sau này, rồi bạn sẽ biết, lạc mất một người, là lạc luôn một đời,
sau này bạn sẽ nhận ra, sự kiên nhẫn, nhẫn nại, dịu dàng sẽ chỉ dành hết cho một người, điều đó sẽ không còn lặp lại nữa, sau này, là ai đi chăng nữa, sự kiên nhẫn ấy cũng sẽ ít lại, chỉ còn sự bình thản, ít đi kêu ca, than vãn, sẽ từ bỏ, sẽ không kiên cường, cố chấp nữa...
sau này, những người khác, cũng sẽ không có được sự dịu dàng, ngọt ngào hết mực mà ta đã dành hết cho một người.
sau này, dù chuyện gì đi chăng nữa, cũng chỉ buồn vui đôi chút rồi sẽ qua, sẽ nhanh chóng nhận ra bản chất, không còn nhiều hi vọng, cũng chẳng thất vọng nhiều, đau lòng cũng ít đi, vui cũng không vui lâu, sau này, sự tỉnh táo làm ta bình thản nhiều hơn, mỗi ngày trôi qua, đều mong bình yên mà sống, cuộc sống dù thế nào cũng chỉ mong được an ổn, một mình cũng chẳng sao, nhàm chán cũng chẳng sao, mình tự vui, buồn thì khóc, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, muốn dậy sớm thì dậy, muốn dậy muộn thì dậy muộn...
sau này trí nhớ cũng không còn tốt nữa, chuyện vui, buồn, giận hờn cũng nhanh quên, cũng chẳng ghi nhớ nhiều nữa, chỉ có chuyện với một người thì lại nhớ rất kĩ, có lúc vui, có lúc nước mắt chảy vòng quanh, sẽ nhớ mỗi lần cãi nhau, người đó sẽ là người xin lỗi trước, sẽ không nhớ vì sao cãi nhau, nhưng lại luôn nhớ ng ấy dù phút trước còn quát ầm ĩ lên, khiến mình nước mắt vòng quanh, thì lúc sau sẽ nhỏ giọng xin lỗi, sẽ nhớ người ấy rất thích uốn nắn, chỉnh sửa từng tí, cũng dạy mình rất nhiều, cũng sẽ nhớ lúc mình vinh quang đứng trên bục nhận giải, người đầu tiên mình muốn nhìn thấy người ấy, ánh mắt sẽ tìm kiếm người ấy, sẽ nhớ, khi được khen ngợi, cũng không tự chủ mà tìm kiếm người ấy, chỉ để thấy người ấy im lặng, nghiêng đầu nhìn mình mỉm cười dịu dàng, thế là đủ rồi. rồi cũng sẽ vui khi biết mình và người ấy cùng nói 1 câu nói, cũng sẽ vui khi vô tình gặp nhau, người ấy có thể nhận ra mình từ xa, còn mình thì không :)
sau này, nhìn bóng lưng gầy gầy của người ấy, cũng sẽ có chút xót xa, sau này, khi kể về người ấy, vẫn luôn có chút xúc động...
sau này, mới biết chỉ có người ấy, ngoài miệng cục súc, nhưng lại quan tâm đến cảm xúc của mình hơn ai hết, nếu trước đây, thứ tình cảm ấy bề ngoài đối chọi gay gắt, nhưng chỉ có chúng tôi hiểu, luôn có một sự hiểu ý đến không ngờ, sau này, sẽ không có ai như thế nữa, dù cãi nhau gay gắt, to tiếng khiến mọi người đều sợ nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ nhau.
sau này, có thể gặp một người khác, cảm nhận tương tự nhưng không bao giờ giống người ấy nữa, nên sẽ nóng nảy, sẽ nhanh chóng chán nản, từ bỏ, sau này, sẽ không có ai đối xử với bạn như vậy và cũng không có ai khiến bạn đối xử như vậy...
sau này, biết là lỡ nhau rồi nhưng mà, vẫn luôn nhớ, chúng ta đã từng, chỉ là, chúng ta không có sau này, thực lòng đáng tiếc, cũng thực lòng vui vẻ, gặp được nhau thật tốt, nhưng không gặp nhau còn tốt hơn nữa, vì thời gian đó đã chiếm lấy tình cảm cả thời thanh xuân cộng lại.
sau này, có lẽ sẽ mong muốn đi cùng một người trước đó chưa từng gặp, nhưng lại có thể bình thản bên nhau, sẽ không yêu quá nhiều, cũng sẽ không kì vọng quá nhiều, chỉ là cùng làm bạn, mỗi ngày sống bên nhau bình yên, quá khứ cứ như thế im lặng ở một góc, để biết trái tim này cũng đã từng rất thích, rất thích một người, cũng đã từng được người thích, rất thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét