Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Du lịch một mình của con gái ế tuổi gần 30 :))

Trước giờ, vốn dĩ không thích đi đâu một mình, nhất là đi ăn, đi chơi, đi du lịch, nếu không có ai đi cùng thì thà ở nhà còn hơn, đó là một khoảng thời gian rất dài, mình thường như vậy, quyết không đi đâu khi không có ai đi cùng...
cho đến khi, một ngày bạn chán tất cả, muốn bỏ tất cả và chỉ làm điều mình thích, điều mình thấy thoải mái thôi; thế là đi chơi, nằm ngủ, viết văn đọc truyện chán chê, mê mỏi, không làm gì cả..,
khi đã có những khoảng thời gian như vậy, bản thân lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, trước giờ vốn là buồn vui rất mong có người chia sẻ cùng; luôn muốn nói chuyện, muốn kể cho ai đó nghe về mọi thứ, luôn chờ đợi được ở bên người ấy, được đi đến đâu cũng được, làm gì cũng được, miễn là cùng nhau, nhưng rồi, thấy những thứ đó thật phi nghĩa, ta muốn được tự do, muốn được làm điều mình muốn nhưng lại luôn phải chờ đợi người khác;

 một lần, đi phỏng vấn, tranh thủ bắt chuyện với cô gái đi phỏng vấn cùng, cô ấy cùng tuổi với mình, xinh xắn lại dễ thương, cô ấy nói cô ấy mới trải qua mấy ngày du lịch một mình tại resort ở Ninh Bình, vâng, cô ấy đi một mình, không cùng ai cả, ở nơi giữa thiên nhiên ấy và ngủ, chỉ để ngủ thôi, tôi cười, vì tôi cũng độc thân như cô ấy nhưng lại không có được sự dũng cảm đó, chưa từng dám đi chơi xa một mình, tôi thấy mình thật lạ, tại sao không đi một mình được, quãng thời gian qua, có cái gì tôi chưa tự làm đâu, tự đi khám ở bệnh viện, tự đi nhổ răng, tự chăm bản thân mình, tôi có thể làm được tất cả vậy tại sao lại không dám đi chơi xa một mình, tôi biết có rất nhiều rủi ro, mà ngay khi đi một mình tôi đã có tưởng tượng ra không ít, biết đâu đó ngày mai mình lên một tít báo nào đó với dòng tin giật gân như kiểu: Cô gái đi du lịch một mình và bị tai nạn tại..., quả thực có rất nhiều điều kinh khủng tôi có thể nghĩ đến trong suốt chuyến đi, nhưng rút cục thì tôi vẫn lên xe và đi..

trên con đường đó, không có ai bên cạnh trò chuyện, không ai pha trò, không ai chỉ dẫn, cứ thế đi, theo một lộ trình nhớ mang máng, vì mới đi có một lần và có bạn đi cùng chở, nhưng cứ đi, ngay cả khi không chắc mình có đang đi đúng đường hay không, đi rồi cũng đến những chỗ ngoặt và may quá, tôi đi đúng con đường cũ, không sai một ly, lúc đó tôi đã tự ngoạc miệng cười một mình, rất muốn gọi điện khoe cô bạn đã dẫn tôi đi, rằng hôm nay tôi đã đi một mình và đi đúng con đường cô ấy dẫn, tôi sung sướng vì tôi đi đúng đường là một phần, còn nữa, tôi vốn là kẻ mù đường, vốn là đi về trên một đường thôi tôi vẫn nghĩ là đi hai đường khác nhau, thậm chí không biết ngã tư thứ hai là ngã tư nào đến nỗi toàn rẽ vào đường cụt, bảo rẽ phải thì tôi nhất định rẽ trái và lạc đường... còn nữa, đây là con đường tắt, nên nếu có bị lạc và hỏi đường, thật sự tôi cũng không biết phải hỏi như thế nào...

có những lúc tôi đi như mộng du, thậm chí còn chả biết mình có đang đi đúng đường không, vì con đường rất dài mà tôi thì trí nhớ kém, cứ đi, cùng lắm thì quay lại... cũng may, cứ đi thì tới nơi thôi... nói thế thôi, nhiều khi sợ muốn chết, cứ muốn bám lấy cái biển số nào đáng tin, kiểu đang trên đường lên Tây Thiên như mình, nhưng những xe đó toàn rẽ ở những nơi không ngờ, thế là tự tôi lại phải đi, cứ đi thế, cho đến khi có biển chỉ đường, mừng gần chết, cuối cùng thì cũng tới nơi, chỉ là 2h đi xe, tương đương với khoảng 100km hoặc hơn, tầm đó thôi cũng đau mông ê ẩm cơ, thích nhất là có các bạn cũng đi như mình, nhưng là đi nhóm, đến đoạn rẽ sang Tam Đảo thì nhất định không rẽ, tý thì đi Tây Thiên cùng mình...

con đường đến thiền viện Trúc Lâm thì đúng là con đường của những khúc cua chóng mặt, là mình bị sốc thật sự, dốc đúng kiểu góc 45 độ, ngoặt tay lái như thần mà vẫn hãi, đến độ xanh cả mắt mèo khi thấy mấy con xe ô tô đang đi ngược chiều trở lại, còn kiểu đường thì bé tý, dốc thì  ngược, lại còn ngắn, may là mình không đụng ai :))) khi đi lên thiền viện, con đường dân bé, xấu, mấy người bên ven đường nhìn mình lạ lạ, cảm giác trưa nắng mà có đứa dở hơi là con gái đang đi đến thiền viện, tôi cũng thấy ngại :)))

trước đi Tam Đảo, ngồi sau và có bạn chở nên dù dốc quanh co mình vẫn không sợ, thậm chí còn thích thú với rừng thông quanh đèo, mát rượi và thoáng đãng, yêu thế, hôm nay đi một mình, cảm thấy mình quá may mắn khi không sao cả, nói chứ, lúc lên được xong chỉ mong tìm được đường xuống nào khác, không phải đi qua những con dốc lúc nãy, thậm chí còn tính cách đi bộ dắt xe, sợ chóng mặt hay phanh gấp lại khiến xe đổ xong người với xe lại lộn vài vòng thì ngon, nghĩ xong rồi thì không muốn xuống nữa, nhưng cuối cùng thì mình cũng xuống được, hơi run nhưng quả là dễ hơn khi lên, may thật :))))

thiền viện thanh tịnh, nơi thông reo mênh mang, nơi yên tịnh đến im lặng, nơi tiếng chuông gió treo thênh thang, vang lên như tiếng chuông, nghe hay đến mê mệt, bản thân còn chỉ muốn ngồi đó nghe mãi, lúc đầu vốn nghĩ là tiếng chuông của các thầy cơ, ai dè, khi ngẩng đầu nhìn lên, tiếng chuông thanh thanh như khúc nhạc,vui biết bao... có một chị cũng đến đó một mình, chị ấy nói muốn đến xem mình có duyên ở lại với Phật không, mình bảo, nếu chị muốn biết thì hỏi thôi, hãy tìm gặp các sư thầy và hỏi, còn chị ấy lại muốn chờ, chờ đến lúc gặp được và hỏi, đấy mới là duyên... mình nghĩ, nếu muốn biết hay không và có rất nhiều câu hỏi thì phải đi hỏi thôi, chờ đợi gì nữa, chị ấy đã đi từ rất xa đến nhưng cuối cùng lại đi về, rồi có lẽ lần sau lại lên lại, với mong muốn gặp thầy ư, tại sao phải chờ, trong khi có thể hỏi được :(

rời thiền viện, hỏi đường đi Tây Thiên, lúc đó mình còn chưa biết mình định đi đâu, chỉ biết muốn đi tới đỉnh cao nhất, nơi mà ai cũng bảo leo mệt lắm, nên đi cáp treo đi, nhưng mình thì không nghĩ vậy, mình còn trẻ, tại sao lại không thể đi bộ được, hơn nữa, bạn bè mình ai cũng đã từng đi, chả lẽ mình không tự đi được sao, dù sao đi rừng mình cũng đã từng đi rồi, cũng không đáng sợ lắm, vậy là tới người thứ tư nói mình nên đi cáp treo thì mình quyết không đi cáp treo nữa, con đường một mình thật dài, thật im lặng và nhiều khi đáng sợ, bởi mình không thấy bất cứ ai cả, một quãng rất dài, có đôi khi nghe tiếng người còn khiến mình thấy sợ... giữa rừng, không thấy người mà thấy tiếng, ai cũng vậy thôi, nhưng cũng có người thật, có lẽ nơi đó không có ma :))))))

balo mang theo gần như không có gì ngoài mấy thứ thật cần thiết như revive, còn lại là đồ ăn và sữa, nhưng càng đi thì càng muốn uống hết nước, dài tới đau lưng, tê chân và thú thực là đi không biết tới bao giờ mới tới, cứ thấy đường là đi thôi, nhiều khi muốn rẽ qua đền này đền kia, nhưng mà thôi, không phải mục đích chính :))) thích nhất là con đường ven suối, đi đâu cũng thấy dòng nước mát, róc rách, ì ầm, và cầu thang, hơn hẳn đi rừng, không lo đi lạc và nhất là chưa phải leo, nhưng mỗi khi nhìn cáp treo đang lơ lửng trên đầu, thì mình biết, thế nào cũng phải đi đến những đoạn dốc thẳng đứng :))))

cái không ngờ là đoạn dốc thẳng đứng đó ở cuối đoạn đường rất dài mà bạn vừa đi, nghĩa là khi bạn đã tiêu tốn gần 2/3 sức lực rồi thì phát hiện ra, cuối con đường còn những chỗ mà nó phải tốn 1/2 sức lực của bạn cơ; mỗi bước đi lên là mỗi nơ ron thần kinh đều kêu gào, cho tui nghỉ, tui không thể thở được, không thể bước thêm bất cứ bước nào, nhưng nếu quay lại thì càng không thể, quay mặt về phía trước, hỡi ôi những bậc thang lên tới trời :)))) mỗi lần uống nước và nghỉ là thêm dũng cảm bước tiếp, cơ mà bước được hai bước đã chùn gối, cứ thế, lê lết bước lên, à bò lên từng bậc, cho tới lúc thấy được thiền viện thấp thoáng dưới bóng cây um tùm và nhìn những bậc thang bằng đá, dốc lên tương tự thì cười nhạt, như trêu đùa nhau, lên tới đây rồi vẫn còn phải leo tiếp, nhưng rõ ràng bước lên những bậc thang này cảm giác mạnh khỏe hơn rất nhiều, may quá =)))))

đền Thượng đẹp, rất đẹp nơi mà cây cao bóng cả, những mái đền thấp thoáng, kiến trúc cầu kỳ và thanh tịnh, nơi này nhìn xuống, quả là đẹp, nếu ở trên đây, chắc chắn con người cũng sẽ sống chậm lại, thanh thản hơn rất nhiều, nghe tiếng suối reo, tiếng chim kêu, mây lãng đãng và hít thở, chỉ thế thôi, có lẽ tôi cũng tu được ...

nhưng cả quãng đường đó tôi nghĩ đến anh, anh không ở bên tôi những lúc tôi cần anh nhất, khi tôi đi viện, khi tôi bị ốm, không ăn uống được gì, và giờ khi tôi đang ở đây, một mình, tôi cũng không cần anh, tôi vẫn có thể làm được tất cả, tôi có thể làm được, tại sao tôi còn phải có anh, chỉ là vì, tôi muốn sau này tôi sẽ không còn một mình nữa, có anh cho những ngày sau, những ngày còn rất dài, điều duy nhất tôi cầu khấn khi đi đền chùa, là mong mọi sự bình an, bình an cho những người tôi thương yêu nhất... tôi muốn thử làm tất cả trước khi tôi quyết định những điều trọng đại nhất như lấy chồng chẳng hạn, tôi muốn làm những thứ mà trước giờ tôi chưa từng làm, tôi muốn biết khả năng của mình tới đâu, tôi có thể làm gì, và tôi phát hiện ra, bản thân có thể làm rất nhiều mà không dựa dẫm vào ai cả, tôi cũng mong có ai đó có thể giúp tôi, bên tôi, nhưng đa phần tôi đều có thể tự làm, nên tôi bắt đầu tin, tôi có thể làm được nhiều hơn tôi nghĩ...

tôi chọn đi du lịch một mình, trong tay không bản đồ, không google, không gì cả, thậm chí khi lên tới nơi còn không chắc đường về, về trong tiết trời mưa như trút nước, mưa không mở được mắt, sấm chớp rạch ngang trời, đường thì ngập và tối, cứ đi, cho tới đi không đi được, may là mọi chuyện bình an, có lẽ mạng lớn, có lẽ tôi mới đến những nơi linh thiêng và tôi được bình an với chút may mắn đó..

tôi từng nghe có người bảo đi Yên Tử đường đi cũng rất đáng sợ nhưng chưa từng ai bị sao cả, có lẽ có tâm hướng Phật nên được Phật phù hộ, tôi nghĩ tôi cũng thế, tâm bình an, tất cả chỉ là mong tâm an yên//

tôi đã trưởng thành lên chưa, có lẽ, khi tôi đã quyết, tôi có thể làm được, cứ lặng lẽ làm thôi, cho tới khi xong việc, mọi chuyện khi đã trả qua, nhớ lại thì cảm giác rất tốt, có lẽ thế, ai cũng vậy, có một cái ngưỡng, làm khác đi, sẽ thấy mọi việc khác đi, ổn thôi mà :)



Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

Ký sự nhổ răng khôn mọc ngu !

bố tổ sư cái cuộc đời này chứ tao chán lắm rồi, mịa má vêu cả tuần trời, k nhấc cái hàm lên mà nhai cho được, ăn gì cũng nướt tướm, xong lại còn gờn gợn thì nhả ra ngay, mà đau chứ, bên má căng đét, kéo căng dây thần kinh mắt tai, và cổ, làm gì cũng bất tiện, muốn nhìn ngó hay liếc đểu là phải đưa nguyên cái mặt ra nhìn, mà lỡ quên thì đau thôi rồi

được ekip nhổ răng thì thuộc dạng lầy nhất thế giới, cho phép mình nhổ, chỉ với câu khích tướng là nếu cháu dũng cảm :((((( uh thì kiểu méo nào chả nhổ, nên nhổ luôn thể cho xong, ai dè, bên răng mọc ngu thì ngu phải biết, hại 4 mũi khoan, cứ đụng vào là gẫy, xong được cái chân chắc khỏe, đè mặt, ấn đầu mình tới lần thứ n mới nhổ được nó, cứ khoan khoan xong mình được uống mấy ngụm máu có kèm vị canxi ngon vãi đái, mình thì từ cái lúc người ta cho kim tiêm vào để tiêm thuốc tê, nhìn thấy nó dài vãi xong máu dính dính đã muốn ngất mẹ nó đi rồi, xong cảm giác chọc cả cái kim dài như thế vào lợi, đùa, cảm giác chỉ muốn....

đấy là nhổ khó khó, đâu gần tiếng, chủ yếu với cái răng mọc ngu, còn cái răng sâu, chỉ cái bịch là xong, k đau, không sưng, thần kỳ vãi đái, cũng may là nó không sao, chứ cả hai bên mặt mà nó sưng thì chỉ có nước đập đầu tự tử vì chán....

ngày thứ 5 rồi, mà nó mới rút có tý, vẫn còn căng đét, lệch mặt, nói dại nó cứ thế này thì teo à, lại chỉ còn 2 liều thuốc thôi chứ, không lẽ chưa đủ :((((( ở nhà chán vãi đái ra, ăn uống thì như ác mộng, đánh vật, xong đi ra đi vào chỉ mong hết  mẹ nó ngày để sang ngày mai cho đỡ, đã thế còn mấy cty tuyển dụng gọi như được mùa, cái lúc này đéo muốn gì hết, nghỉ, nghỉ. Qủa là lúc ốm đau vừa tủi thân lại vừa nghĩ tiêu cực, đến cả người yêu còn đòi bỏ vì méo chăm được, nói gì.... ngày nào cũng đi ngủ sớm, mong sáng hôm sau tỉnh dậy nó xẹp xuống rồi, lại há miệng bình thường, xong lúc dậy soi gương thì chỉ muốn khóc thét, còn hơn thế, làm cứng họng luôn, bố khỉ...

hqua nói chuyện với anh mình mới biết, nhổ xong mà ốp nguyên cả túi đá vào thì chả làm sao cả, đấy, thế mà ngta chỉ dặn mình là về nhà chườm đá, thế là mình tưng tửng, sau mấy h thuốc tê, không thấy đau nhưng sưng cục tướng lên mới vội đi mua đá với cả túi cháo để ăn rồi uống thuốc, cả đêm thì méo ngủ được do mệt hay sưng to quá, hsau nhờ con dở hơi đưa vô viện khám lại xem thế nào, thế mà ông bác sỹ nhổ chính nhìn thấy mình thì đuổi thẳng cổ, bảo đi về đi, sưng là chuyện bình thường, hôm qua nhổ khó thế mà, yên tâm nó sưng đến hết tuần, mình hét lên cháu còn phải đi làm, ổng thản nhiên bảo chả ảnh hưởng, nhưng nếu muốn chú viết giấy cho mày nghỉ cả tuần, hay 10 ngày nhé....

đấy, bác sỹ có tâm vl ra, hôm nhổ thì không dặn dò gì cả, để đến sưng lệch má người ta mới nói, lại còn bảo không chườm vào à, có ngu đâu, mà lỡ để muộn rồi, xong bảo cứ yên tâm chứ, có cậu bác sỹ trẻ còn có tâm, rất nhẹ nhàng dặn dò thế này thế kia, mình nhớ gã này đã ấn đầu mình khi nhổ, mấy lần cơ, mình thì méo dám mở mắt ra lần nào, nhưng cứ được nghỉ tý thì bác sỹ già lại dịu dàng hỏi con có đau không, sao nước mắt giàn giụa thế, ổng hỏi đến lần thứ 3 thì cũng nhổ xong rồi, thuốc tê có tác dụng vãi đái, chả thấy đau đâu, còn sao nước mắt tùm lum thì cháu cũng chịu, cả thời gian mổ, cứ nghĩ đâu đâu, nhưng quan trọng nhất là mừng quá, thế giới này có thuốc tê, nếu không hôm nay nhổ răng chắc tôi chết mợ nó rồi chứ chẳng đùa, cứ đè mặt ra, ấn kìm kiếc các thể loại xong nhổ bình bịch mà nó không ra, cảm giac mình rách bố miệng rồi, cảm giác đó đau thật, cứ nghĩ miên man đến những thứ khiến mình từng vui vẻ thì chả nghĩ được cái gì, cũng may nhớ lại được mấy cái bãi biển đẹp đến mê người, cũng có nghĩ tới ông H nhưng cũng chả thấy khá hơn nên cú, sau tức đòi chia tay là vì thế

cậu bác sỹ trẻ dịu dàng cực, dễ thương như nụ cười của bác sỹ già, mái tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào, có điều hôi nách, mình ngửi được lúc nhổ, xong ổng để nguyên quả điện thoại trong túi áo, sát đầu mình, lúc mổ mà có mấy cuộc gọi đến, nghe hết, mấy cuộc đầu còn vui vẻ, xong mấy cuộc sau, khi cứ cho mũi khoan vào là gẫy thì ổng bực, nghe hỏi hỏi là quát ầm lên, y tá thở dài bảo cái răng này khỏe nhỉ, mình nghĩ, răng nó khỏe vãi đái ra, phải dùng khoan mới khoan được, mà thế méo nào mấy con vi khuẩn nó giỏi thế, còn đục nguyên lỗ to trong răng của mình chứ, chính chúng nó mới là những kẻ vĩ đại và đáng sợ nhất, công nhận đấy

hôm phi vào viện, không tìm thấy khẩu trang nên cứ thế đi, ai thấy mình cũng nhìn, chị tiếp tân thấy mình thì hỏi có nhổ chưa, sao sưng to thế, nguy hiểm lắm, vâng, chị không nói thì em cũng biết, thế nên trưa nắng cũng phi vào viện đấy, lại cứ dọa, mà gặp ông bác sỹ tửng chứ, cậu bác sỹ trẻ bảo ngồi lên ghế, chuẩn bị khám lại, còn ổng đi vào, đuổi luôn, bảo mới nhổ nó chả sưng, mà hôm qua còn nhổ khó chứ, thôi đi về đi, con muốn chớt với chú quá...

cậu bác sỹ trẻ thì từ lúc nhổ xong lúc nào cũng dịu dàng, hôm khám lại, lúc hỏi lấy thông tin thì nhẹ nhàng ra hỏi rồi ngồi cạnh mình, còn dặn dò đủ thứ, mà đang dặn về chườm nước ấm mỗi ngày 20p thì ông bác sỹ già bảo chườm lạnh ấy, thế là ổng quay ra cãi lại, xong nói là tây y chả kiêng gì, đông y kiêng thịt bò, rau muống với chân gà, mình độp luôn, đằng nào miệng có há được ra đâu mà ăn, thế là dặn tập xoa bóp xong ấn mạnh cho nó tiết ra dịch, mình bảo mình chỉ sợ nó căng ra xong đứt chỉ cái bụp rồi máu me be bét, ổng bảo lấy cái đũa cả ngậm lại thật chặt, luyện nâng quai hàm lên mỗi ngày rồi nghiến, mình nhíu mày, sợ vl ra, méo làm luôn, nói thế xong cũng cảm ơn rồi co cẳng chạy về, hôm đó mặc quần đùi áo phông vào viện, chắc tưởng mình 2x bỏ mợ, xong túi xách lại có hình con thú bông to tổ chảng, uh thì chả có chỗ nào để nó, cả ekip nhìn mình, như vật thể lạ, đấy các anh chị làm việc có tâm với bệnh nhân thế đấy, kê cho đống thuốc, còn chả biết thuốc nào là thuốc giảm đau, lại vác mồm đi hỏi, cũng may, mình không phải uống, vì căn bản là nó không đau, với cả mình cũng không thích, hôm trước sáng còn đi nội soi dạ dày không gây tê, cảm giác nếm mùi lần thứ 2 như thế này thật tởm, kinh dị, quằn quại, lại nước mắt đầm đìa, may mà viêm loét dạ dày mình đã khỏi, không cần chữa gì nữa, mừng vãi đái ra

đấy, đang chán đến thế mà vẫn phải tròn miệng giải quyết nốt công chuyện, chán đến nỗi quyết tâm bỏ luôn, không lưu luyến gì nữa, mỗi ngày quyết tâm lại càng cao thêm, cảm giác hay tủi thân vãi đái ra, được ai hỏi han cũng hết sức vui mừng, có lúc chán đòi bỏ cả người yêu, may ổng không hâm theo mình, bảo đừng buông tay nhau ra được, mà nghĩ cũng tức, chả chăm được gì, chả nhờ vả được gì sất, có người yêu mà cũng như không, còn đòi cưới với xin, xong con với cái, nghĩ mà điên luôn, thế là đòi chia tay, xong đọc lại tin nhắn thấy mình cũng vô lý thật, cơ mà... thôi để đấy, xử sau

à cuối tuần xem có đỡ không thì gọi về hỏi cách nấu bột sắn cái, căn bản mình thấy pha sống ăn ngon hơn nhưng cứ nấu cho nó yên tâm cơ mà lúc đặc quá lúc loãng quá, chả ra làm sao cả, thà hỏi để bị nói ngu còn hơn, đằng nào thì ai cũng bảo mình là nhìn mặt thấy ngu rồi, uh thì mừng quá, để người ta nghĩ mình ngu cho dễ chỉ bảo, chả mất gì của bọ, cứ làm ra vẻ tinh khôn làm gì, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, dù biết đời này không có mánh lới thì làm ăn gì chứ, thôi kệ....