoay chuyển vận mệnh của mình, điểm này, Tiêu Trì Dã không bằng hắn.
có thù tất báo, hắn chưa từng tha cho bất cứ ai, hắn, sẽ ghi nhớ đến khi đã đòi được món nợ đó.
hắn là người giỏi nhịn nhục, cũng là người giỏi trù tính, hắn có thể diễn mọi vai diễn, miễn là đạt được mục đích cuối cùng.
hắn được Thái phó dạy dỗ 5 năm, 5 năm ấy, người thầy điên kia đã dạy hắn như một thái tử, mọi lễ nghi, ngoại giao đều học đủ, thái phó và sư phụ còn trù tính cho hắn những con cờ tốt nhất để hắn hoàn thành được mục đích, những con cờ cắm thật sâu, thật lâu, đến nỗi không ai ngờ tới.
nếu hắn là một diễn viên, vậy là diễn viên bậc thầy, nếu hắn là người chơi cờ, vậy là người chơi táo bạo nhất, hắn, nhất định là một kẻ điên bậc nhất đế đô.
à hắn không chỉ có cái đầu và dã tâm bậc nhất, hắn còn có võ công rất giỏi, hắn là một sát thủ, điều mà nhiều người thường lẫn rằng hắn là tên ẻo lả, yếu đuối và vô hại :)))
nhưng hắn, cũng là nam nhân đẹp nhất, ít nhất là trong mắt Tiêu Trì Dã :))) vẻ ngoài của Thẩm Trạch Xuyên khiến người đối diện luôn phải ngưỡng mộ, bối rối và rất dễ bị bẻ cong :)) hắn đẹp, cái đẹp toát ra từ đôi mắt diễm lệ, khuôn mặt trắng nhỏ, thanh tú, cực kì thu hút người khác. Toàn thân hắn là sự thanh tú, mềm mỏng, nhưng nội tâm điên rồ :))))
vậy nên, hắn chính là điển hình của việc, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong =))))
Tiêu Trì Dã là người đầu tiên nếm đủ =)))
ai bảo lại đá hắn một cái, khiến hắn mất nửa cái mạng, ai bảo lại muốn ăn hiếp hắn :)))
Nếu Tiêu Sách An là con sói của Ly Bắc thì Thẩm Lan Chu lại là con hồ ly tinh :))) vừa lắm :)))
thế giới của Thẩm Trạch Xuyên không có nhiều lắm, ngoài sư phụ và thái phó, hắn không có bất cứ ai thân thiết nhưng Tiêu Trì Dã thì có tất cả.
hắn là con út, được cả nhà cưng chiều, từ anh trai đến chị dâu rồi cha ruột, hắn luôn được yêu thương và ngưỡng mộ, khi hắn trở thành con tin ở kinh thành, cha hắn đã chuẩn bị cho hắn những tâm phúc tốt nhất, từ Thần Dương, Cốt Tân đến Đinh Đào, hắn có rất nhiều nhưng hắn cũng là con sói cô độc, bị tách đàn và nhốt ở kinh đô như con thú mà thôi,
hắn muốn về Ly Bắc, muốn cưỡi ngựa rong ruổi trên dãy Hồng nhạn, muốn tham chiến, muốn trở nên rắn rỏi như cha và anh, hắn muốn vùng vẫy ở bầu trời lớn kia, nơi biên thùy mênh mông của hắn.
vậy mà lúc hắn phương cương nhất, hắn bị nhốt ở kinh đô, giả làm một tiểu vương ăn chơi bậc nhất :)
nỗi tù túng ấy đã bị Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấu :)
oan gia ngõ hẻm, cuối cùng 2 con người cô đơn này lại lên chung 1 chiếc thuyền.
Tiêu Trì Dã đã ngầm toan tính để được thả về quê hương, hắn đã mạo hiểm xé tan vỏ bọc của một kẻ ham chơi, hiện nguyên hình là con sói hoang dã của Ly Bắc, hắn mạo hiểm cả tính mạng để đánh cược, hắn đã thắng nhưng cái giá hắn phải trả là đặt cả nhà hắn vào tình thế nguy hiểm, bản thân hắn, cũng bị người hắn liều mạng cứu ra phản bội- hoàng thượng lên ngôi nhưng lại nghe lời gièm pha, vĩnh viễn không muốn thả hắn trở về Ly Bắc, sự phản bội trắng trợn của kẻ từng được hắn không tiếc sinh mạng cứu bao lần, hắn tỉnh ngộ, đòn đau tất sẽ nhớ lâu.
nhưng cảm giác đó, cảm giác bị phản bội, hi vọng lắm rồi thất vọng nhiều, thất bại đầu đời này khiến hắn thay đổi, một khi con sói đã học được bài học, nó sẽ khôn ngoan hơn, trầm tĩnh hơn và nguy hiểm hơn rất nhiều lần.
chính lúc này, hắn tìm thấy Thẩm Trạch Xuyên, một tâm hồn đồng điệu, ban đầu cả 2 nhìn nhau bằng con mắt của kẻ thù, nhưng đúng là người hiểu ta nhất, chỉ có 2 kiểu, một là bạn thân, hai là kẻ thù. Thẩm Trạch Xuyên là vế thứ 2, từ thù thành bạn chung thuyền rồi thành tri kỉ, cả hai đã phải trải qua bao phen khốn đốn.
Tiêu Trì Dã trưởng thành, hắn bắt đầu biết thu mình, biết toan tính, biết giấu móng vuốt và răng nanh, chỉ 5 năm, hắn đã xây dựng được đội cấm vệ quân thiện chiến bậc nhất, và quan trọng là chỉ nghe sự chỉ huy duy nhất từ hắn, một đội quân chỉ trung thành với mình hắn mà thôi.
hắn tạo dựng được cái uy của một vị tưởng giỏi, một người chủ đáng tin cậy không bằng tiền mà bằng cái tâm, cái uy và sự kỉ luật. ngta chỉ biết hắn ăn chơi phóng túng, có ai biết hắn vì lương của lính mà mặt dày ăn vạ quan chi lương khiến người ta vừa sợ, vừa ghét :))) có ai biết, tiền ăn chơi là tiền hắn tự bỏ ra, lương cho lính hắn chưa từng đụng đến, hắn thực ra là kẻ-nghèo-rớt-mùng-tơi =)))))
nhưng chỉ thế thì chưa đủ, nếu hắn không vì quân của hắn đồng tâm hiệp lực, hắn không ngại việc, quân hắn vất vả 1, hắn vất vả 10, hắn dẫn dắt họ, là người đầu tiên xông pha, không ngại khó, ngại khổ, ghi nhận công sức của quân, trả thưởng hậu hĩnh, hắn còn có thủ đoạn, có vị lãnh đạo tài ba nào mà không có thủ đoạn chứ :))
(đọc chương "Kỉ luật" để thấy đỉnh cao của thủ đoạn trấn áp người dưới bằng uy, bằng lý của Tiêu Trì Dã, từ đây sẽ có những đoạn in nghiêng là trích đoạn truyện, có nhiều đoạn hay quá, diễn tả lại cũng không bằng trực tiếp trích dẫn).
chỉ cần một ví dụ nhỏ này thôi, Đàm Hổ có thù với Thẩm Trạch Xuyên, vì thế thường sắp xếp ca trực của Đàm Hổ để tránh cho hắn gặp mặt Thẩm Trạch Xuyên ở phủ- nhưng hôm đó, hắn đã gặp Thẩm Trạch Xuyên sau ca trực, bằng một sự tình cờ, hắn đã mạt sát Thẩm Trạch Xuyên và trong cơn nóng giận, hắn dám mắng lây Tiêu Trì Dã là bị Thẩm Trạch Xuyên mê hoặc, bao che cho Trạch Xuyên, còn giữ hắn bên cạnh, Đàm Hổ cực kì bất mãn, náo loạn cả phủ nhưng không ai can ngăn hắn...
Tiêu Trì Dã đang tiếp khách ở phủ, rõ ràng có nghe được đoạn mắng chửi, mạt sát lúc đó của Đàm Hổ đã nói hắn nếu không phục chủ nhân của mình thì lập tức ra quân, hắn, sẽ tuyệt đối không nhận một kẻ bất mãn dưới trướng của mình, mọi người đều thấy thái độ tức giận của Tiêu Trì Dã, tất cả cấm vệ quân trong phủ đều quỳ xuống, hắn đóng cửa, không nhìn, không nghe gì hết, quân đã phải quỳ nguyên một đêm tuyết...
Tiêu Trì Dã không nói phạt ai nhưng cũng không ai dám đứng lên...
người đầu tiên hắn hỏi tội- Thần Dương- người đã khiến Đàm Hổ gặp phải Thẩm Trạch Xuyên, người đã có mặt ở đó nhưng không can ngăn Đàm Hổ, người đã nghe được Đàm Hổ mắng chủ nhân của mình nhưng không kịp can lại, người đã vô tình hoặc cố tình để dẫn đến sự vụ hôm đó, xem đoạn trích:
Thần Dương lập tức nhấc tay muốn bắt chuôi đao, nào ngờ Tiêu Trì Dã càng nhanh hơn, bao đao xoay một cái, thanh đao phập vào tuyết.
Cương đao đóng xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ, chấn động đến tất cả Cấm quân trong viện đồng thời quỳ thân, nhất tề hô lên: “Tổng đốc thứ tội!”
Tiêu Trì Dã không đáp bọn họ, đeo đao về, giơ tay nhấc mành cho Dương Tông Tri, cười xoà nói: “Ngự hạ vô lễ, khiến Dương thị lang sợ hãi rồi.”
Dương Tông Tri sao dám ở thêm, lúng túng phụ họa vài tiếng rồi bước nhanh ra sân, lên xe ngựa, cũng không cần người tiễn, run rẩy đi khuất.
Tiêu Trì Dã tiễn người xong, quay lại nhìn người quỳ một viện.
Thần Dương tự biết mình có lỗi, vội vàng nói: “Tổng đốc, là thuộc hạ sơ sẩy giám sát, không — “
“Ngươi xem vui không ít.” Lúc Tiêu Trì Dã đang nói, Mãnh rơi trên vai hắn, hắn lấy ra ít thịt luộc đút cho hải đông thanh, chỉ nói, “Việc này Triêu Huy không làm được.”
Sắc mặt Thần Dương nhất thời trắng bệch.
Tiêu Trì Dã không đứng trước mặt người khác quở trách Thần Dương, bởi vì Thần Dương là thủ lĩnh cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh lên mặt Thần Dương ngay dưới mắt mọi người, khiến Thần Dương sau đó không ngóc đầu lên trước huynh đệ được, mất đi uy tín, nhưng câu này của hắn lại giết lòng Thần Dương nhất.
Thần Dương cùng Triêu Huy đều là người tài mà Tiêu Phương Húc lựa chọn. Triêu Huy trầm ổn, đi theo Tiêu Kí Minh chiến công đầy rẫy, là phó tướng mà đến Khuất Đô không có mấy người dám lờ mặt đi. Thần Dương luôn ở vương phủ Ly Bắc, năm năm trước mới theo Tiêu Trì Dã. Hắn hành sự thận trọng, sợ nhất là bị người ta nói không bằng Triêu Huy, đây là trận đọ sức giữa huynh đệ trong nhà bọn hắn.
Hôm nay Tiêu Trì Dã nói câu này, không chỉ là đòn cảnh cáo, mà còn làm cho hắn xấu hổ vạn phần.
Tiêu Trì Dã biết rõ Thần Dương trong lòng cũng âm thầm ghét Trạch Xuyên, vì cha của Thẩm Trạch Xuyên gây tội, Tiêu Trì Dã mới bị bắt thành con tin ở kinh thành, vậy nên hắn ghét Trạch Xuyên cũng không lạ, quân của Tiêu Trì Dã có nhiều người vì sự phản bội của cha Thẩm Trạch Xuyên cũng mất nhà, mất người thân, thành chó vô chủ, như Đàm Hổ, may nhờ có Tiêu Trì Dã thu nhận, bởi vậy, trong quân nhiều người cực kì bất mãn khi Tiêu Trì Dã nhận Trạch Xuyên về phủ, lại còn thân thiết với hắn...
con sóng ngầm này nếu không giải quyết triệt để, nó sẽ tạo thành sóng lớn, phá hủy tất cả, Đàm Hổ là kẻ đầu tiên dám dậy sóng và dĩ nhiên, Tiêu Trì Dã không bỏ qua cơ hội này.
xem đoạn Tiêu Trì Dã nói với Đàm Hổ:
“Năm năm trước ta nhận chức Tổng đốc, đều nói Cấm quân là đám lưu manh ăn hại, không nói kỷ luật quân đội nhất, không đặt Tổng đốc vào mắt nhất.” Tiêu Trì Dã vuốt Mãnh, nói, “Loại binh này, ta mang không nổi. Muốn ở lại Cấm quân, hoặc là biến mình thành người quy củ, hoặc là cuốn gói cút ngay.”
Ngực Đàm Đài Hổ chập trùng, hắn không cam lòng nói: “Tổng đốc nói đúng, trước đây chúng ta đều nghe theo ngài, nhưng tên kia tính là gì vậy? Hắn cũng được gọi là binh sao? Ta nhậm Chỉ huy Đồng tri, quan to hơn mấy lần, nói hắn vài câu thì sai à? Lão tử ăn bát cơm này, cũng không thích vờ vịt trước kẻ bán mông!”
“Thứ hắn đeo là yêu bài Cẩm y vệ, bây giờ nhận công việc của cận vệ. Ngươi ngồi vào vị trí của ta rồi hẵng tát vào mặt hắn, đó mới là bản lĩnh của ngươi.” Tiêu Trì Dã hạ mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy bản thân không sai?”
Đàm Đài Hổ mạnh miệng nói: “Không sai!”
“Vậy còn oán giận cái gì, ” Tiêu Trì Dã nói, “đi thôi.”
Đàm Đài Hổ phút chốc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: “Tổng đốc vì kẻ này mà muốn cách chức của ta?!”
“Cấm quân không có tư thù, bớt con mẹ nó làm mai cho ta đi, ta không vì ai hết.” Tiêu Trì Dã trầm giọng, “Cấm quân ta nói phải được, ngươi có thể làm chủ chính mình thì còn gọi ta Tổng đốc làm gì? Cởi thân áo giáp này, tháo đôi cương đao này, có huyết hải thâm cừu gì ngươi cứ việc đi đòi, chỉ cần ngươi hạ được hắn trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi mặc thân áo giáp này, mang yêu bài Cấm quân, vậy chỉ có thể nghe lời của ta. Hôm nay chư vị xem trò rất vui, đứng trên mặt Tiêu Sách An ta mà nhảy vui vẻ, có cốt khí, đủ dũng cảm, vậy còn nói kỷ luật quân đội cái gì? Tất cả cút đi làm sơn đại vương há chẳng càng sướng à!”
Mọi người cúi thấp đầu không dám nhiều lời. Mãnh ăn xong thịt luộc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.
nghe chưa, nghe chưa :))) đọc mà đã ghê :))) tui sập hố anh trai từ đoạn này đó :)))
nghe hắn mắng Thần Dương đây này :)))
Tiêu Trì Dã giơ tay ra hiệu người hầu ra ngoài hết, đợi khi nội đường không còn ai khác mới quay người nhìn Thần Dương: “Nếu người không sai, sao phải trách phạt.”
“Thuộc hạ biết sai.” Mồ hôi trên trán Thần Dương lăn qua mắt hắn.
Tiêu Trì Dã trầm mặc hồi lâu, nói: “Những năm qua Triêu Huy theo đại ca chinh chiến biên thuỳ, rõ ràng quân chức càng ngày càng cao, không đến năm năm đã được phân phủ rồi. Các ngươi đều l44à binh sĩ do cha chọn lựa ra, làm sao Triêu Huy hắn có được vinh quang khác biệt thế kia, còn Thần Dương ngươi vẫn phải đi theo lưu manh chờ chết.”
Môi Thần Dương trắng bệch, nói: “Sao thuộc hạ sao dám nghĩ vậy? Thế tử tự có điểm tốt của thế tử, nhưng chủ tử mới là cột trụ của ta! Triêu Huy cùng ta là huynh đệ trong nhà, mọi người có vinh cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”
“Ngươi rõ đạo lý này là tốt nhất.” Tiêu Trì Dã nói, “Nội bộ bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau, đó đều là thối nát tận gốc rễ, không cần người ngoài đánh, chính mình chết trước rồi. Ngươi cùng ta ở Khuất Đô, trong nhà đều do Triêu Huy chăm nom. Muội của hắn gả cho Viên ngoại lang Lễ bộ, ngày lễ ngày tết cũng là ngươi thay mặt nhà mẹ đẻ đứng ra. Muốn kiến công lập nghiệp, khí phách có thể tranh tài, đạo nghĩa lại cần nhận thức, nhiệt huyết gan dạ mới là nam nhi giỏi. Ngươi so với hắn, sợ cái gì, gấp cái gì? Sự việc ngày hôm qua, Triêu Huy không thể làm, bởi vì hắn muốn giữ mặt mũi cho đại ca. Ngươi làm thủ lĩnh cận vệ Cấm quân, còn phải dựa vào chút vặt vãnh kia để người tin phục, vì chút sảng khoái này mà đến mặt của chủ tử ngươi cũng có thể mặc người giẫm dưới chân. Đàm Đài Hổ là xuất thân Trung Bác, ngươi biết, ngươi vẫn để hắn trực phiên ngày hôm qua, vì muốn cho hắn xuất lời cay nghiệt. Làm sao vậy Thần Dương, ngươi đi theo ta, đã hỗn đến độ phải chơi như thế mới thu phục được lòng người? Vì sảng khoái nhất thời này, gạt bỏ uy nghiêm của chủ tử ngươi cũng không tiếc.”
Thần Dương càng thêm hối hận, cúi đầu nói: “Ta có lỗi với chủ tử —— “
“Ngươi có lỗi với chính ngươi.” Tiêu Trì Dã bỗng nhiên lạnh giọng, “Suy nghĩ cho kỹ rồi trở lại trực ban, mấy ngày nay để Cốt Tân theo ta.”
Thần Dương sững sờ quỳ thân, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trì Dã vén mành ra cửa.
mắng người cũng phải mắng như này chứ :))
còn đây là mục đích của các vụ làm căng trên :)))
“Uy tướng chưa thành, phải dấy động làm uy trước”. Năm năm trước Tiêu Trì Dã vừa tiếp nhận Cấm quân đã đánh một đòn phủ đầu, thứ hắn muốn là quyền lực tuyệt đối hiệu lệnh quần hùng. Trong năm năm qua hắn thưởng phạt phân minh, bạc cần cấp Cấm quân không thiếu dù một phần, hơn nữa không chỉ không thiếu mà còn bổ sung rất nhiều. Hắn đối đãi với thuộc hạ rộng rãi hào phóng, nhưng áo khoác của chính hắn lại vẫn là đồ mà ba năm trước đại tẩu đưa tới đây.
Săn thu cho Cấm quân hãnh diện, danh tiếng phủ qua tám đại doanh, nhất thời phong quang vô hạn. Những binh lính kìm nén đã lâu ở Khuất Đô đó, trước mặt tám đại doanh từng phải giả vờ giả vịt, bây giờ cũng dám đi ra ngoài quát nạt tám đại doanh rồi.
Đây không phải là dấu hiệu tốt, đắc ý sẽ quên mất bản thân.
Tiêu Trì Dã cần một bước ngoặt để thức tỉnh Cấm quân, hôm nay Đàm Đài Hổ chính là thời cơ.
Đọc đã không :))) chỉ là một chi tiết rất nhỏ nhưng khiến người đọc hiểu, Tiêu Trì Dã, hắn là ai :))
tội thân cho Thẩm Trạch Xuyên bị đội nồi, người ngoài ai cũng nghĩ hắn vì Thẩm Trạch Xuyên mà nổi giận, ai biết Thẩm Trạch Xuyên chỉ là cái cớ để hắn răn đe toàn quân :)))
Trải qua chuyện Đàm Đài Hổ, Cấm quân ít huênh hoang hơn, đều cắp đuôi lên (khiêm tốn) mà làm người, khôi phục dáng vẻ trước đợt săn thu. Thần Dương càng vạn sự cẩn thận, cũng không dám ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện nữa. Trước đây tại Ly Bắc hắn từng bị thương ở chân, sau mấy ngày Khuất Đô rét căm căm, mỗi ngày hắn đứng làm nhiệm vụ chân đều ẩn ẩn đau.
nghe Tề Thái phó rất sớm đã nhận ra Tiêu Trì Dã vốn không phải kẻ tầm thường:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét