Thứ Tư, 7 tháng 12, 2016

Từng vì ai đó mà muốn bỏ cả thế giới !

Sẽ có một lúc nào đó trong cuộc đời, muốn bỏ cả thế giới để đi cùng người !
lựa chọn quay lưng lại với cả thế giới này, chỉ để đi cùng người đó...
có một lúc nào đó, một con người còn nặng hơn tất cả, đủ để bỏ cả quãng đời trước đi và nhìn về quãng đời phía trước, để được bên người đó, sống một cuộc sống khác...
tiếc là, tất cả đã kết thúc, vì đó chỉ là một trò đùa...

dù sao, cũng từng có quãng đời nông nổi, điên rồ, từng có những có ý nghĩ và hành động ngu ngốc, để rồi, khi nhìn lại, có thể vả mặt mình vì đã ngốc quá, tin tưởng quá và ảo tưởng quá...

có những lúc nhìn vào bản chất từng người, rõ đến nỗi chán rất chán, nhưng cũng chả sao, vì nó không phải nỗi bận tâm của mình, chuyện thiên hạ, hãy để thiên hạ lo; không tiếp tay, cổ vũ, chê bai hay dè bỉu, thế thôi. Là chuyện của thiên hạ thôi mà...

những người Hàn đến Việt Nam xin lỗi vì gây ra thảm sát hàng trăm người vô tội, suốt một dãy miền trung, ai đó nói rằng hãy tha thứ, còn tôi, tôi thì không, chiến tranh không phải trò đùa, nó là sự giết người được hợp pháp hóa; nhưng không có nghĩa tội ác được tha thứ bởi tương lai.

Một lời xin lỗi của nhóm người, so với cái chết cả hàng trăm hàng ngàn người, cho đến nay, chính phủ nước đó chưa hề lên tiếng thừa nhận; hỏi bao nhiêu người Việt Nam biết đến tội ác đó, đặc biệt là lớp trẻ, đang hào hứng và mê thích thế giới màu sắc bên ngoài. Nỗi đau có thể qua, nhưng đời đời, phải ghi nhớ tội ác đó, tội ác của những con người đó. Thừa nhận sai, thừa nhận tội ác phải đến từ chính phủ của nước đó, và chính những người đó phải ghi nhớ.

Tôi không dạy lớp con trẻ phải hận thù, nhưng nhất định phải ghi nhớ điều đó, đó là lịch sử tạo nên đất nước này, dù có dã man, tàn bạo cỡ nào, nhất định không được quên.

Hòa bình, hiện tại không phải là lí do để quên những điều này, tôi ghét cái thứ gọi là vì hòa bình hãy tha thứ cho họ, xin lỗi nhé, không !

Có thể hợp tác, có thể hòa bình nhưng không được quên và không được tha thứ những gì họ đã làm với dân tộc này, con người này.

có thể khi tôi già, tôi sẽ thay đổi quan điểm ngày hôm nay, có thể, nhưng bây giờ thì không !


Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất !


Vứt bỏ anh là điều dũng cảm nhất !
Đã lâu rồi nó mới đọc một cuốn tiểu thuyết, đọc thâu đêm và thi thoảng rớt nước mắt ! Thời gian trôi qua, kể từ khi đọc :" Bên nhau trọn đời " của Cố Mạn, nó không tìm được cuốn tiểu thuyết nào như thế nữa, khiến nó háo hức, say mê và không thể ngừng đọc cho tới khi kết cuốn truyện.
Yêu và được yêu, yêu si mê, điên cuồng và đôi khi yêu điên dại nhưng âm thầm, lặng lẽ, yêu day dứt và đầy nước mắt. Nhân vật chính, Điền Khả Lạc, Chương Ngự, Tiêu Viễn, những con người mà nó nghĩ, có lẽ chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng sao nó nghĩ tới ai đó, không phải tất cả đều là hư cấu, dù cho đó là cuốn tiểu thuyết tình cảm sặc mùi nước mắt. Một Điền Khả Lạc yêu si mê một người đàn ông mà khóc cho cạn nước mắt, cứ mãi day dứt về bóng hình, cho dù biết rõ không kết quả, là không thể có tương lai, không thể có được hạnh phúc trên cùng một con đường. Một Chương Ngự cũng yêu điên dại, nhưng âm thầm, lặng lẽ, đi bên cạnh, chứng kiến nỗi đau khổ, dày vò, những giọt nước mắt mà Khả Lạc đã khóc cạn cho người yêu, hi sinh rất nhiều và chịu đựng rất nhiều, chỉ đơn giản, bởi anh yêu Khả Lạc tha thiết, yêu thương và hận thù, cả cuồng si và đam mê. Một Tiêu Viễn yêu tha thiết nhưng day dứt, yêu Khả Lạc đến đau thương nhưng bởi anh đã không vượt qua được giới hạn, không dám hi sinh và anh đã không đủ kiên trì cho tình yêu, và rồi tất cả trở nên thảm kịch tình yêu cho ba người, mà người cuối cùng là anh vẫn không thể có hạnh phúc riêng êm ấm, vì anh đã:" nguyện đau thương cả đời vì người tôi yêu".
Giong văn cứ tưng tửng với những màn đối đáp của Khả Lạc và Chương Ngự, không hoa mĩ, ngôn ngữ rất tự nhiên, thẳng thừng và chả cần chút ngượng ngùng nào cả, không rào đón nhiều, mọi việc diển tiến theo trình tự thời gian, khá nhiều chi tiết, không phải là không có những chi tiết đắt giá. Tâm trạng nhân vật không có nhiều phức tạp, bởi nó nhìn theo cái nhìn của Khả Lạc, mọi chuyện được đơn giản hóa và nhìn nhận trực quan, không suy nghĩ sâu xa quá, thậm chí nó đơn giản hơn trực giác thông thường của một người phụ nữ !
Một Khả Lạc  với những suy nghĩ đơn giản, thậm chí là ngốc, đần, người ta vẫn nói cô thế, bởi cô dường như không quan tâm bất cứ thứ vật chất gì trên đời, cô hồn nhiên, ngây thơ, và có tâm hồn của đứa trẻ. Nhưng không phải là nhân vật sống trong truyện cổ tich đâu nhé, một cô gái đôi khi suy nghĩ rất chín chắn, có linh cảm nhạy bén, một tâm hồn trong trắng, mỏng manh, nhưng tuyệt nhiên không nhìn đời màu hồng, và không hề yếu đuối. Tình yêu của cô dành cho Tiêu Viễn vừa trong sáng, lại vừa si mê, ngưỡng mộ, một tình yêu đầu đời ngọt ngào và kí ức không thể nào quên.Trong tai cô, những lúc đau khổ nhất, câu nói của TIêu Viễn :" ngốc ạ, anh thích em !" vẫn vang mãi.
Nhưng sống đúng như thực tế của nó, ảo mộng tình yêu của cô dần tan vỡ, vì nhiều lí do, vì gia đình Tiêu Viễn ngăn cản, vì anh ta có vị hôn thê đã ở bên anh ta suốt những năm tháng du học, vì địa vị không môn đăng hậu đối hay vì bản thân của cả hai, đã không đủ kiên nhẫn để chờ đợi ! Những năm tháng với đầy kí ức của Khả Lạc về Tiêu Viễn, từ lâu trong tâm trí cô, anh không chỉ đơn giản là người yêu, mà còn là hình tượng cô ngưỡng mộ,  nên tình yêu ấy cứ ấm mãi, cứ dai dẳng mãi, hay cũng bởi một Tiêu Viễn đã quá lụy tình. Để rồi một Chương Ngự đã âm thầm đi bên đời cô, chăm sóc cho cô, cho cô một bờ vai vững chắc để tựa, một vòng tay ấm ôm cô khi cô đơn nhất, cứ âm thầm yêu cô tới điên dại mà trái tim cô cứ khù khờ không nhận ra, hay không dám nhận, vì sợ món nợ tình cảm mãi không trả được và cũng vì sợ, thêm vết cắt nữa trong trái tim cô, cô sợ cô sẽ không chịu đựng nổi.
Đã có lúc Khả Lạc nghĩ đã chôn vùi được tình yêu với Tiêu Viễn, nhưng những lúc giật mình, vì nghe một câu nói, vì nghe một câu hát và đôi khi là bóng hình của người ấy thôi, cô cũng bật khóc, mọi cảm xúc bị dồn nén bỗng dưng trào dâng, mà cô, nhất thiết không thể che giấu, trước mặt một người, Chương Ngự, quen, mà cảm giác như đã quen cả cuộc đời. Và đôi khi, con người, chỉ khi mất đi thứ gì, ta mới biết ta rất cần, không thể thiếu được. Nếu một Chương Ngự không kiên trì như vậy, không can đảm như vậy và không yêu cô nồng cháy như vậy, có lẽ cuốn tiểu thuyến chỉ toàn nước mắt !
Ai biết được, khi đọc cuốn truyện này bạn nghĩ tới ai, liệu có ai đó bên bạn, chăm sóc cho bạn, bảo vệ bạn, dù biết tất cả về bạn và chấp nhận bạn như chính con người bạn ? Liệu có ai được như anh? Nhưng hình tượng Chương Ngự là hình tượng đẹp, không giống như anh hùng Từ Hải,  người đàn ông này vừa phong trần, hào hoa, thành đạt, giàu có, có quyền lực không nhỏ, con người hai mặt, giới giang hồ là chốn thân quen, rắn rỏi, khí phách, con người mà hàng tá phụ nữ thèm muốn. Nhưng con người ấy, trong trái tim, không hề có vết tích của tình yêu tan vỡ, trái tim hãy còn nguyên sơ, nên sự dâng hiến trọn vẹn cho Tiểu Khả có vẻ cảm động hơn rất nhiều ! Anh yêu cô, dù cho ban đầu có là đùa cợt đi nữa, nhưng con người Khả Lạc với suy nghĩ giản đơn, không coi trọng vật chất giữa cuộc đời bon chen, hiềm khích vì tiền bạc, đã mang cho anh dòng nước mát,  khỏa lấp cho anh cõi lòng cô đơn và để anh trở về là anh, nguyên sơ như anh vẫn thế. Đã có lúc Anh trở nên cáu bắn, xấu xa, trẻ con, ích kỉ, đôi khi độc ác, một con người rất khác với hình ảnh hào hùng, lịch thiệp, hào phóng thường ngày, đúng là trái tim đã biết yêu.
Nó cứ nghĩ mãi tới những dòng đối thoại của Tiểu Khả và Chương cự, từ đầu cho tới cuối truyện, dù Khả Lạc có ngang bướng tới cỡ nào, Chương Ngự kia vẫn chấp  nhận được, quả là tài tình ! Vui thôi, cái con người bướng bỉnh kia, cũng có đâu đó trong bất kì người con gái nào, nhưng có mấy ai, có mấy ai như Chương Ngự, Tiểu Khả nào ?
Tình yêu day dứt của Tiểu Khả hình như làm mình buồn, dù cái kết khá trọn cho các nhân vật nhưng sao thấy buồn, có lẽ ai cũng không thể không vương vấn mối tình đầu !
Cuộc đời còn rất nhiều câu chuyện cảm động, đôi khi chỉ là một hình ảnh, một hành động, một câu nói cũng có thể in sâu trong tâm trí ! Cứ sống và mở rộng để cảm nhận. Hãy sống thật như chính con người mình, hãy cứ nắm lấy khoảnh khắc hạnh phúc, hãy yêu và sống như ngày mai bạn sẽ chết !
Có những chuỗi ngày bình lặng và những chuỗi ngày không bình yên, có những chuỗi ngày êm đềm và bi ai, sống để trải nghiệm nhé ! Ở nơi đâu đó, xung quanh bạn, cũng có rất nhiều người yêu thương bạn, cứ mãi ôm một bóng hình và nhỏ nước mắt khóc than, những người yêu  bạn sẽ nhỏ máu !

Ngẫm !

You know my name but you never know what I ever have been through, so, dont ever said that everything easy to me :)

Đại loại thế, đừng bao giờ nhìn người khác và bảo mọi thứ may mắn hơn hay dễ dàng hơn với họ vì họ thế này, thế kia; không ai ở trong hoàn cảnh của họ để cảm nhận hết, hiểu hết những điều mà họ đã từng trải qua; nó có khi không hề tốt đẹp cũng không hề dễ dàng; ai cũng có một góc tối, chỉ để cho riêng bản thân họ biết, không thể sẻ chia cùng ai, không ai cả.

nhiều khi người ta nhìn sự việc, đánh giá sự việc quá đơn giản, chỉ trên góc độ và kinh nghiệm của họ, nhưng lại tác động lớn tới người khác vì họ là những người có ảnh hưởng, vô tình làm rất nhiều người khốn khổ; ở trong chăn mới biết chăn có giận, có làm mới biết việc đó không hề dễ dàng, cũng không hề sung sướng gì; làm sao để biết hả, hãy làm như họ đi, hãy ở trong môi trường của họ đi, nếu không, hãy im lặng !

cuộc sống vốn dĩ không đơn giản với bất kỳ ai, mỗi người đều mang một nỗi khổ riêng, và mọi sự so sánh đều là khập khiễng; nhiều khi, tất cả chỉ có thể biết khi có kết quả, cả một quá trình dài khốn khổ, chỉ là cố cho đến thu nhặt được kết quả cuối cùng; đừng dừng lại cho đến khi có kết quả; không phải mệt dừng, ốm dừng, chán dừng, vui dừng, buồn dừng, nắng dừng, mưa dừng, hãy dừng khi có kết quả, bởi mọi thứ không có ý nghĩa gì ngoài việc bạn lười, kiếm lí do, khi dừng hoặc khi quá tự hào vì thứ gì đó, là đã thất bại rồi, khốn nạn thay, điều đó luôn đúng !

Đôi khi dừng lại chút, đôi khi nghỉ ngơi chút, hãy tìm cách để mọi thứ dễ dàng hơn hoặc vượt qua nó, không ai quan tâm bạn và đừng cầu có người quan tâm bạn, vì điều đó sẽ dẫn đến nhiều thất vọng khác, tự thương lấy bản thân, tự yêu lấy mình và tự kiếm thứ làm mình vui; mọi thứ sẽ tốt hơn nhiều !

Chấp nhận một người không dễ, chấp nhận bản thân còn không dễ thì làm sao chấp nhận người khác được, nên thông cảm đi :)