Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2014

Một ngày...

Một ngày, nhận được tin nhắn của một người, đã từng rất đặc biệt, đã từng rất thân thiết, đã từng rất quen, chỉ là hỏi thăm nhau, ta nhận ra, ta vẫn còn vui....
Một ngày, ta thấy ta đang nhẩm lại những bài hát xưa cũ....
Một ngày, ta nhớ, ta thèm được về quê với bố mẹ, được ăn món mẹ nấu, được nghe sáng sớm, bố hỏi mẹ " cắm nước sớm làm gì ?", mẹ bảo " con về thường uống nước nhiều lắm !", rồi thường chuẩn bị bánh cuốn cho bữa sáng, vì ta thích thế, mỗi khi đi chợ mẹ vẫn giữ thói quen mua bánh rán cho, vì đó là món ta thích nhất hồi bé...
Một ngày, ta nhận ra, bao hi vọng, chờ đợi, tất cả tan biến, ta nhận ra, ta chẳng có gì, ta muốn về nhà....
Một thoáng, ta bật khóc, chỉ là vì, nước mắt đã rơi trước khi ta kìm được chúng lại !
Một chiều, bà cõng cháu trên lưng, dọc trên con phố vắng, phía bên kia đường, thằng nhỏ ê a...
Một tối, ngõ nhỏ, hai đứa bé trai, anh nắm tay em, đi mua kem, thằng e lảm nhảm loại kem em thích, loại anh thích...
Một chiều mưa gió, bà bán bánh rán dạo, da đen nhẻm, áo mưa tơi, trước vòng xuyến, phố gió mưa, bà xuống xe, dắt chiếc xe đạp cọc cạch, qua phố, nón lá mỏng manh, áo mưa mỏng manh....
Tiếng xe rít, tiếng rao bánh khúc dạo, một tối chủ nhật đông...
Một ngày, ta là ta....