Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

Hoa hồng máu

Đó là cuốn trinh thám mới ra, mình đọc một mạch, cảm giác ban đầu cực kỳ hứng thú, gay cấn, hấp dẫn, màn dạo đầu thế là ok rồi, kéo dài cho đến nửa truyện, mạch căng và khó có thể bỏ bất cứ trang nào, nhưng càng về sau, khi màn đối đầu của hai tay sát thủ kì cựu và cực giỏi ấy đến hạ màn, sắp hợp tác với nhau thì mình đã dần đoán được kết quả, như một bộ phim Mỹ, ngày nhỏ thường hay xem...
Trước thường thích mấy phim có kiểu nhân vật anh hùng, một mình cứu thế giới, phải, là thế đấy, kết thúc có hậu, người tốt được cứu, gia đình đoàn tụ, anh hùng đi cùng mỹ nhân, công sức của họ cuối cùng có kết quả mỹ mãn, mọi chuyện tốt đẹp là hết phim, mình còn nhớ được mấy phim của anh Tom Cruise ngày đó cơ, rồi sau này, motip đó lặp lại, mình vẫn xem nhưng bắt đầu không thích, cuộc sống mà, một cái kết đẹp, đó là điều chỉ có trên phim, có thể ở đâu đó vẫn có những phép mầu hay điều kỳ diệu, vẫn có nhưng cuộc sống không như vậy, đa phần, và cái chết không màu nhiệm đến nỗi có thể tha cho bất cứ ai...
Với mình đó là cuốn truyện không tồi nhưng không ấn tượng, dù có được ca ngợi hay điểm chấm cao, với mình, nó vẫn thiếu cái gì đó, thiếu cảm giác gì đó, mọi sự được giải quyết gọn ghẽ là điểm mình không thích chăng, cũng không biết, nhưng mình cảm giác rằng, bất cứ sự việc nào diễn ra, không thể nhìn theo một góc nhìn, có rất nhiều góc khuất, kể cả bạn kinh nghiệm tới đâu, thông minh tới đâu cũng không thể nhìn ra, không thể hiểu, cũng không thể giải thích, còn nếu được giải thích hết, thì chả có gì để nghĩ nữa, những con người thông minh nhất, tài giỏi nhất, đến lúc cần họ sẽ dùng linh cảm, linh cảm càng mạnh. họ càng có cơ hội để giải quyết vấn đề.
Hôm nay mình đọc một hơi Bản du ca cuối cùng của Erich Maria Remarque, độc một mạch, cảm giác rất quen thuộc, tên nhân vật từ Kern, Ruth, hay Steirn, cảm giác đó chỉ xuất hiện ở những cuốn mình từng đọc qua, còn nếu chưa đọc lần nào, dù hay đến mấy cũng mất rất nhiều thời gian để đọc từng chữ, từng trang, mình là kẻ dị, không đọc nhanh quá được, vừa đọc, vừa mường tượng, hình dung và ngẫm nên dù hợp cũng mất khá lâu để cảm, vậy là mình từng đọc cuốn này, có lẽ, chỉ ngạc nhiên là bản thân mình không hề có ấn tượng nào hết, bản thân đã già quá rồi sao?
Có một vài câu rất hay ở đầu truyện, là đầu truyện, như kiểu lúc đó tác giả mới có thời gian để chia sẻ tâm tư, về sau vào mạch truyện thì không có thời gian suy tư nữa :)
Truyện không đầu không cuối, chỉ là kể, kể câu chuyện về những số phận không được công nhận, bị đẩy từ nước này sang nước khác, mất quyền công dân và họ không hề đáng giá đối với những vị cảnh sát, họ không bằng những kẻ sát nhân, trộm cắp, cướp giật, không bị còng tay, họ, rất chán... viên cảnh sát đã nói thể, những con  người không thể, không được sống trong chính đất nước của mình, họ bị tước quyền công dân, quyền tồn tại như những con người, sống trong lo sợ, trốn tránh và sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được sống yên ổn vài ngày, không lo sợ bị cảnh sát ập đến bắt, và đuổi đi, biên giới của hai nước, chả có gì khác nhau, khi cây cỏ vẫn vậy, người vẫn vậy nhưng là hai bầu không khí khác nhau, của tự do và của tù đày..,
Một thời kỳ đen tối trong lịch sử, đặc biệt là với những người Do Thái, họ, những con người giỏi nhất thế giới, bởi vì họ là những người trải qua sự sống khắc nghiệt nhất, chính những điều đó đã mài giũa khả năng sinh tồn của họ, phải, mài giũa mọi giác quan trong thế giới con người, họ coi trọng nhất là sự sinh tồn, không có gì quan trọng hơn điều đó, không được sống, bạn chẳng có cơ hội để làm gì, sự sống, điều ấy mới quan trọng, bạn phải làm tất cả để sống...
Những lần gặp cảnh sát, những lúc bị bắt, lúc thấy người ta bị đánh đập trước mắt chỉ vì họ là người Do Thái, không thể thăm người yêu bị ốm, không thể sống cùng cha mẹ, vợ chồng, gia đình chia cắt, lang thang và họ tìm cho mình một nơi nào đó, chấp nhận họ, để yên cho họ được sống, đó là thiên đường, họ tìm mọi cách để có tấm vé, là vé tàu, vé xe, bất cứ tấm vé nào đưa họ đến một nơi cho họ tạm trú...
Bi thương không phải cứ là nhìn thấy, nghe thấy, mà có khi diễn ra trong câm lặng, khi trong lòng thầm vui vì điều tồi tệ không diễn ra với bản thân mình...
Thế giới này thoái hóa chứ không có tiến bộ...
Có thể ăn ngon lành và cảm thấy no ngay bên cạnh người bạn mình, kẻ đang bị những vết thương do bom nổ làm tan tành phần bụng, những cơn đau giày vò tới chết, mà đó là người bạn thật, người ta quen biết từ nhỏ chứ không phải xa lạ, bởi ta, không thể nào cảm nhận được cơn đau đó, bởi ta không có kinh nghiệm khi bị những vết thương đó, không bị thì không thể cảm nhận được, ta không đặt được vào trong hoàn cảnh đó, nên ta có thể ăn ngon lành khi đang đói gần chết...
Những con người bị xua đuổi ra khỏi chính quê hương của họ, tìm may mắn trên những mảnh đất khác, quý giá từng sự tốt bụng,như khi được người ta cho ăn mẩu bánh mì, nhấp chung ngụm rượu, và tán gẫu cùng nhau..
Tôi nhớ Đêm Lisbon, tôi nhớ Helen, tôi nhớ được tên cô ấy, nhưng lại không nhớ được tên nhân vật chính, người chồng, đã kể lại mọi chuyện và từ bỏ tấm vé thiên đường cho người lạ, sau bao nhiêu khốn khó mới có được nó, bởi vợ anh, Helen đã bệnh và chết ngay sáng sớm hôm đó, trước khi chuyến tàu khởi hành sang Mỹ, thiên đường đó không còn ý nghĩa với anh ta nữa, nhưng là thiên đường với rất nhiều người khác, có cùng hoàn cảnh như anh. Tôi nhớ trại tập trung, tôi nhớ cảm giác kinh hãi, sợ sệt đến không dám thở của anh khi về thăm người vợ, và sợ bị anh vợ bắt, tôi nhớ anh ta đã khó khăn thế nào để trốn thoát, lưu lạc cùng vợ rồi lại thất lạc nhau, rồi tìm về với nhau, người vợ dù cho có bệnh nặng cỡ nào cũng không dám nói, sợ anh sẽ không cho cô đi cùng, sợ anh lo, cơn đau ấy cô chịu đựng một mình, không chịu hé răng nửa lời cho tới khi chết khi mọi thứ dường như đã mở ra với họ...
Tôi nhớ Gĩa từ vũ khí, câu chuyện của một người lính đã trốn chiến tranh, bỏ chiến trận để trốn đi cùng người mình yêu, sau bao khốn khó, họ cũng sang được nước khác, nhưng cuối cùng, vợ anh chết sau khi sinh con, thiên đàng bỗng chốc hóa địa ngục, đứa con tội nghiệp ấy, đã không thể cảm nhận được tình yêu của bố, bởi với anh ta, người vợ quan trọng hơn tất cả, một cái kết khiến tôi điên đầu, khốn nạn, nhưng hiện thực nhất mà tôi cũng không dám tưởng tượng ra được...
Bởi vậy đọc Hoa hồng máu, dù kịch tính đến mấy vẫn không thấy hay, cái gì quá dễ thì cũng khó để nhớ lâu ...