Thứ Ba, 28 tháng 6, 2022

Một chuyến tàu ngắn

 đã bao lâu rồi bạn chưa đi tàu?

đã bao lâu rồi bạn chưa nhìn đời chậm chậm qua ô cửa kính của tàu?

đã bao lâu rồi bạn chưa nghe tiếng còi tàu hụ, ngửi mùi xôi nóng, mùi ngô, mùi bánh mì, mùi cháo, mùi mì tôm trên chuyến tàu?

mình thì lâu lắm rồi, từ khi tốt nghiệp ra trường, cũng đã 12 năm, nên mình cực kì háo hức, cực kì muốn đi tàu 1 lần, dù lúc đó phải dậy từ 5h sáng để trả phòng khách sạn rồi di chuyển ra sân ga, thức dậy lúc 5h sáng bình thường là điều không tưởng với mình, nhưng bữa đó thì khác,

mình cực kì háo hức, cực kì muốn đi tàu 1 lần nữa

ở miền trung bữa đó là hè, nên dù là 5h thì trời cũng sáng rồi, kéo rèm mở cửa sổ, mình thấy bình minh sáng lòa một góc, đài không lưu ở sân bay lúc đó như ngọn hải đăng ở biển vậy, trời dần sáng, mấy cô chú đi bộ đã đi dọc đường, có nhà vừa mới bật điện rồi mở cửa chính, có nhà đã nấu đồ ăn sáng, yên bình lắm...

à tại khách sạn mình ở sát sân bay Đồng Hới, hướng cửa sổ nhìn thẳng ra sân bay.

trả phòng khách sạn xong, trên đường đi, anh tài xế là người địa phương nói còn sớm, muốn ăn sáng không, thế là ảnh dừng lại ở tiệm xôi ở dọc đường, mình hớn hở chạy đến mua 2 suất đầy đủ, chỉ có 15k :))) có rau, có thịt, có chả, có giò, ngon ghê, nhưng hổng dám ăn, vì mình thường không ăn sáng tầm này :))) với cả lát nữa lên tàu, sợ say :))))

ra tới sân ga, vẫn còn dư 15p nữa, nhưng trời thì sáng bảnh rồi, mới đứng đợi ở sân đã thấy có mấy gia đình đã ra ngồi chờ tàu rồi, lúc sau nữa, cũng có tốp bạn trẻ ra đón tàu, có cả 1 gia đình nữa, có vẻ họ đang đi du lịch.

tàu đến đúng giờ, đợi một chút cho khách xuống hết thì mình lên tàu, chỗ ghế ngồi của mình vừa có người ngồi trước đó nên có chăn và ghế còn ấm, mình thì nóng nên bỏ chăn ra trước rồi mới ngồi xuống.

ban đầu, cảm giác khá là không ổn khi ghế tàu thì cũ, người già người trẻ đủ cả, đa phần khoang mình là những người đi chuyến tàu dài, về Sài Gòn, có cô mới lên từ Đồng Hới như mình, nghe lạch cạch xong còn va khá mạnh vào ghế của mình, khá khó chịu, nhưng lát sau, nghe cuộc điện thoại của cô với con gái "Con ơi, mẹ bỏ vào thùng rồi mà nó còn rớt nước, người ta tí nữa thì không cho lên tàu... không, mẹ buộc kín túi rồi, chắc không sao đâu..." hóa ra cổ đóng đồ mang vào cho con gái, nên thôi, mình không bực nữa, nhắm mắt lại...

ban đầu, mình sợ trên tàu hôi, sợ mùi người, sợ mùi tàu... nhưng mà mình sai rồi =)) điều hòa trên tàu mát rượi, không có mùi hôi, mình còn ngửi thầy mùi xôi, mùi bánh mì, mùi mì tôm, thơm ơi là thơm :)))

phía ghế ngồi bên kia, có một chú, đi cùng bố, bố chú ấy đã già lắm rồi, dường như đi lại không tiện, nhân lúc tàu dừng ở ga Đồng Hới, chú ấy chạy xuống mua xôi ăn sáng cho 2 bố con, lúc mở hộp xôi, bố chú ấy kêu không có thìa, chú ấy liền chạy xuống tìm, chú vừa đi thì bố chú tìm thấy thìa trong hộp xôi, chỉ kịp nói với theo. Lúc sau chú ấy lên, mang theo thìa thì bố chú dã ăn rồi, chú ấy còn gắp chả sang bố rồi mới ăn. 2 bố con lặng lẽ ăn rồi chú ấy ăn xong, bắt đầu duỗi chân, ngủ thêm chút nữa, đồ chú ấy mặc không phải đồ mới nhưng gọn gàng, sạch sẽ, nhìn cách chú ấy chăm bố, lấy thìa cho bố, đưa giấy ăn rồi dọn dẹp hộp xôi sau khi ăn xong, mình thấy ấm lòng ghê.

ngồi sau ghế của mình, có 1 cô mua ghế phụ, tức là cổ phải ngồi ghế nhựa trên tàu, nếu có ghế trống, cô sẽ tranh thủ ngồi ké, nghe cô nói chuyện điện thoại với ai đó, ngta hỏi cổ đến đâu rồi, cổ bảo không nhớ :)) cổ nói chắc hôm sau sẽ vào đến sài gòn rồi hẹn người ra đón. cổ với cô mang đồ cho con gái ngồi với nhau, nói chuyện vui vẻ xởi lởi cả buổi luôn, nhờ nghe 2 người nói chuyện mới biết cổ mua ghế phụ nên không được ngồi ghế mềm đâu, tranh thủ ghế trống thì ngồi ké á.

được một lúc, có xe đẩy trên tàu bán cháo, bán mì tôm, bán đồ ăn vặt, mùi thơm sực nức tàu, dễ chịu ghê :))

do đêm qua mình mất ngủ vì lỡ uống cà phê buổi chiều và trà sữa lúc nửa đêm, nên cả đêm lăn lóc khỏi ngủ :))) cũng tại đệm ở khách sạn nóng mà điều hòa thì không đủ mát nữa :))) thế là lên tàu điều hòa thì mát, mùi thức ăn thì thơm nên dù có hơi ồn ào, mình vẫn ngủ ngon lành :)))

bên ngoài, cây cối xanh um, khung cảnh làng quê chậm chậm lướt qua, cảm giác thực dễ chịu

có người soát vé, có cô chú bán đồ ăn trên tàu thỉnh thoảng đi lại, có mấy người đi tàu đường dài đi vệ sinh, có bé khóc chút chút rồi nín, có tiếng loa thông báo sắp đến ga nào đó, có người lên, có người xuống và tui thì đi tiếp đến Huế :)))

lúc xuống ga Huế, có nhà mua cây giống ở đâu đó cũng xuống, thật muốn hỏi chị ấy cây giống gì thế, mình cũng muốn mua mang về :))

có 2 bố con cũng đi từ Hà Nội vào Huế, người con sẽ ở lại nhưng người bố thì phải về Đà Nẵng, đang hỏi mấy chú quản tàu giờ giấc quay lại.

xuống ga Huế đông ơi là đông, nhiều tây balo cũng dừng ở đây, họ vào chật kín nhà vệ sinh nên mình phải ra ga rồi mới dùng.

hộp xôi mang từ Đồng Hới sang vẫn còn nguyên, nên mình tới Huế ăn bánh canh ghẹ và cả hộp xôi nữa

dù chỉ là 3h ngồi tàu, nhưng nhiều cảm xúc từ hồi sinh viên quay trở lại, cảm nhận một chút chậm dãi giữa đời, một chút mát lạnh trong mùa hè của miền trung...

hồi xưa đọc thơ Nguyễn Bính bảo:

Tôi thấy thương những con tàu

Ngàn đời không đủ sức đi mau

nên nếu một lúc nào đó, bạn hãy thử đi tàu nhé, để cảm nhận đời chậm dãi, chút ồn ào dễ chịu và chút bình yên trong tâm hồn.

Hà Nội

28Jun2022




Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2022

Trời sinh quyến rũ review

 đã rất lâu không đọc một cuốn truyện tử tế, đã rất lâu, không còn thức đêm để đọc một cuốn truyện bằng giấy

đã rất lâu không biết rằng văn học Mỹ cũng hài hước, lãng mạn và thú vị biết mấy

*****

trời sinh quyến rũ là một câu chuyện thú vị, tình cảm, ấm áp, cũng là câu chuyện về tình cảm gia đình, tình cả cha con, mẹ con, tình yêu, tình anh em, tình cảm giữa những người cô đơn, những tâm hồn bị tổn thương nhưng lại mang vỏ bọc hoành tráng, mĩ miều, giàu có và danh tiếng

gia đình của Dean có tất cả, Dean là cầu thủ bóng rổ nổi tiếng, giàu có, vô cùng giàu có, có lần anh đã đùa rằng chỉ cần bán mấy cái thẻ bóng rổ của anh có thể mua được cả một thị trấn.

ảnh giàu, đẹp traiiiii, rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng yêu thì, hahaha anh ta chưa từng yêu cô nào cả.

không phải ảnh gay, mà vì những tổn thương thì từ thuở ấu thơ, nên ảnh không muốn mối quan hệ nào lâu dài cả. điều này có thể thật khó hiểu, cầu thủ chuyên nghiệp giàu có nhất nhì bang, đàn ông đích thực, dường như anh có tất cả những gì người khác mơ ước, anh có đồng đội tốt, sẵn sàng giúp đỡ anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn...

bên trong bất cứ ai cũng có bí mật, như Dean chẳng hạn, anh là con vô thừa nhận của Jack Patriot, ổng là ca sĩ nhạc rock nổi tiếng bậc nhất nước Mỹ, là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái, trong đó có cả mẹ anh :) sau khi biết mẹ anh mang thai, cha anh liền bỏ rơi bà, hay chính xác là bỏ trốn khỏi bà, ông ta cũng nghi ngờ cái thai của mẹ anh không phải con của ổng, sau khi sinh anh ra và làm xét nghiệm đúng là con mình, thì ông chỉ làm một việc duy nhất là trả tiền nuôi dưỡng anh, nhưng thậm chí chưa từng cố gắng gặp gỡ hay thăm anh, tất cả đều qua người quản lý của ông :)

nói cách khác, Dean là con hoang của Jack :) không biết tình thương của cha là gì, cũng chưa từng được sống cùng cha ngày nào,thật không may, anh cũng không nhận được sự chăm sóc của mẹ :) mẹ anh bận với những cuộc ăn chơi thác loạn với những rocker :) bà nghiện ngập và ăn chơi, bà thoái thác trách nhiệm dạy dỗ và làm mẹ, bà sẵn sàng lên máy bay ngay trong đêm để bay nửa vòng nước Mỹ để đi theo mấy anh chàng rocker và quên luôn cuộc hẹn thăm con trai trong trường nội trú, bà để anh vào học trường nội trú đắt tiền nhất nhưng thời gian bên anh lại chỉ tính bằng những lần thăm nom ít ỏi và thậm chí đã từng quên luôn là có anh sau những cơn say ngất ngư.

Dean vẫn lớn lên như bao đứa trẻ khác, vẫn đạt được những thành tựu rực rỡ nhưng chưa bao giờ từng nhắc tới bố. à thì chính bản thân anh, mãi tới năm 14 tuổi, anh mới biết bố mình là ai mà :)

Dean giống pho tượng mạ vàng, bên ngoài rực rỡ, bên trong trống rỗng, anh ghét bố và ghét cả mẹ.

thời gian này, Dean gặp phải chấn thương ở vai và cảm thấy cần phải nhấn nút refresh cho cuộc đời mình, anh âm thầm mua một trang trại ở một nơi rất bình yên và không có biển :) một trang trại có hồ nước, có căn nhà gỗ nhỏ xinh, một tòa nhà chính cần được sửa chữa, nó giống như chốn nghỉ chân sau những cuộc vui hào nhoáng.

Dean trở về trang trại và định dành thời gian này để sửa chữa căn nhà, và rồi bùm, anh nhặt được một tai họa biết đi trên đường cao tốc, một con hải ly gai góc và đen đủi :)

chính Dean cũng không hề biết rằng cuộc đời anh sau khi gặp hải ly sẽ thay đổi như thế :))) nếu biết, có chắc ảnh dám nhặt Hải ly lần nữa không :)))

cô gái mặc đồ hải ly cau có, khó chịu, bướng bỉnh và kêu anh là gay ấy, lúc gặp anh cũng là lúc cô ấy gặp vận rủi nhất trong đời, vừa bị mẹ lấy mất toàn bộ tiền tiết kiệm, bạn trai thì phản bội, lại ăn cắp mất số tiền dằn túi cuối cùng :) cổ giờ là vừa vô gia cư lại vừa không xu dính túi :)

cổ, Blue Bailey, chính cổ là người mà Dean gọi là tai họa biết đi đó :)) cô gái ấy tự nhiên bước vào cuộc đời của anh, làm anh thấy cuộc đời này cũng thú vị ra phết :)))

Blue không nhà cửa, không bạn bè, không người thân, à cổ có, nhưng mẹ cô ấy lại đang ở tận quốc gia nào đó để cứu vớt những cô gái bất hạnh khác, bà nghĩ cô đủ mạnh mẽ và có thể chăm sóc cho chính mình được nên đương nhiên, không cần sự quan tâm, che chở của bà :) Blue là họa sĩ, cổ kiếm sống bằng việc vẽ tranh nên hừm, Dean có căn nhà đang sửa sang, có thể thuê cổ vẽ rồi

lần đầu tiên tới trang trại, Blue đã cảm thấy rất thích nó, rất rất thích nó, đặc biệt là nhà xe, cổ xúc động đến nỗi muốn khóc vì chưa bao giờ thấy một căn nhà đúng như mong ước của cô như thế.

trang trại có rất nhiều thứ phải sửa sang và có một điều không ai ngờ, bà quản gia ở trang trại này chính là April, mẹ của Dean, bả đã bí mật xin làm quản gia ở đây, chỉ muốn làm một cái gì đó cho Dean, như một sự chuộc lỗi :)

bà đã già và đã nhận ra sai lầm của mình lúc trẻ, đã đến lúc bà muốn làm gì đó cho Dean, cho đứa con trai duy nhất của mình.

nhưng Dean từ chối, Dean căm ghét bà, không muốn nhìn thấy bà ở đây, thái độ của Dean rất dữ dội và cương quyết. nhưng Blue không muốn thế, phần vì cảm thấy thương April, phần vì trong chính cô luôn khao khát tình yêu thương của mẹ, nên cô không muốn hai mẹ con Dean căng thẳng.

bằng một cách nào đó, Dean im lặng chấp nhận April ở đây :) à không, là do Blue nói dối rằng bà sắp chết nên hừm, hãy để bà ở đây, làm nốt công việc sửa sang căn nhà cho Dean :)

Dean thừa thông minh để biết cô nói dối :) nhưng cũng không sao, anh không đuổi bà và cả cô ra khỏi nhà nữa là may rồi. Và một sự bất ngờ nữa, chính là em gái cùng cha khác mẹ với anh, con bé Riley tự tìm đến với anh :)

Dean đột nhiên có mẹ, có vị hôn thê (hải ly Blue ::P) và có thêm 1 đứa em gái :)

mọi chuyện không dừng ở đây, khi cha anh, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, để tìm Riley :)

thế là tất cả những chuyện kì lạ bắt đầu diễn ra, khi những con người đã từng yêu nhau, hận nhau, xa lạ và có chung huyết thống, sống chung với nhau :)

Dean tỏ ra ghét bỏ, cáu bẳn nhưng cũng thấy rất kì lạ :) bắt đầu là Riley kì vọng anh là anh trai cô bé, ban đầu anh tỏ rõ thái độ là KHÔNG nhưng sau đó, chính trong thâm tâm anh bắt đầu với sự đồng cảm với cô bé vì anh biết Jack vốn chẳng biết quan tâm tới ai ngoài chính bản thân ông, Riley tương lại sẽ giống như anh, bị vứt vào trường nội trú đắt tiền, sống cô độc và không ai thực sự quan tâm em ấy :)

Dean đột nhiên có một đứa em gái cần quan tâm, 1 cô vợ trẻ lúc nào cũng gặp tai họa hoặc mang tai họa, một bà mẹ khó chịu đang quản lý hết các công việc sửa chữa trong trang trại và một ông bố biết sửa hiên nhà :)

Jack là kẻ đã bỏ rơi anh từ khi biết mẹ anh mang thai anh, nhưng biết chịu trách nhiệm, ổng kí hóa đơn mỗi tháng để cấp dưỡng cho anh suốt thời thơ ấu mà, nhưng Jack chưa từng quan tâm anh, nên quan hệ của anh với Jack, trở nên rất gượng gạo, hay đúng hơn, anh không biết phải cư xử như thế nào với ông :)

Jack cũng tương tự, ông biết Dean là con trai ông nhưng ông, chưa từng gần gũi anh, nên cũng không biết phải ứng xử thế nào :)

họ là cha con, nhưng họ cũng giống người xa lạ, chỉ có điều huyết thống là điều không thể phủ nhận :) vậy là một người lần đầu tiên biết có cha là như thế nào và một người đang tập cách làm cha, sống với nhau với điểm chung duy nhất liên quan là Riley.

mỗi người trong gia đình kì lạ này, tự bản thân họ cảm nhận sâu sắc rằng họ có quan hệ huyết thống với nhau nhưng không có nghĩa họ phải trở thành 1 gia đình :)

nhưng Blue và Riley ở đây, lại giống những cây cầu, giúp họ nhận ra rằng, sâu trong lòng họ, vẫn là khao khát tình yêu thương gia đình, như Dean vẫn mong một mái ấm đúng nghĩa, có bố mẹ, có em và có vợ :) như April vẫn mong được bù đắp cho Dean, như Jack vẫn đang muốn gần gũi và tập làm một người cha đúng nghĩa :)

Jack thẳng thắn thừa nhận rằng khi biết ông đã có con, ổng sợ quá, cao chạy xa bay luôn :)

ổng cũng nói rằng ông không biết phải cư xử như thế nào với các con, ổng chưa từng ở gần chúng, ổng cũng không biết an ủi hay động viên, nhưng ông biết, ông vẫn muốn một mối quan hệ lâu dài, và Riley là bằng chứng.

tuổi tác làm người ta thay đổi :) có lẽ vậy

Jack đã cảm thấy như nghẹt thở khi nghe Riley kể rằng cô bé muốn học đàn ghita nhưng mẹ cô bé cấm, cô bé sau đó đã tự tạo đàn bằng cách vẽ vào bìa các tông, giây phút đó ông chợt nhận ra rằng ông đã vô tâm biết bao, ông có tất cả, nhà cửa, xe hơi, những thứ xa xỉ và hàng tá những cây đàn tốt nhất thế giới nhưng con gái ông phải tập đàn với bìa các tông :) 

(vì những dòng văn ấy, tui khóc, và tiếp tục đọc cho hết truyện á)

câu chuyện là kết thúc có hậu khi Riley đã tự tin hơn, cô bé có đàn, cô bé tự tin cất tiếng hát hay xỉu trước đám đông, trước Jack, cô bé có thêm người mẹ là April, người anh là Dean và người bố bắt đầu biết quan tâm là Jack, à, thêm người bạn là Blue và bà già khó tính

April có thể yên tâm vì Dean đã chấp nhận với sự có mặt của bà trong cuộc sống của anh, bà kết hôn lai với Jack và có thêm đứa con là Riley. Jack nhận ra những người mà ông thực sự yêu thương và trở lại sáng tác những bài hát tuyệt vời.

hời nhất chắc là Dean, tai họa biết đi đã thay đổi cuộc sống của anh vĩnh viễn, thật không ngờ, cô gái hải ly ấy lại chính là nơi ấm áp nhất trong lòng anh, hai tháng quen biết là quá ngắn nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi họ gặp định mệnh của đời mình cả.

Blue với sự bất ổn và cô đơn trong lòng, suốt thời thơ ấu với những lần chuyển nhà, thay đổi người nuôi dưỡng, cô bớt quan tâm người khác, không muốn sống mãi ở một nơi, hay thật ra là không muốn bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, trong lòng luôn là sự nghi ngờ và tự ti, cuối cùng đã tìm được bến đỗ an toàn, như con thuyền lênh đênh tìm được cảng neo đậu, cô đã ở lại trang trại và kết hôn với Dean.

nói người trời sinh quyến rũ là Dean nhưng mình nghĩ trong truyện này, Blue, Riley hay cả April và Jack đều là trời sinh quyến rũ :)))

đây là cuốn sách best seller, đến khi gấp cuốn sách lại thì mình hiểu vì sao nó lại là một best seller rồi :)

cuốn này nên được xếp vào loại healing cho các tâm hồn cô đơn, lạc lõng đó :)