Thứ Sáu, 21 tháng 7, 2017

Chester Bennington- Linkin Park

Khi chia tay người yêu mình không hề khóc, nhưng khi nghe tin Chester tự tử, mình khóc....
Cái cảm giác vừa bị mất đi một thứ gì đó, bị shock đến nghẹn lời và hầu như không thể nghĩ được gì, có chuyện quái gì đang xảy ra thế, điều này có thể là sự thật ư.....
sáng nay, khi vừa mở fb ra, fb của Linkin Park đã cập nhật ảnh bìa và avatar là ảnh anh, vẫn like như bình thường rồi kéo tiếp newfeed xuống, là ảnh anh đang cười trên trang Beat, nhìn đăm đăm một lúc, không hiểu dòng tít đó viết cái gì...
.... ca sĩ chính của Linkin Park đã treo cổ tự tử.....
điều đó có nghĩa là gì, nhìn lại dòng tin đăng cách đây 5h trước, nghĩa là khoảng 3h sáng tại VN, mình im lặng, thẫn thờ... cái quái gì thế, chuyện quái gì xảy ra với Chester thế, đã có chuyện gì xảy ra, tại sao lại là anh, tại sao....
tôi không thể tin được...
anh đã tự tử
tôi không bao giờ muốn tin....
tại sao là anh chứ
tôi không nhớ là đã nghe Linkin Park từ bao giờ
cũng không nhớ bao nhiêu năm qua mình đã nghe bao nhiêu lần những bản nhạc của Linkin Park
vậy mà, từ giờ trở đi, tôi sẽ không bao giờ được nghe anh hát, cũng không bao giờ có thể thấy anh nữa
tôi đang cố gắng, tôi muốn có thật nhiều tiền để có thể đến xem show diễn của Linkin Park, được nhìn thấy anh..
và từ giờ trở đi, nếu có thể, tôi chỉ có thể đến thăm mộ anh
tôi không biết nữa
cảm giác shock nặng
chán chường
đừng bao giờ hỏi tôi tại sao tôi lại đau khổ vì một người tôi chưa gặp bao giờ và người ta cũng chưa từng biết tới tôi...
tôi đã lớn lên cùng những bài hát của anh, khi bắt đầu biết nghe nhạc và thích nghe nhạc cũng là từ In The End, rồi tôi thích học tiếng anh từ đó, suốt thời sinh viên, tôi thâu âm cả cuốn băng bất cứ bài nào của Linkin Park rồi đi làm và trưởng thành, tôi vẫn nghe anh, vẫn nghe Linkin Park
anh tự tử khi lịch tour diễn vẫn còn dày đặc, khi tôi vẫn còn thấy anh cười trên fb, hình ảnh anh trong các đêm diễn..
đó là mất mát lớn.. tôi không biết tôi lại buồn tới mức này, chỉ cần nghĩ đến là nước mắt lại rơi, tôi cảm thấy ghét cả thế giới này, tôi ghét fb ...
tôi không biết cảm giác mất đi một người mà tôi đã từng dành cả tuổi thơ để yêu quý lại khó khăn đến vậy...my heart broken
tôi còn nhớ, khi One More Light mới ra đời, khi nghe Heavy, có rất nhiều fan đã la ó, nhưng bản thân tôi lại rất thích bài hát này, ca từ rất ý nghĩa và nó cũng phù hợp khi lúc này, tôi cảm thấy mình cũng đã già, nhạc dịu êm hơn khi có sự góp giọng của Kiara.... người ta bảo đó không phải là Linkin Park nữa, không còn những âm thanh như trong Hybrid Theory hay Minutes to Midnight, âm nhạc của LP giờ như pop ballad, vô giá trị và là phế phẩm, khốn nạn, tôi đã từng cmt phản đối những lời ác ý đó, và mỗi khi ra một bài hát mới trong album, lúc nào cũng tràn ngập những cmt chê bai, rồi biểu tượng cảm xúc angry hay sad...
khốn nạn, chả lẽ họ không nhận ra, giọng của Chester đã khác, họ không chấp nhận giọng của anh đã không còn như xưa, chất giọng cao ngút ấy nay đã không thể lên và ngân như xưa, khi nghe Heavy, giọng anh ấy đã yếu đi rất nhiều- anh ấy đã già, và tôi cũng vậy.. không ai muốn chấp nhận sự thật đó, họ la ó, chê bai, giận dữ với những bài hát mới, tour diễn mới, mọi thứ cứ như một trò đùa
Goodgoodbye.. Invisbible.. Heavy..
khi tôi còn bé, giọng hát của anh, những MV của Linkin Park, tôi đã lớn lên cùng nó...
khi tôi đã cảm thấy mình trưởng thành và chín chắn tôi vẫn nghe không chán những bài hát mới của anh, không bao giờ chán...
và giờ anh tự tử...
một cảm giác đau xót vô cùng
bởi nếu đó là một tai nạn, có lẽ tôi sẽ đỡ đau buồn hơn, vì cái đó có lẽ là định mệnh, không ai tránh được và tôi có thể đổ lỗi cho ai đó
nhưng anh đã tự tử, là đã phải trải qua một quá trình dài của trầm cảm hay stress, một quãng đời khốn nạn mới dẫn đến cái bi kịch này
và không ai ngăn cản nó
có lẽ
thà một lần huy hoàng rồi vụt tắt
còn hơn buồn le lói cả trăm năm
con người kiệt xuất chọn cái chết sớm cho cuộc đời, kết thúc mọi thứ, chỉ trừ vinh quang
tôi sợ fb cũng không dám nghe lại những bài hát của anh, nhưng trong đầu tôi lại luôn văng vẳng những bài hát đó
không ai có thể làm điều như anh đã làm, xuất hiện trong cả quãng thanh xuân của tôi, tuổi thơ của tôi và cả hiện tại
tôi không bao giờ có thể nghĩ đến một ngày anh tự tử, tôi luôn thích nụ cười của anh, giọng hát của anh và tất cả về anh
cuộc sống quý giá lắm, tôi ghét những người tự tử vì họ không biết rằng có rất nhiều người yêu mến họ, nhưng tôi không thể ghét anh..
hãy trân trọng sự sống, hãy sống, hãy cố sống, hãy có trách nhiệm với những người yêu thương mình
hôm nay là một ngày dài và mệt mỏi, chán chường và trống rỗng, với nỗi đau âm thầm mà cô đơn đến cùng cực
tôi đã căm ghét tất cả những kẻ đã chê bai album mới của Linkin Park, muốn ném vào mặt họ, họ đã khiến Chester ra đi, những lời khinh rẻ, than thở của họ có lẽ nào đã khiến anh chán chường đến mức tuyệt vọng, và giờ khi anh đi, tất cả chả còn gì nữa...linh hồn tôi đã mất theo anh rồi..
Tạm biệt anh Chester, tạm biệt một phần linh hồn tôi đã chết theo anh..






Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

đơn phương

- anh yêu cô ấy, tại sao không cho cô ấy biết !
- cô ấy có yêu tôi không ? uh chắc không, mà nếu có, chắc chắn tình yêu cô ấy dành cho tôi sẽ không bao giờ nhiều như tôi yêu cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ biết được...
- yêu đơn phương như vậy à?
- uh, là vì tôi chỉ muốn ở bên cô ấy mãi như vậy, không bao giờ thay đổi, nếu cô ấy biết tôi yêu cô ấy, cô ấy sẽ thay đổi hoặc tôi sẽ thấy cô ấy không như tôi vẫn nghĩ, vậy nên, cứ để thế đi, để tôi được dõi theo cô ấy, yêu cô ấy...
- anh có chắc yêu cô ấy không
....
là nụ cười buồn, có chắc không ư, trong mơ còn mơ thấy ánh mắt ấy, nụ cười ấy, vẫn còn hồi hộp mỗi khi nhìn thấy bóng dáng cô ấy, giọng nói ấy.... là cứ mãi in hình bóng cô ấy, bất luận có bao đổi thay, có bao nhiêu người bên cạnh, vẫn chỉ nhớ cô ấy... là nhói đau khi thấy cô ấy cười với ai kia, thấy cô ấy buồn vì người khác, thấy cô ấy dõi theo người khác mà không để ý bất cứ ai, là nhói đến thắt lòng khi cô ấy vẫn yêu người cũ, là khi biết có rất nhiều người quan tâm cô ấy nhưng cô ấy lại phớt lờ....

- uhm chắc là không, vì nếu có, tôi đã tiến đến và bảo tôi yêu cô ấy rồi. không, nói đúng hơn là ngay khi tôi biết tôi yêu cô ấy, tôi đã biết tôi yêu một mình... cô ấy sẽ không bao giờ biết đến tình cảm tôi dành cho cô ấy đâu, là tôi muốn yêu cô ấy, vậy thôi, giữ cho mình tôi....
 là vì tôi đã quá kiêu hãnh, khi biết cô ấy vẫn còn yêu người cũ rất nhiều, thì tôi cũng cay đắng nhận ra tôi yêu cô ấy rồi, và tôi sẽ yêu một mình, vì tôi không muốn mình là cái bóng của kẻ khác, chỉ là người thay thế... tôi không muốn như vậy...

 tình yêu chỉ có một, như tình yêu tôi dành cho ấy, dù có thể phai nhòa nhưng không bao giờ quên, cuộc đời này thật buồn cười, đã không thể bên nhau cả đời, thì cho gặp nhau làm gì...

- anh không định yêu ai khác à?
- uh, có chứ, rút cục tôi cũng phải tìm người mà coi tôi là người duy nhất, không phải người thay thế hay là một lựa chọn.
- anh có yêu người ta đâu mà đòi người ta yêu anh ?
- có chứ, tôi sẽ người đó, nhưng không phải như tôi yêu cô ấy, tình yêu đó chỉ có một mà cô ấy lấy đi mất rồi, nên tôi phải yêu bằng cách khác.
- tôi nghĩ cô ấy cũng yêu anh...
- không, cô ấy không biết đâu, mà tốt nhất đừng biết, cô ấy sẽ bối rối vì không thể yêu tôi
- anh không nhận ra à, tôi biết cô ấy quan tâm anh.
- vậy thì sao..

ngày này của rất nhiều năm sau...
khi anh đã có một gia đình nhỏ, yên ấm và hạnh phúc..
cô ấy vẫn bơ vơ...
vì sau tất cả, cô ấy nhận ra, người yêu cô ấy nhiều nhất, chỉ có mình anh
và người cô ấy yêu nhất cũng chính là anh, nhưng anh không bao giờ biết điều đó vì lúc đó anh đã có gia đình,
cô, giờ, khi biết yêu, là lúc yêu một mình và lại yêu mình anh...
mặc kệ bao người yêu cô, cô chỉ yêu một người đã cũ, lúc nào cũng vậy, dù tình anh đó, không bao giờ thay đổi, nhưng đã không còn là tình yêu duy nhất dành cho cô, bởi vậy, cô yêu đơn phương anh...

lúc hai người bên nhau, những ngày xưa, thật ấm êm và hạnh phúc, mỗi khoảnh khắc bên nhau đều rất yên bình, lúc đó anh yêu cô, còn cô thì không, rất lâu sau này, sau khi nếm trải đủ mọi ngọt ngào cay đắng trong tình yêu với kẻ khác, cô mới nhận ra, tình yêu mà anh dành cho cô, thật đáng trân trọng biết bao, cũng như giờ đây, cô hiểu, trong lòng cô đã có anh từ rất lâu mà không nhận ra...

đó là lí do dù cô yêu bao nhiêu người, vẫn không có kết quả, sau mỗi lần như vậy, cô lại tìm anh, cô không bao giờ nhận ra trong ánh mắt anh có thay đổi khi nhìn cô, lúc nào cũng là cái nhìn sâu thẳm, ánh cười lấp lánh, bên anh, cô bình yên...

sau khi anh lập gia đình, thì với cô, sau này cô bước bên ai cũng không còn quan trọng nữa, bởi người đó không là anh...

- mày có biết T yêu mày nhiều lắm không
....
- nó yêu mày bao nhiêu năm mà mày cứ lặng thinh, tao thấy nó điên thật, nhưng nó bỏ ngoài tai
- mày định bảo nó ngoại tình đấy à?
- không, nó yêu mày, mày không hiểu, dù có bao lâu đi nữa, nó vẫn không thay đổi, chỉ là yêu để đó..
- uh thì tao cũng yêu nó, mà yêu để đó thôi, nó có vợ còn tao có chồng rồi
- chúng mày thật kì lạ, tao biêt mày cũng yêu nó, chỉ lạ là chúng mày lại không bao giờ nói ra...
- có cần thiết không? nó làm sao biết, tao yêu nó thế nào...
...
- nó cũng từng nói tao y vậy... chúng mày đúng là kỳ lạ...
....
- mày chơi với hai đứa điên bao lâu rồi, mà giờ còn nói thế à?
- uh, may là chúng mày không lấy nhau, không thì bỏ nhau sớm, giống nhau quá
- tổ sư
- nhưng mày không biết đâu, nó yêu mày nhiều hơn mày tưởng nhiều...
- tao không bao giờ tưởng tượng về tình yêu đấy, nhưng tin tao đi, tao cũng biết mà
- mày thì biết cái cóc khô gì...
- uhm nếu tao biết, thì tao giờ đéo nói chuyện với mày đâu
- thế mày làm gì
- lôi mày đến trông con cho hai đứa tao đi chơi chứ sao =))))))) mày rảnh rang thế, giờ cũng còn đéo lấy vợ còn gì
- uhm có một điều này, chắc mày cũng không biết
- cái gì, mày làm con người ta có bầu rồi à =)))
- tào lao
....
là tao cũng yêu mày, yêu rất nhiều nên tao hiểu thằng T yêu mày nhiều như nào, cũng cảm thấy khốn nạn khi chứng kiến cảnh chúng mày cứ bên nhau như vậy, chính tao cũng định đập đi tất cả, tỏ tình với mày, nhưng mày, mày không yêu tao, nên tao cũng tự biết, tao thà yêu một mình còn hơn bị mày xa lánh, cứ bên mày, như bây giờ, là được rồi, đời này, tao yêu mày, chỉ yêu mày, mặc kệ mày có hiểu hay không, tao yêu đơn phương mày cả đời này đấy....
- này, có điều gì mà tao không biết, hay mày là gay, mày với T từng yêu nhau à =))))
- mày già rồi nha con, giỡn ít thôi
- mày vừa già vừa đanh đá thì có =))) thôi mày lấy vợ đi, xong tao ôm cả mấy đứa đến nhà mày ăn trực mấy ngày cho bõ
mày biết không, khi xưa tao nghĩ, tao thật hạnh phúc khi có mày và T bên cạnh, giờ tao không có lí do gì gặp T, cũng không biết đối diện thế nào, nhưng với mày, thì tao lại thấy hoàn toàn tin tưởng, mỗi lần gặp mày đều rất vui, có biết không?
- uh, thì tao cũng chỉ có nhiệm vụ là để làm thú vui cho mày giải trí thôi mà
- ờ đấy, người có tâm với tao nhất thế kỉ này, chắc chỉ có mình mày
mày là đồ ngốc nên không hiểu hay cố tình không hiểu, mà thôi đừng hiểu, nếu không, tao sẽ làm hỏng cả mày mất, tao yêu mày.
- này, khi nào mày có vợ, mang cả vợ con sang nhà tao nhá
- làm gì
- trông nhà cho nhà tao đi chơi =)))))
.......
 chúng tôi đã trưởng thành, và không còn như xưa nữa, nhưng tôi thì có lựa chọn, ở bên cô ấy, yêu cô ấy, làm thú vui cho cô ấy cũng được, và đợi cô ấy, yêu cô ấy cả đời....



Thứ Năm, 6 tháng 7, 2017

Người đàn ông đào hoa và người đàn bà bỏ chồng

Trước đây, tôi rất thích và ngưỡng mộ Vương Phi, ngay từ cái tên, cô ấy đã toát lên một vị trí không ai đạt được rồi, cô ấy hát như một bản năng, những bài hát ấy tha thiết, ngọt ngào nhưng không bi lụy, tôi chỉ cảm thấy buồn và day dứt ( nghe bài nhạc nền trong Thiên Long Bát Bộ, bản năm 2003 xem)
Tôi biết cô ấy vì tôi theo dõi Triệu Vy, cũng không hiểu sao Triệu Vy có thể thân với một người quá nổi tiếng như thế :))) đó là thời đó thôi, giờ thì không ai có thể phủ nhận Triệu Vy là một đại hoa đán.
Mối tình của Vương Phi với Tạ Đình Phong cũng là một chủ đề của báo chí trong thời gian rất dài, ngay cả sau khi họ chia tay, Tạ kết hôn với Bá Chi và Vương Phi kết hôn với Lý Á Bằng.
Khi đó tôi đã tự hỏi sao cô ấy lại kết hôn với Lý Á Bằng :))) vì ấn tượng với tôi, Lý Á Bằng là người đàn ông đào hoa, nhất định sẽ làm khổ cô ấy...
Lý Á Bằng trong vai diễn Lệnh Hồ Sung với tôi là vai diễn kinh điển, diễn rất đúng chất của Hồ Xung, ngang tàng, phóng túng, đào hoa nhưng trọng nghĩa, hào hiệp. Tôi nghĩ anh ta là một người sẽ có nhiều cô gái theo đuổi và sẽ được rất nhiều cô gái yêu và ngược lại, nên có thể yêu, còn kết hôn với người này, chả khác gì một cuộc phiêu lưu. Và hơn hết, tôi thấy anh ta không xứng với Vương Phi.
Tôi nghe nói họ có một đứa con gái và con gái riêng của Vương Phi đã lớn, rất cá tính, còn đứa con chung của họ, bị hở hàm ếch, họ thường xuyên làm từ thiện và có quỹ từ thiện riêng, Á Bằng cũng lùi lại sau Vương Phi để ủng hộ vợ. Mọi thứ sẽ không có gì nếu như một ngày, thiên hạ bắt đầu nói về họ, khi Vương Phi ly hôn Lý Á Bằng và trước đó Tạ Đình Phong chia tay Trương Bá Chi..

Khi đó, trên mạng nổi lên một đoạn chia sẻ của Bá Chi như sau, tạm nói là Khi Tạ Đình Phong ở nhà thường chẳng làm gì, chỉ chơi điện tử, để mặc cô chăm sóc 2 con trai và bếp núc, nhưng khi về với Vương Phi, anh ấy sẵn sàng vào bếp nấu cho cô ấy ăn, dọn dẹp nhà cửa cùng cô ấy. Vậy là do vị trí của mỗi người trong lòng anh ấy khác nhau, chứ không có người đàn ông nào là vô tâm cả.

Khi đó, người tôi nghĩ đến đầu tiên là Lý Á Bằng, tôi tự hỏi, một người đàn ông đa tình, đào hoa như anh ấy, có thể có rất nhiều mối quan hệ bên ngoài, nhưng lại không bao giờ chia tay vợ mình, bằng lòng đứng sau lưng ủng hộ cô ấy và rồi cô ấy ly hôn anh ta, trở về với người tình cũ, anh ta sẽ như thế nào....
Hẳn sẽ là cái tát đau đớn, anh chọn gia đình, cô ấy thì không, cô ấy chọn cuộc sống cho chính cô ấy...

Lý Á Bằng có níu kéo vợ không, chắc có, để làm gì, vì đó là điều duy nhất anh ta có thể làm...
Vương Phi im lặng, cô ấy có sống cùng Tạ không, có hạnh phúc không, tôi nghĩ cô ấy không hẳn hạnh phúc đâu, nhưng cô ấy muốn chọn cuộc sống muốn sống, cô ấy đã dũng cảm chọn tương lai cho chính mình, đó không phải cái mác để người ngoài nhìn vào và đánh giá, cô ấy đã bỏ qua tất cả những điều đó, cô ấy đã qua hai đời chồng, sinh hai con cho hai người chồng đó và cô ấy hơn Đình Phong 11 tuổi, cô ấy đã giã từ sự nghiệp ca hát, cô ấy chọn cuộc sống mới bình lặng...

Còn Lý Á Bằng, sau ly hôn, anh một mình chăm sóc con và cũng có vài lần lên báo chí vì những vụ ăn chơi hay qua đêm với gái lạ, nhưng quan trọng nhất, anh ta vẫn đang đồng hành cùng con gái trong việc chữa bệnh và giúp con tự tin hơn trong cuộc sống...
Tôi không nghĩ mình biết gì về thế giới của họ, nhưng khi họ chia tay, tôi lại rất bàng hoàng, vì người chia tay không phải Á Bằng mà là Vương Phi... có thể không ai trong số họ là người xứng đáng được người khác kính trọng cả, nhưng điều đó cũng không có nghĩa họ không được quan tâm :))))))

Tôi bắt đầu cảm thấy thương và quý Lý Á Bằng, cảm thấy cảm phục sự dũng cảm của Vương Phi, dù cô ấy đã chọn cuộc sống như thế nào đi chăng nữa, cô ấy đã sống thật với chính con người mình.

Một người đàn ông như Lý Á Bằng sẽ như thế nào khi vợ anh ta đệ đơn ly hôn, hẳn là không thể nào hiểu được, anh ta đã dành cho gia đình rất nhiều tâm huyết, đã cố gắng trở thành người bố có trách nhiệm và trưởng thành, dù có nhiều mối quan hệ bên ngoài nhưng anh ta vẫn trở về nhà, vậy mà, vợ anh ta vẫn dứt áo ra đi vì tình cũ, bỏ rơi anh ta...
Người mà ta nghĩ, sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, lại có thể dứt khoát bỏ ta....
Dù có bao nhiêu người phụ nữ bên ngoài, anh ta cũng không bỏ vợ, nhưng vợ anh ta lại bỏ anh ta trước...
Và giờ anh ta là ông bố đơn thân...
Chúc phúc cho vợ cuộc sống mới hạnh phúc hơn...