Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

"Hẹn ước trăng xanh" tóm tắt

 ngày xưa, rất xưa rồi, ở vùng quê nọ, có một người chồng quyết ngày đêm học hành để tham dự kì thi hương trên kinh thành, người vợ và 2 con nhỏ, một trai một gái cũng vô cùng ủng hộ. Một gia đình nghèo mà thương yêu và hạnh phúc. Trước khi lên kinh thành, người cha liền trao cho 2 đứa bé, mỗi đứa 1 hạt châu nhỏ, đeo lên tay, bảo rằng, đây là quà tặng của cha, phải nhớ giữ lấy nhé. Hai đứa bé liền đeo lên tay, vui vẻ nghe lời cha, luôn luôn giữ gìn cẩn thận.

nhưng người cha đi đã lâu, cũng không có tin tức gì trở về, tin đồn cũng nhiều nhưng người vẫn chẳng thấy đâu, người vợ vô cùng lo lắng, sợ rằng người cha trên đường lên kinh thành gặp bất trắc mới không quay trở lại. Vì 2 đứa con còn quá nhỏ, người vợ không thể cứ thể lên kinh thành tìm chồng, nhưng càng lâu lại càng lo lắng, cuối cùng ba mẹ con dắt díu nhau lên kinh thành tìm cha, tìm chồng. Quãng đường quá gian truân, người mẹ cuối cùng chết giữa đường, bỏ lại hai đứa trẻ bơ vơ, không cha, không mẹ, không nhà...

đứa lớn là năm đó mới 5 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi, lang thang khắp nơi, đói xin ăn, khát uống nước tạm, cứ như vậy cũng được thêm 2 năm nữa. một bữa nọ, có hội lớn giữa đường, hai đứa lạc mất nhau, đứa bé gái may được nhà chùa gần đó nhận nuôi dưỡng, đứa bé trai đi đâu không ai biết.

Đứa bé gái cứ một mực tin rằng anh nó nhất định sẽ quay lại tìm nó. Cứ như vậy mà qua 5 năm nữa, lúc đó nó tròn 10 tuổi, có nhà nọ thường xuyên qua lại chùa, thấy cô bé dễ thương, liền muốn nhận về nuôi. Nhà đó vốn dĩ có cậu con trai nhưng thường xuyên đau ốm liên miên, gầy còm, ốm yếu, nghe thầy bói nói cần phải nhận thêm con nuôi, mệnh này, cung này mới mong cậu ấy khỏe lên. Bà mẹ vốn tin bói toán lại hay qua lại chùa này, một bữa hỏi sư cô thì biết cô bé hợp tuổi, lại vô cùng hợp mắt bà nên bà nhận nuôi. Ban đầu, cô bé nhất định không đồng ý vì muốn đợi anh trai quay lại tìm mình, nhưng 5 năm đã qua, không có ai tìm đến cả, nhà sư cuối cùng cũng thuyết phục cô bé đến ở nhà nọ, bà hứa nếu cậu anh trai đến tìm, sẽ chỉ dẫn đến nhà nọ, hơn nữa nhà nọ cũng ở trong vùng, muốn chuyển tin tức cũng dễ.

Cô bé về nhà nọ thì cậu con trai trong nhà, đúng như thầy bói nói, từng ngày khỏe lên, khiến bố mẹ nó rất vui và cũng rất quý cô con nuôi này. Cô bé được cho học chữ, được cưng chiều, cậu anh trai nhà nọ cũng coi như em gái ruột, vô cùng quan tâm. Cứ như vậy, thêm 6 năm nữa, cô bé ấy đã 16 tuổi rồi nhưng anh nó vẫn chưa trở lại... Năm đó, bố mẹ nuôi của cô bé muốn tìm mối muốn gả đi, vì cô bé đã đến tuổi. Ban đầu, cô bé đã năn nỉ cha mẹ, xin ở lại gia đình để chăm sóc, không muốn đi rời đi, nhưng một hôm, cô bé vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của cha mẹ nuôi, mới biết cha nuôi vì cả tin nên bị lừa khoản tiền lớn, bán cả gia sản mới mong hết nợ, lo cho cô lấy chồng vừa là thêm tiền trả nợ vừa là lo cho cô 1 chỗ yên ổn. Trước khi đi lấy chồng, cô bé đến chùa và để lại địa chỉ nhà chồng, xin nhà sư giao cho anh trai cô nếu có tìm đến. Nghe nói, nhà bố mẹ nuôi ngay sau đó cũng bán hết gia sản và chuyển đi nơi khác, không ai còn tin tức gì.

Trên đường đến nhà chồng, giữa đường gặp nạn, chính là gặp cướp, lúc đó sơn tặc cướp của giết người nhưng lại không giết cô dâu, chồng và bố chồng cô nghe vậy liền tức tốc đi cứu cô. Đêm đó, ở giữa ngọn núi trọc, cha chồng bị chết, cô và chồng sống sót, nhưng mẹ chồng cô cho rằng cô là thứ không may mắn, liền cho người đem cô trả về nhà bố mẹ nuôi. Giữa dòng đời ngược xuôi, cô mặc váy cô dâu và một lần nữa bơ vơ giữa đường. Lần đó, bình minh vừa hé rạng, tang thương vẫn còn, cô đứng dưới chân núi, lặng cúi đầu rơi nước mắt.

Cô không thể trở về nhà cha mẹ nuôi vì cô đã là gái có chồng, cũng không thể trở về chùa vì đường đã quá xa, nhà chồng không nhận, chồng bị thương nặng, còn không biết tình hình ra sao nhưng mẹ chồng không nhận. Hôm đó cô lén đi theo nhà mẹ chồng, cô muốn chăm sóc cho chồng mới cưới, muốn để tang cha chồng, dù mẹ chồng đã đuổi đi, nên cô vẫn lén quanh quẩn trong thành. Mãi đến khi đám tang cha chồng vừa xong, nghe nói chồng cô đã qua cơn nguy kịch, tình trạng khá hơn, cô mới nghĩ đến bản thân, không biết nên đi đâu về đâu. Cô lang thang đến quán ăn, quán trọ xin việc làm nhưng không ai nhận, mãi lâu sau, trong vùng có một gia phủ giàu có nọ mới chuyển về, đang tìm người làm, cô may mắn được nhận làm người dọn dẹp trong phủ.

Cô bé ấy-là Thụy Vũ

Vũ ở trong gia phủ một thời gian, vì chăm chỉ lại tận tâm nên được gia nhân yêu quí, cô lại biết chữ, nên được quản gia trong phủ để mắt đến, ông liền cho cô đến cửa hàng làm việc. Gia phủ vốn rộng lớn, nhưng chủ nhân không mấy khi có mặt, một gia đình 3 người, chỉ có duy nhất 1 thiếu gia nhưng nghe nói cậu ấy không thích ở trong phủ, thường xuyên cãi vã với lão gia nên không mấy khi ở nhà, thiếu gia chỉ nghe lời và hiếu thuận với mẹ, nhưng phu nhân lại ngày tháng đóng cửa phòng để tụng kinh. 

Một đêm nọ, Vũ vô tình đi lạc trong phủ (phủ rộng lớn, nhiều gia nhân, không phải ai cũng có thể đi khắp nơi nếu không phải là người có vị trí quan trọng), vì thế mới phát hiện ra, lão gia còn có một cô con gái nhưng cô ấy bị nhốt trong chuồng, sống như con vật suốt nhiều năm, đêm đó thiếu gia trở về phủ và đến thăm cô ấy, thiếu gia có vẻ vô cùng yêu thương cô em gái này. Không may bị thiếu gia phát hiện nghe lén, cô liền bị dọa đánh, thiếu gia hung hãn nhưng lại không tổn hại cô, chỉ yêu cầu giữ bí mật.

Ở trong phủ không bao lâu, lại có chuyện lớn xảy đến, vốn nghề kinh doanh của gia phủ là bảo tiêu, nghe nói chuyến đó là chuyến hàng cực kì quan trọng và phải dốc toàn lực để bảo tiêu hàng hóa. Vì muốn giúp đỡ một gia nhân khác trong phủ, cô trở thành người thế thân tham gia đoàn bảo tiêu lên biên giới.

nghe nói thiếu gia đã trở về và tham gia bảo tiêu nhưng không ai gặp thiếu gia cả. 

Mỗi chặng đường bảo tiêu đều rất nguy hiểm, dọc đường lên biên giới lại càng nguy hiểm vạn lần. Cô lần đầu chứng kiến máu nhuộm đỏ dòng suối, lần đó có người đã đỡ thay thanh kiếm cho cô, lần đó, cô như ngây dại, chứng kiến người ta chết trước mặt cô, lần đó, chính cô đã cầm đao chém người, khắp người cô đều là máu... tiếng đao kiếm, người kêu thảm và máu nhuộm dòng suối, xác người ngổn ngang đã ám ảnh cô một thời gian dài...

cũng như máu đêm tân hôn của cô, trên ngọn núi trọc đó, có lẽ cô là người xúi quẩy hoặc như mẹ chồng cô nói, là người đem lại vận rủi.

cuối cùng đoàn bảo tiêu cũng đến điểm hẹn nhưng số người còn lại thì chỉ còn 1 phần 10, trải qua những lần sống chết, họ lại càng coi nhau như huynh đệ, vô cùng gắn bó. Thiếu gia cũng được mọi người tôn trọng và kính phục. 

Đến lúc giao hàng, họ mới phát hiện, thứ hàng hóa mà họ đã dùng cả tính mạng bảo vệ và mạng của anh em trong đoàn bảo tiêu đã hi sinh trước đó đều là vô dụng, bởi vì mục đích của chuyến bảo tiêu này chính là giả thanh, thứ hàng hóa thực sự đã được giao trước đó rồi, họ chỉ là quân cờ để làm mồi cho đám sơn tặc, cướp đường, cũng là bằng chứng để người ta vu rằng gia phủ có cấu kết quan tham, buôn lậu hàng hóa với ngoại bang, chính là muốn diệt môn. Quá đau xót vì bị lừa, bị hãm hại, họ quyết báo thù. Thiếu gia dẫn theo đoàn người trở về kinh để báo thù.

Chỉ là, đến lúc đó, Vũ mới biết, người mà cô định báo thù, chính là cha ruột của cô :)

Cha cô không chết, ông ấy còn lấy được thiên kim tiểu thư, con một vị quan lớn trong triều đình, nghe nói chính cha vợ ông ấy đã ép cưới và còn đe dọa, nếu không cưới tiểu thư, thì ông ta sẽ cho người giết hết mẹ con cô. Năm đó, vị tiểu thư nọ như bị bỏ bùa, liền nhất quyết cưới ông, còn dọa tự tử nếu không lấy được ông nên mặc dù ông đã nói ông đã có vợ con, tiểu thư cũng nhất định không buông tha, còn bắt cha không được liên hệ về quê, phải đoạn tuyệt với vợ con.

Người mình muốn báo thù lại là cha mình, cô ấy cuối cùng đã lựa chọn từ bỏ...

chỉ là cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, người đã khiến gia đình cô tan nát, mẹ cô bỏ mạng giữa nơi xứ lạ, mộ phần còn chưa chắc tìm thấy, anh trai lưu lạc ở nơi đâu không rõ...

cuối cùng, cô quyết định rời đi, không ai biết cô đã đi đâu...

có một điều mà cô không hề biết...

vị thiếu gia nọ đã yêu cô, vô cùng yêu cô, yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, cũng chính là trong đêm tân hôn đó, cậu ấy chính là cháu họ của gia đình chồng, đã cùng cha chồng đi cứu cô, cậu ấy đã chứng kiến giọt nước mắt của cô khi bơ vơ giữa đường, cũng chứng kiến cô lang thang tìm việc khắp nơi trong vùng, cậu ấy cũng là người yêu cầu lão quản gia nhận cô, rồi giao cho cô làm trong tiệm buôn bán...

cậu ấy cũng là người bạn thân thiết của anh trai đã thất lạc của cô.

cậu ấy nhận ra trên cổ tay luôn băng kín của cô, có sợi dây giống hệt anh trai cô, cô, chính là người em ấy mà cậu đi tìm suốt bao năm nay. Nhưng những sự kiện diễn ra dồn dập, khi đoàn bảo tiêu rời khỏi phủ không bao lâu thì toàn bộ gia phủ đã bị đốt sạch, không rõ tung tích mọi người ra sao, lão gia, phu nhân và em gái anh, không rõ sống chết. Anh nhận nhiệm vụ thay cha áp tiêu, lại được lão gia cẩn thận dặn dò, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được quay về. Vậy nên, lúc anh biết gia phủ đã bị thiêu rụi thì chuyện đó cũng đã là 1 tháng trước. Đau lòng khi nhà tan cửa nát, người thân không rõ tung tích, đoàn áp tiêu thì bị rình rập, đuổi cướp suốt chặng đường, nhưng lại không có cách nào khác, vẫn phải hoàn tất chuyến đi này, trong lòng thiếu gia có bao nhiêu đau...

suốt quãng thời gian đó, cô chính là ngọn lửa ấm an ủi anh, cô như tia nắng, soi rọi cho anh, sưởi ấm và chiếu sáng cho anh. Chỉ là, tia nắng ấy, mãi mãi coi anh như anh trai...

Bởi vì tin rằng bạn thân của mình đã chết, lại không muốn cô gái của mình đau lòng, cô ấy vì niềm tin anh trai mình còn sống và đang ở đâu đó đi tìm cô mà hi vọng, mà vui vẻ, anh không nỡ dập tắt tia nắng cuối cùng của cô ấy, nên đã đóng vai anh trai để bên cạnh cô ấy, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ. Hai người nương tựa lẫn nhau...

sau cùng, khi cô ấy quyết định rời đi, anh cũng không nỡ nói rằng, đừng hi vọng nữa, anh trai của em chết rồi...

có một điều anh cũng không biết, anh ruột của cô chưa chết :)

người đó vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ cả 2 người trong suốt chặng đường bảo tiêu. Cô là người duy nhất biết về sự tồn tại của anh nhưng lại không hề nói ra. Chỉ là, cô không biết người đó chính là anh mình. Cả hai không hề biết họ là anh em ruột của nhau cho đến khi anh phát hiện, cha ruột cô cũng chính là cha ruột anh. Viên châu họ luôn đeo trên tay, cha cô cũng có 1 viên, họ, luôn đeo trên tay mình.

Lúc anh nhận ra cô chính là em gái ruột mình tìm kiếm bao lâu, anh đã gục ngã, bởi vì, trước đó, họ đã ngầm hẹn ước, sau cuộc bảo tiêu này, họ sẽ ở bên nhau.

bí mật này, anh sẽ không bao giờ cho cô biết, anh sẽ cái bóng luôn bên cạnh cô, nhưng không thể nào nói cho cô biết, lời hẹn ước trước khi, anh không thể nào làm tiếp.

anh vốn là đứa trẻ lang thang, được lão gia nhận nuôi và huấn luyện từ nhỏ, anh đã luôn đi tìm em gái mình suốt bao năm, đến cuối cùng khi tìm đến được ngôi chùa mà em gái anh đã nương tựa và để lại tin tức thì cũng biết rằng, cô ấy đã không còn ở đó nữa. Đúng lúc đó, lão gia vì biết trước kết cục thảm họa sẽ đến, lão gia đã gọi anh về và giao cho anh nhiệm vụ cuối cùng là bảo hộ thiếu gia sống sót bằng mọi cách. Anh đành gác lại việc tìm kiếm và lên đường đi biên giới. Anh đã luôn âm thầm đi theo thiếu gia. Nhưng thiếu gia lại âm thầm bảo vệ một cô gái, nên anh rút cục lại phải bảo vệ cả hai người :))) thiếu gia có thể không ngờ đến sự tồn tại của anh, nhưng em gái anh thì biết, đó là một lần tình cờ anh cứu cô thoát chết, họ vô tình lại mến nhau và hẹn ước, đến khi hoàn thành chuyến tiêu này, họ sẽ cùng nhau rời đi...




Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Mushishi anime (Trùng sư) review

 xem Mushishi anime là ngẫu nhiên nhưng nó hay vật, xứng đáng để mình cày liên tục 2 ngày cuối tuần đó

thường thì khi xem mình sẽ kiểu hay hay thì xem lâu, không thì vừa nghe nhạc, vừa lướt fb, rồi thỉnh thoảng ngó đến màn hình đang chiếu cái gì

nhưng xem Mushishi thì má ôi, chỉ nhìn điện thoại đc mấy giây đã phải tua lại xem rồi, vì không thể bỏ lỡ bất cứ cảnh nào trong từng tập :)

không phải vì hay mà vì nếu bỏ qua, bạn sẽ chẳng hiểu cái gì tiếp theo đâu, nhọ :)

riết rồi thành nghiêm túc xem, lúc nào không thể xem nữa thì tạm dừng để lát xem tiếp chứ không trực tiếp bỏ qua tập nữa. thậm chí có đoạn xem đi xem lại vì nó khá chất hoặc là vì lỡ không hiểu gì :)))

nếu xem anime sẽ thấy nét vẽ khá cẩu thả, hơi xấu, nhìn cảnh nhìn creepy không chịu được, nhiều nhân vật na ná giống nhau, nhân vật chính- Ginko thì khỏi nói, xấu.

nhưng mà

điều đó không thực sự quan trọng khi bạn xem phim này nữa rồi

vì nội dung đã đủ cuốn bạn thực sự, mà không cần phải xem nét vẽ có đẹp không :)

có nhiều tập, khiến ngta phải suy nghĩ một chút, có chút buồn, có chút thất lạc và thở dài, có tập khiến mình rơi nước mắt...

mình nhớ có tập có cậu bé có khả năng gọi gió (điểu phương) bằng cách huýt sáo, điều mà các trùng sư không làm được, họ phải dúng sáo đá được chế tác bởi... quên mất rồi. Nhưng cơ bản là, cậu bé ấy chỉ cần huýt sáo là có thể điều khiển được gió, cực ngầu luôn

có điều là chỉ nên làm thế vào ban ngày, tuyệt đối không được làm vào ban đêm, vì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Ginko đã cảnh báo cậu bé như thế. Nhưng mà cậu bé trong lúc vui quá, đã quên mất, nửa đêm ngắm bầu trời, nghĩ đến việc sắp được về nhà gặp mẹ, muốn chứng minh cho mẹ cậu thấy cậu đã lớn và đã làm được việc, cậu vừa mới đc cất nhắc, cậu ấy đã huýt sáo...

cậu nhớ lời dặn dò của Ginko nên có hơi giật mình, nhưng mà, ngay lúc đó, không có bất cứ hiện tượng gì xảy ra nên cậu nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu. Đêm đó, con thuyền của ấy bị chìm, cậu may mắn sống sót và trở về.

cậu gặp mẹ và đưa cho bà một cái kẹp tóc rất đẹp, là thổ cẩm cậu đã mua trước đó, cậu nghĩ mẹ cậu sẽ rất vui, nhưng lúc đó, bà ấy đang cõng trên lưng em cậu, buồn rầu nói: Cái này là cái gì, sao lại mua nó, nhìn nó rất đẹp, có thể ra phố đổi lấy gạo không?

cậu đã rất buồn, hôm sau cậu mang ra phố để bán kẹp tóc đó, trong lúc đó, ở nhà cậu, mẹ cậu đột nhiên phát bệnh và tình hình có vẻ nguy kịch, cha cậu đi tìm thầy thuốc và may mắn gặp Ginko. Vừa vào nhà, Ginko đã nhìn thấy bọn mushi đang hoành hành và đó là lí do người vợ đang gặp nguy hiểm. Ginko gặp lại cậu, đã nói cho cậu ấy biết lí do và giúp gia đình đuổi mushi đi. 

Mọi chuyện tưởng như kết thúc ở đây, nhưng Ginko phát hiện đám trùng đã quay lại, chúng bị gọi lại...

là cậu bé ấy, đã gọi chúng lại...

nỗi thất vọng trong lòng cậu bé về mẹ mình, tui không biết được, nhưng cậu ấy lúc đó đã muốn mẹ mình phải chết, có lẽ vậy. Ginko đã nói, cậu có thể phải hối hận về những chuyện hôm nay, còn lựa chọn là phía cậu, có thể cứu bà hoặc có thể hại chết bà...

cuối cùng, cậu ấy đã chọn cứu mẹ mình, nhưng cũng từ đó trở đi, cậu ấy rời khỏi làng, không ai còn thấy cậu nữa. cậu đã ra khơi và lang thang khắp chốn với khả năng gọi điểu phương, cậu ấy có thể đi bất cứ đâu trên biển một cách thuận lợi; cậu vẫn còn giữ chiếc kẹp tóc đó chứ, chiếc kẹp cậu đã cầm khi quyết định gọi điểu phương cứu mẹ mình, thay vì để bà ấy chết..

không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu...

còn một chuyện nữa, khiến mình khắc sâu về Mushishi hơn bất cứ anime nào khác

chuyện một người mẹ không thể yêu con mình, bà ấy, thậm chí đã mong cậu bé chết đi

cậu bé ấy ngay từ khi sinh ra đã không được cha mẹ quan tâm, không để mắt đến, cậu, vô cùng thèm khát tình cảm từ cha mẹ

cho đến một ngày, cậu ấy bị mẹ trói ở gốc cây lớn trong vườn và mưa rồi sấm sét.. cậu ấy đã rất sợ hãi, đã gọi mẹ nhưng bà ấy đã bịt tai lại và mặc kệ cậu, cuối cùng cái cây bị sét đánh...

cậu bé không chết, nhưng từ đó trở đi, trong lòng cậu đã thực sự biết rằng, mẹ cậu, không hề yêu thương cậu, 

và cậu, muốn chết...

cậu đợi sét đánh, rút cục, sét đánh cậu 3-4 lần, nhưng cậu không chết được. đó là một điều kì lạ :)

Ginko đã tìm đến mẹ cậu và nói có thể cứu cậu bé bằng cách lấy cuống rốn của cậu bé để điều chế thuốc chữa nhưng mẹ cậu đã nói, không nhớ còn giữ nữa không :) 

Ginko đã hỏi bố cậu, mẹ cậu và cậu có quan hệ huyết thống không, người cha đã khẳng định là có, chính là bà đã sinh ra cậu...

chỉ là mẹ cậu chối bỏ cậu ngay khi biết mình đã mang thai, bà đã từng định tự tử nhưng cha cậu đã cứu bà và cái mang đó, cậu là đứa con của mẹ và người yêu của mẹ, chứ không phải với cha, có lẽ vì vậy mà bà ấy không muốn cậu sống.

lần đó, Ginko nói hãy cứu cậu bé vì có thể nếu cậu ấy ăn sét thêm lần nữa, cậu ấy sẽ chết, nhưng mẹ cậu ấy, đã không thuyết phục cậu, mà chỉ ôm lấy cậu và nói, có lẽ chúng ta cùng chết đi...

đó là giây phút cả hai có lẽ nhận ra rằng, sẽ không có kết cục nào tốt hơn cả, cậu, mãi mãi sẽ không có được tình thương của mẹ...

cậu đã từng nói, bình thường cả bố và mẹ không bao giờ nhìn đến tôi, chỉ khi tôi bị sét đánh, tôi mới được nhìn thấy họ lo lắng, bởi vậy, cậu thích sét chứ không sợ... cậu, muốn được yêu thương, được quan tâm, chỉ cần ánh mắt lo lắng hay cử chỉ yêu thương, có lẽ cậu ấy sẽ vui vẻ mà sống...

nhưng mà lần đó, khi mẹ cậu ôm cậu vào lòng và nói, có lẽ chúng ta cùng nhau chết đi... cậu đã hoàn toàn hiểu...

sau lần đó, cậu vẫn bị sét đánh nhưng không chết, cậu được nhận nuôi bởi người họ hàng, có lẽ cậu sẽ tiếp tục sống những ngày vui vẻ hơn, bởi mẹ cậu đã trả lại cuống rốn cho cậu, bà ấy, dù không biết làm thế nào để yêu thương cậu nhưng bà ấy vẫn là mẹ của cậu...

đó, kết thúc một câu chuyện khiến tôi cảm thấy lặng, buồn và có chút cảm thấy, đây mới là thực tế

nếu truyện kết thúc là người mẹ tỉnh ngộ và yêu thương con mình, họ sống hạnh phúc thì chắc tôi không nhớ đến như vậy

lúc cậu bé ở lằn ranh sinh tử, thay vì tìm cách bày tỏ tình cảm để cậu bé quay đầu, bà đã ôm lấy cậu bé và nói: Có lẽ chúng ta cùng chết đi... đó là một lựa chọn, bà có thể lựa chọn yêu thương cậu bé hoặc để cậu bé chết, bà ấy chọn để cậu ấy chết...

tôi tự hỏi, có người mẹ, không thể yêu thương con mình sao?

còn rất nhiều, rất nhiều nhưng câu chuyện khiến tôi rùng mình hoặc im lặng, có những câu chuyện creepy thực sự, có chuyện như phim trinh thám ngắn, có chuyện như phim kinh dị...

tổng thể lại, nó đáng với đánh giá của Idm là 8.9 điểm :)

chỉ tiếc là, tại sao tôi bây giờ mới biết đến chứ, ài ài




Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

Bốc án và 81 án Tây Du review

nghe thiên hạ dạo này khen 81 án tây du lắm, mình nhất định phải mua để đọc, đơn giản vì không tìm bản đọc online được :))))

Bốc Án là cuốn khiến mình nửa đêm đi gg tìm link dể đọc tiếp, ai đời nó dừng dịch đúng chỗ đang hay:)))) lúc anh chị tấm cám của mình hỏi mình đang đọc truyện gì, lúc đó chả hiểu sao bật ra đc câu: Bốc mộ ạ :)))) khiến cả đám nghe xong nín re :))))

bốc án là tuyển tập gồm 6 truyện ngắn về truyền kì phá án của Lý Thuần Phong, nhân vật có thật trong lịch sử, có tài về thiên văn, địa lý, y thuật... những vụ mà ảnh phá đều mang màu sắc thần bí nhưng lại được lí giải logic và có căn cứ, ngắn gọn nhưng thú vị, nhiều lúc đáng sợ bỏ xừ, cảm giác như xem lại Tuổi trẻ của Bao Thanh Thiên ngày xưa.

bên cạnh ảnh có một Uất Trì Phương là võ quan trẻ tuổi, nhiệt huyết và chí khí, làm người ta đồn rằng truyện này có hint đam mỹ, đính chính luôn, không có nhé, đỡ mắc công như mình, đọc đến cuối mới ngớ ra, bị người ta lừa đó, họ chả có gì cảaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

ngoài tính trinh thám li kì, khá hấp dẫn, tui còn thích một điểm nữa là ngôn ngữ ngắn gọn, xúc tích, không dài dòng, lan man, cũng không viết thừa, đôi chỗ dí dỏm, miệng lưỡi của Thuần Phong tuy không thuộc loại sắc lẻm nhưng đôi khi cũng biết đùa :))) uất trì phương mấy lần ôm hận :)))) hắn thật thà dễ bị người ta nhìn thấu tâm tư, dễ bị chọc :))))

có một nhân vật phụ mình cực thích, đó chính là thằng nhóc Dao Quang, cái kẻ keo kiệt, lúc nào cũng nhăn nhó, cằn nhằn như một ông già, mắng tiên sinh nhà hắn như cơm bữa, người ngoài nhìn vào không khéo lầm tưởng hắn mới chính là chủ nhân của Tùy ý lâu chứ không phải gã lười biếng lại hay lo chuyện bao đồng, rồi còn kết bạn với một đám vô công rồi nghề, chẳng ra gì :)))) lúc mắng cái này, uất trì phương đã tái mặt vì hắn chính là bạn của Thuần Phong nha :)))

Dao Quang lại rất giỏi tính toán, tính đâu ra đó, vừa nhanh vừa chính xác lại rất rõ ràng, khiến không ai cãi được, lại cực kì tiếc của :))) thằng bé có 15 tuổi, mặt non choẹt nhưng tính như một ông cụ non vậy :))) Thuần Phong cũng là do được thằng nhóc này chăm sóc, lo toan cho Tùy ý lâu, nếu không chắc chỗ đó sẽ sập tiệm mất :)))

tính ra sư phụ giỏi thì có sư đồ giỏi thôi, về khoản mê tiền và keo kiệt thì giống y đúc tiên sinh nhà hắn chứ ai vào đây :))))

có một chút tình yêu mỏng manh, nhẹ nhàng nhưng cũng khiến ngta tiếc nuối, đó chính là tình cảm mà quận chúa Phất Vân dành cho Lý Thuần Phong, dù hắn đã từ chối, bởi vì hắn biết, tình cảm ấy sẽ không đi đến đâu, công chúa là người của hoàng tộc, chuyện kết hôn không thể tự định đoạt, còn hắn, là một gã góa bụa, lấy vợ lúc 17 tuổi, bị cả gia đình đoạn tuyệt, nhưng cuộc hôn nhân của hắn cũng chỉ được 3 năm, vợ hắn mất, hắn như vậy sống, đến khi biết Phất Vân thì đã là 7 năm sau. Chuyện này, hắn chỉ tóm gọn lại trong vòng 1 câu nói nhưng cũng khiến người ta âm thầm đau lòng cho hắn, 3 năm ấm nồng và 7 năm cách trở âm dương, tính ra tròn 10 năm rồi

hắn đã nói với Phất Vân, trong vòng 10 năm sẽ không quên tên nàng :) nàng, rút cục đã bị gả đi nước khác làm thông hôn, kỉ vật nàng tặng hắn chính là sợi dây truyền của mẹ nàng truyền lại cho nàng. hắn sẽ nhớ nàng tới 10 năm sau chứ :)

Nếu bốc án tiếp tục ra thêm cuốn nữa, mình vẫn sẵn lòng mua.

Còn 81 án tây du
với mình, đó là một sự thất vọng :)
đã cố gắng đến lần thứ 4 để không drop nó, vật vã mãi mới kết thúc :)
có thể là do cách hành văn lan man, thực sự với một câu chuyện từ thời thịnh Đường mà mô tả nhân vật bằng từ cạn lời, hay hê hê là tui cảm thấy muốn đánh người dịch rồi

mở đầu truyện nghe có vẻ hấp dẫn nhưng diễn tiến từ đầu, khá là không muốn đọc :)

vụ án trong tập này là về Lý Thế Dân bị tập kích trong chùa Hưng Đường, Huyền Trang và Ba La Diệp đã phải lăn lộn rất lâu mới khám phá ra bí mật to lớn trong chùa Hưng Đường và tìm cách bảo vệ vua, nhưng rút cục, cái bẫy này, Lý Thế Dân vốn đã biết về nó từ 1 năm trước :) kết quả Ba La Diệp chết oan, Huyền Trang vào cửa tử để bảo vệ vua, nhưng ông ta lại vắn tắt ngắn gọn rằng ổng biết thừa vở kịch này và ổng ta cũng rất muốn biết người ta diễn nó thế nào :)

mọi sự cố gắng, mạo hiểm cả tính mạng để bảo vệ vua tới lúc nghe vua nói câu nói đó, mình chỉ muốn vả cho ổng 1 cái, ổng đóng kịch hay lắm :)

đó là một kế hoạch vừa lớn lại vừa được tính toán chu toàn, nhưng rút cục hỏng vì một mắt xích quan trọng đã quyết định bán đứng đồng đội để đổi lấy an toàn cho bản thân :) kể ra, thiên thời địa lợi đã có, chỉ có nhân hòa là không có, bởi vậy kế hoạch của Pháp Nhã và Thôi giác mới bị phá tan, đáng tiếc là di sản to lớn mà họ mất bao năm xây dựng đã bị phá tan :)

trong toàn bộ câu chuyện này, ta thương Ba La Diệp cũng thương Lục La, thương luôn Quách Tể, hắn là một đại hán thật thà, tốt bụng, trọng nghĩa khí, dù biết vợ phản bội nhưng vẫn tha thứ và yêu nàng vô điều kiện, cuối cùng đứng trước lựa chọn phản bội vua và giữ lời hứa với vợ, hắn chọn giữ lời hứa và để tạ tội với vua, hắn đã chọn cái chết để đền tội. hắn là một nhân vật đáng thương cũng rất đáng tiếc cho hắn.

thương Lục La si tình mà đợi Huyền Trang đến cuối đời, thương cô ngốc ngếch tin và đợi hắn cả một đời mà không được một lần hồi đáp. Có một đoạn mà Lục La tỏ tình, tui thích đoạn này nhất :))

"ta thật lòng yêu thương ngươi, làm sao, không được à?
huyền trang không nói gì chỉ lẩm nhẩm niệm kinh phật
Ba La Diệp nói tình yêu tuyệt đối không phải là chuyện mất mặt, nó là tình cảm đẹp nhất trên đời. Lục La nước mắt lưng tròng:" Ta thực lòng yêu thương ngươi, vì sao không dám nói ra? Vì sao phải che giấu? Ngươi là đệ tử phật môn, ngươi là thánh nhân, có thể cắt đứt lục dục, vứt bỏ hồng trần, ta chỉ là một người bình thường, yêu thương là lỗi của ta sao?

- Xem ngươi đã làm được chuyện tốt thế nào chưa! Huyền Trang hùng hổ trợn mắt nhìn Ba La Diệp
Ba La Diệp ấm ức:" Ta chỉ nói với tiểu thư về già ma kinh chứ có bảo tiểu thư đi yêu một hòa thượng đâu?
Huyền Trang tức đến khó thở nhưng lại không làm gì được hắn.

hahahhaah đọc đến đoạn này, ta cười chết :)))) Lục La vậy mà khiến Huyền Trang vốn giỏi biện luận, vốn là chưa từng thua một ai phải câm nín, chỉ còn biết quay sang quạu Ba La Diệp, nhưng Ba La Diệp trả lời khiến hắn câm nín :)))))

đúng vậy, cô ấy chỉ là một người bình thường, có lòng yêu thương là chuyện đương nhiên, chỉ là người cô yêu lại là thánh nhân :))))))

nhìn chung, ngoại trừ đoạn đầu khá lan man và nhiều khi rất nản nhưng đọc về sau thì khá là cuốn, cách xây dựng truyện cũng khá tỉ mỉ, hoành tráng, có một vài điểm sáng

nhưng mà nếu 81 án tây du học cách viết của Bốc Án và cách giãn chữ của Bốc Án thì chắc chắn không tốn nhiều giấy đến như vậy, có thể tóm gọn thì tóm gọn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhìn cách giãn chữ của 81 án tây du như kiểu cố gắng bôi cho nhiều trang, thật không thích lắm :))))

một điểm chung giữa bốc án và 81 án tây du đó chính là trong 1 vụ án của bốc án có trùng với tập này của 81 án tây du, về nhât vật thì mình thích cách xây dựng Huyền Trang trong bốc án hơn so với Huyền Trang trong 81 án tây du, một vị sư trẻ mưu trí, trẻ tuổi, thông tuệ. Tuy nhiên, 81 án tây du cũng xây dựng nhân vật Huyền Trang khá tốt :)


Bí mật bị thời gian vùi lấp review

đây là cuốn sách đc nhà xuất bản phụ nữ và nhã nam đồng xuất bản, là lí do mình đọc :) bởi nhà xuất bản phụ nữ luôn có những cuốn chất nhưng ít người biết :)))

vì là truyện ngôn tình của những năm 2004 nên mình chọn đọc từ chương 13 trở đi, đọc đến hết truyện là đủ rồi, 12 chương đầu tự nhiên đoán được nội dung :))) may mà truyện cũng ngắn :)))

Tô Mạn có một thanh xuân yêu thầm người anh học khóa trên, kiên trì tới 10 năm, rất thích, rất rất thích người ta, cuối cùng vì theo đuổi ngta mà chuyển đến công ty người ta làm với một vị trí nhân viên bình thường.

anh khóa trên ấy là Tống Dực, đang là một trong 2 ứng viên sếp lớn của công ty, có background đỉnh, thân thiện với mọi người, được mọi người cấp dưới yêu quý, có quá khứ ám ảnh với người bạn gái cũ đã qua đời do tai nạn giao thông :)

nhưng Tô Mạn đã gặp Lục Lệ Thành, chính là ứng viên còn lại của vị trí sếp lớn kia, được gọi là con sói nguy hiểm nhất công ty :)) thâm trầm, lạnh lùng, tâm cơ thâm sâu khó dò, vẻ mặt cự người từ ngàn m, là hình tượng tổng tài bá đạo trong ngôn tình giai đoạn sau này và thường có kết quả tốt :))))
nhưng năm đó Đồng Hoa lại cho ảnh kết quả ngậm đắng nuốt cay sau tất cả, bởi vậy, mình muốn lấy lại công bằng cho ảnh :))))

Tông Dực giống như cơn mưa thủa thanh xuân, dù biết chắc sẽ bị ướt nhưng ai cũng muốn tắm một lần, như giấc mộng một thuở thiếu nữ về chàng trai nổi bật nhất trường, chơi bóng rổ giỏi, nụ cười tỏa nắng, lại vô tình buông một câu hẹn: Anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa, vậy là cô bé Mạn Mạn 17 tuổi quyết thi bằng được vào Thanh Hoa và lặng lẽ dõi theo từng bước chân của anh suốt những năm tháng sau này...

rồi sau này gặp lại, cô cố gắng theo đuổi giấc mơ thanh xuân kia một lần nữa, dũng cảm bên anh và bày tỏ, cũng được đền đáp bằng một buổi tối giáng sinh với một bó hồng cực lớn và chocolate nhân rượu, có thể coi đó là kết quả hoàn mĩ cho giấc mộng thiếu nữ.

nhưng anh chưa từng nói yêu cô

ngay sau chuyến đi đến New York để đón giáng sinh cùng cô, anh gặp lại em gái của người yêu cũ, vì những dằn vặt trong quá khứ, anh chọn cô ấy để nói "Anh yêu em" và ...

Tô Mạn trở về nước sau chuyến công tác với lòng hăm hở, nhớ nhung vô cùng nhưng lại không gặp được Tông Dực, mà là Lục Lệ Thành đến đón cô, cũng không hề nói cho cô những chuyện này, chỉ là cô tự khám phá

bởi, người cô yêu tha thiết ấy chính là bạn trai của bạn thân nhất của cô, Tông Dực đã chọn Ma Lạt Năng :)

trò đùa đó không vui lắm, cô không những không thể suy sụp mà còn phải đóng vai người bạn tốt chúc mừng cho bạn mình, tự ôm đau thương nhìn họ quấn quít bên nhau...

(ta, thực sự, muốn tát cho Tông Dực đến hỏng luôn cái mặt, đồ hèn, sự dây dưa từ quá khứ đến hiện tại, làm tổn hại Mạn Mạn cũng làm Ma Lạt Năng đau thương, vì cái gì mà nghĩ rằng yêu Ma Lạt Năng có thể bù đắp lại cho Hứa Thu, dù khi xưa cũng đã muốn chia tay Hứa Thu, vì vụ tai nạn đó, người chết k phải là hắn mà là Hứa Thu nên hắn nợ cô ấy. Nợ cô ta thì trả cô ta, sao bắt người khác để trả bù, khốn nạn, còn dám nhận yêu Hứa Thu trước mặt Mạn Mạn, đồ hèn, thế mà Mạn Mạn vẫn tha thứ, vẫn yêu cho được, bực mình)

bởi thế nên đọc truyện này, tốt nhất nên đọc từ chương 13 đi các bạn, để đỡ ôm bực vào mình, à thêm chương vĩ thanh nữa, không cần đâu :)))

khi đọc đến kết, Mạn Mạn chọn Tông Dực chứ không phải Lục Lệ Thành, mình đã không hiểu vì lí do gì, sau tất cả, cô ấy lại chọn một giấc mơ thanh xuân chứ không phải hiện tại, nên quay ngược lại đọc từ đầu. Rồi, vẫn không hiểu được, không tìm đc lí do :) mối tình của Tông Dực và Tô Mạn cứ nhàn nhạt, tình cảm mà Tông Dực có bao nhiêu, chắc chắn không nhiều như Mạn Mạn dành cho Tông Dực và nếu đặt cạnh Lục Lệ Thành dành cho Tô Mạn thì càng thấy nực cười :)

Lục Lệ Thành ngay từ ban đầu đã bị Tô Mạn và chị đại của cô ấy xếp vào dạng người tuyệt đối không nên chọc đến, tránh được bao xa thì càng tốt, kiểu sếp lạnh lùng, hà khắc, tâm cơ bao sâu, ai biết :)

nhưng chính Lục Lệ Thành đã nói cho Tô Mạn rõ, vì sao anh trở nên như vậy, là một tay trắng dựng nên sự nghiệp, là bằng cấp bình thường, là gia đình ở miền núi nghèo khó, hành trang tới Bắc Kinh cũng chỉ có 3 bộ quần áo và một cái chăn. Bởi thế, dù tài năng không thua kém Tông Dực nhưng mất 10 năm để đứng ở vị trí này còn Tông Dực chỉ có 6 năm, dù anh hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành sếp mới thì tổng công ty vẫn xếp Tông Dực vào cạnh tranh cùng anh.

chị đại cũng từng nói, người như anh vốn trải qua bao nhiêu phản bội, lừa lọc của chính những cộng sự của mình nên mới trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc đến như vậy. Nhưng những người theo anh như Helen, suốt một thời gian vẫn nguyện tâm không hề thay đổi, không phải tình cảm cá nhân, mà bởi một chữ kính và thấu hiểu.

Có bất công không, có, vì cái gì mà Tông Dực nghiễm nhiên được lấy hết nhân viên thực lực trong team của Lục Lệ Thành về tay mình dùng, vì cái gì mà Ma Lạt Năng mắng anh ấy là đũa mốc chòi mâm son khi ngta mai mối anh ấy cho cô ta còn Tông Dực thì không bị nói thế, thật công bằng với anh ấy sao :)

Lục Lệ Thành đã phải làm những gì để có được vị trí như hôm nay, có lần chính Tô Mạn đã nói là từ giờ tôi sẽ không ghen tị với những thành công của người khác nữa, bởi đó là sự cố gắng, nỗ lực không ngừng, là sự chăm chỉ, là một ý chí kiên cường.

nhưng quan trọng, Lục Lệ Thành là người đã cho Tô Mạn một gia đình khi cô không còn gì, là người nấu cơm cho cổ ăn, lấy thuốc cho cô ấy uống, cam tâm tình nguyện đóng vai tình nhân cho cô ấy diễn trò trước mặt Ma Lạt Năng và Tông Dực, là người lau giọt nước mắt cho cô ấy với trái tim tan vỡ, là người lo lắng cho cô ấy, bên cạnh cô ấy khi mẹ mất, bố hôn mê, là người lặng lẽ nhìn cô ấy ôm Tông Dực hạnh phúc, là người nhìn thấy những giọt nước mắt nhòe nhoẹt vì đau lòng của cô ấy khóc cho Tông Dực, là người luôn hỗ trợ cô ấy trong sự nghiệp, luôn là sẵn sàng khi cô cần anh, là cô ấy nói muốn anh nấu cơm cho cô cả đời, là người anh đợi để chùm chăn ấm cho cô ấy sau khi tắm xong, là người để cô ấy cầu cứu khi bị chó đuổi, bị trẻ con trêu....

Cô ấy là ánh nắng ấm áp nhất trong quãng đời nhạt nhẽo của anh, tiếc là sau tất cả những gì anh làm cho cô ấy, cô ấy lại đem ánh nắng ấy chiếu cho một người khác, một cách tình nguyện và vô điều kiện :)

cái sai duy nhất của Lục Lệ Thành chắc là chính anh đã không nghĩ đến nơi cô ấy sẽ đi chính là quê nhà anh :) anh đã mất công sức tìm cô khắp nơi, nhưng lại không biết cô gái Bắc Kinh ấy chỉ biết một vùng núi duy nhất, chính là nhà anh, nơi anh đã đưa cô đến trong dịp tết, nơi núi non hiểm trở, có những triền đồi và cánh rừng đầy hoa do anh trồng :)

túm lại, đoạn vĩ thanh, mình muốn đổi lại một chút, lúc Lục Lệ Thành đứng dưới tán cây nhìn thấy Tô Mạn và Tống Dực, cô ấy quay lại và nhìn thấy anh, lập tức rút bàn tay khỏi Tông Dực, đến trước mặt anh tươi cười và nói:
- Lục Lệ Thành, tôi chờ anh lâu như vậy, sao bây giờ anh mới trở về

Cô ấy đã về quê của Lục Lệ Thành trở thành giáo viên suốt 2 năm, cũng dạy những đứa cháu của Lục Lệ Thành có thành tích tốt như vậy, nhưng anh lại không hề hay biết gì :)

P.S: thời điểm đọc ngôn tình có lẽ cũng quyết định cách nhìn của tui với nhân vật, nhưng mà, tui, có lẽ khi đọc truyện này những năm 2004 cũng không đổi, cũng vẫn sẽ thích Lục Lệ Thành hơn Tống Dực, vẫn sẽ thích một con người lạnh lùng, trong ấm ngoài lạnh, có thể không biết nói những lời người khác cảm thấy ấm lòng chỉ biết hành động, thấu hiểu những nụ cười và giọt nước mắt của Tô Mạn, nguyện tâm đảm bảo cô ấy vui vẻ... âm thầm bên cạnh, âm thầm yêu cô ấy, lại chỉ có Helen mới biết, Tô Mạn lại không, thật đáng tiếc, cô ấy mãi mãi sẽ không biết từng có người yêu cô ấy sâu đậm đến như vậy :)

sau này, có lẽ, Tô Mạn sẽ hiểu, sự thấu hiểu quan trọng như nào :)










Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

Tát dã review

mùa hè, đọc Tát dã, nhớ về thời học sinh với kì thi tốt nghiệp, thi đại học rồi học đại học, tiếc rằng mình không phải là một học bá hay học sinh cá biệt, càng không phải là hoa khôi nhiều người thầm thương, lúc đó chỉ là một học sinh cực kì bình thường, ngắm nhìn những thành phần còn lại của lớp học, không phải là bạn học mà ai cũng nhớ đến :)))))))

đọc đam mỹ, truyện khiến mình khóc nhiều nhất là Ma đạo tổ sư, đây là truyện thứ hai khiến mình vừa đọc vừa khóc, rồi, chắc sẽ không đọc lại trong một thời gian nữa :) nhưng đây là HE nha, không phải SE, yên tâmmmmmmmmm

thanh xuân nợ tôi một người bạn như Phan Trí, Triệu Kha, Lý Viêm, nợ tôi một người bạn, người yêu như Tưởng Thừa, Cố Phi nha, ai chà chà

tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười
tôi muốn, tôi ở trong mắt cậu, chạy ngang ngược
tôi muốn, một ánh mắt, liền muốn đến già

Tưởng Thừa

học bá siêu cấp, ngầu lòi, lạnh lùng và hung hăng, dễ nổi giận, nhưng đánh nhau cũng rất được, bắn ná siêu đỉnh, có bệnh tự tin quá đáng, nhiều lúc thấy mặt Tưởng Thừa vừa dày lại vừa đáng ghét :)))) nhưng mà không ghét được, ở cậu ấy có bá khí, dù có tự tin thì cũng không ai nói cậu ấy sai được, đơn giản vì cậu ấy quá đỉnh, đỉnh thật.

nhưng mà học bá lại ngây thơ nha, lại hay bị ngượng, học bá có khả năng tập trung siêu đỉnh, lại chăm chỉ và nghiêm túc học cực kì, học hành với cậu ấy là một chuyện nghiêm túc, không phải dạng thiên tài, liếc mắt nhìn nhớ được mọi thứ, vừa nhìn đã nắm được điểm chính yếu, không cần học có thể đạt điểm cao, mà cậu ấy chính là cày cuốc điên cuồng, học đến thần sầu luôn đó :))))) chuyện học bá siêu đỉnh kiểu không học cũng có thể tùy tiện đạt điểm cao là không thể nha, thực tế chút đi các bạn :))))))

học bá còn cực kì, cực kì đẹp traiiiiiiiiiii, chơi bóng rổ đỉnh, lại còn biết đàn, bắn ná bách phát bách trúng, có thể bắn cung, cũng có thể đánh đấm, rồi gì nữa nhỉ, à, đã từng là người mẫu ảnhhhhhhhh
quên chưa nói, thành tích học tập luôn là top 3 trường trọng điểmmmmmm

(uầy, ngày xưa lớp mình mà có bạn zai nào ngầu lòi như này, chắc mình cũng chết đứ đừ :)))))

đó là điều ai cũng có thể biết về Tưởng Thừa, nhưng sẽ không ai biết được hoàn cảnh gia đình của cậu ấy như thế nào, sẽ không ai, nếu như cậu ấy không gặp được Cố Phi

Tưởng Thừa vốn là được nhận nuôi về, sống với bố mẹ nuôi vốn hà khắc và trọng thành tích, cả quá trình trưởng thành của Tường Thừa không có gì ngoài học và mối bất hòa với cha mẹ và hai anh em sinh đôi. khi đến tuổi trưởng thành, càng lúc cậu càng thấy mình không hợp tính với cha mẹ, lại đột nhiên biết được mình vốn dĩ không phải con ruột, rồi sau đó lập tức bị trả về với cha ruột.

cậu ấy lúc đó đang học lớp 11, vừa đúng tuổi nổi loạn, lại gặp biến cố lớn. cô đơn, hoang mang, tức giận, bất cần, hung hăng. từ thành phố lớn, trường học trọng điểm, điều kiện cũng được coi là khá, bỗng nhiên bị vứt về tỉnh nhỏ, nơi ở đầy tệ nạn và u buồn, trường học cấp trung, không bạn bè, nơi ở sập sệ, cha ruột bài bạc và rượu triền miên, Tưởng Thừa, con mẹ nó, chính là một mình ở chỗ buồn tẻ, thối rữa này đó

Tưởng Thừa một mình, không cha, không mẹ, cũng không cần người quản, mục tiêu duy nhất là tốt nghiệp cấp 3 và đi khỏi đây. nhưng mà, cậu, đã gặp được Cố Phi mất rồi

nếu lần đầu tiên đến thành phố ấy, cậu không gặp Cố Miểu hoặc mặc kệ Cố Miểu, thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ giống như bây giờ, vì cậu đã gặp được Cố Phi...

có quá nhiều sự tình cờ ban đầu giữa Cố Phi và Tưởng Thừa, Cố Miểu là lần đầu tiên ở chung với người lạ, lại là vừa găp đã thích Tưởng Thừa, Cố Miểu không lạc đường nhưng vẫn chịu khó ngồi im chờ Tưởng Thừa kêu người nhà tới đón, ái chà, cô nhóc à, cô thật là biết chọn người nha :)))))))

nếu Tưởng Thừa không được Cố Miểu thích tới như vậy, nếu như cậu không bị ốm đến đột nhiên ngã sấp mặt trước cửa tiệm nhà Cố Phi, nếu như cậu không vào đúng lớp học của Cố Phi và ngồi cùng bàn với Cố Phi, nếu như Cố Phi không gặp cậu một mình tự diễn xướng trước hồ nước và ôm mặt khóc, nếu như Cố Phi là con gái :)))))))))))

nếu như thế, hẳn cuộc đời của cậu sẽ lãng phí rất nhiều năm, là cậu may mắn hay Cố Phi may mắn :)

hoàn cảnh gia đình là điều không ai muốn chia sẻ, bạn bè có thể biết nhưng không ai, sẽ không ai sẵn lòng chia sẻ nó với người khác. Chỉ là Cố Phi đã chứng kiến điều đó ảnh hưởng như thế nào tới Tưởng Thừa :)

đời này, tui cũng cần một người hiểu tôi như Tưởng Thừa hiểu Cố phi, cũng muốn có một người như Cố Phi yêu Tưởng Thừa :)))))

Tưởng Thừa từng nói với Cố Phi, nếu tôi nói tôi muốn đi, cậu hãy giữ tôi lai một chút, đừng tự tại mà bỏ đi, bởi nếu tôi hối hận rồi, quay lại không thấy cậu, tôi sẽ phải làm sao đây.

Cố phi lại đã từng nói với cậu, tôi thích cậu, tôi sẽ thích cậu đến khi nào cậu không cần tôi thích cậu thì thôi

Tưởng Thừa đã nghĩ, mẹ nó, nghe câu nói đó có vẻ rất hay, rất ấm lòng, nhưng mà ngẫm kĩ lại mới thấy nó thật tàn nhẫn, tự cho phép mình đến rồi tự cho phép mình đi, quyền chủ động vẫn là người ta đó

Cố Phi từng nói, tôi muốn một ánh mắt, liền muốn đến già, đó là một câu tỏ tình đó bay ơi :))))))

Cố Phi đã nói với Tưởng Thừa, tôi ghét người khác hi sinh vì tôi hay vì tôi mà bỏ cuộc điều gì, tôi không cần như vậy, đường của cậu, cậu nên đi thì đi, không được dừng. Thông cảm, bỏ cuộc, những điều đó khiến tôi áp lực, sẽ thấy mệt

Tưởng Thừa đã nghe lời cậu, thực sự đã luôn tiến lên, không từ bỏ mục tiêu cuộc đời, cũng không từ bỏ Cố Phi, là vì Tưởng Thừa ngây thơ, bởi cuộc đời có mấy lần ngây thơ đâu, nếu cậu không chiến đấu một hồi mà đã bỏ cuộc thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu. Cậu còn phải kiếm tiền để cho Cố Phi ăn bát bún 800 đồng còn thêm 200 đồng thêm thịt nha...

Tưởng Thừa ngây thơ, cũng chưa bao giờ nghĩ được nhiều như Cố Phi, cũng chưa suy xét tất cả, chỉ muốn vấn đề đến đâu, giải quyết đến đó, bởi dù sao phía trước cũng có rất nhiều kết quả, đằng nào cũng không thể tính hết được. Cậu một mực tiến về phía trước, cố chấp làm những điều mà cậu cho là đúng, cố chấp kéo người quan trọng nhất trong đời cậu cùng đứng dậy, cố chấp không từ bỏ con đại bàng bị giam cùm ấy, cố chấp một đoạn tình cảm này. Đó là một loại dũng khí, nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng mà chứng kiến câu chuyện của họ, lại chỉ có thể tóm tắt bằng một câu đó thôi.

hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương

như cách Tưởng Thừa đã come out với Cố Phi, như cách Tưởng Thừa đã tỏ tình với Cố Phi, như cách Tưởng Thừa đã không từ bỏ Cố Phi

Cố Phi, Cố Phi, Cố Phi Phi, chú thỏ ngoan ngoãn, Cố Bá Thiên :))))))))

Cố Phi gọi Tưởng Thừa là Thừa ca vì biết Tưởng Thừa hơn cậu 1 tháng tuổi,

Cố Phi đã không định bước vào cuộc sống của Tưởng Thừa, nếu như không có ngày đó, Cố Miểu đột nhiên lại ở chung một chỗ với người lạ, nếu đột nhiên Tưởng Thừa không ngất ngay trước cửa tiệm của cậu, nếu như Cố Phi không thấy cả khuôn mặt hung hăng, chán ghét của Tưởng Thừa nhìn cả lớp, nếu như không thấy buổi tự trình diễn của Tưởng Thừa ở sông băng, nơi mà cha cậu từng chết, nếu như Tưởng Thừa không đột nhiên hôn má cậu, rồi đột nhiên come out với cậu và đột ngột tỏ tình, không cho người ta con đường lùi nữa, nếu như Tưởng Thừa không cố chấp kéo cậu đứng lên, nếu Tưởng Thừa cứ thế bước trên con đường học bá của cậu ấy, cứ bước thênh thang trên con đường của một người sẽ tạo dựng được nghiệp lớn, cứ để mặc cậu như vậy, thì cậu sẽ ra sao...

Tưởng Thừa và Cố Phi bề ngoài giống như hai thế giới đối lập, một người luôn là top 3 trường trọng điểm một là học sinh cá biệt, một người ngây thơ, một người từng trải, một người luôn hăng hái một người luôn điễm tĩnh, một người suy nghĩ đơn thuần, một người luôn phải nghĩ nhiều hơn một chút, một người không cha không mẹ, một người có cả gánh nặng gia đình trên vai, một người nhạy cảm tinh tế, một người thầm lặng, một người có thể nấu ăn và một người nếu người kia không nấu thì ăn ngoài  =))))))))

nhưng họ lại thấu hiểu nhau, điểm đầu và điểm cuối gặp nhau, chắc là vì vậy

người này hiểu thấu nỗi cô đơn trong lòng người kia, một người hiểu sự nổi loạn trong người còn lại, một người thấy được vết thương sâu kín trong lòng người kia, một người sẵn lòng cùng nhau chữa vết thương lòng ấy, nguyện ý không từ bỏ, tình nguyện san sẻ và gánh vác, một người cứ luôn bên cạnh dù biết, chưa chắc đã có kết quả, nhưng không thể rời xa nhau, cũng không muốn kéo người mình yêu xuống, một người muốn từ bỏ một người cương quyết không, bởi nếu từ bỏ, cậu sẽ sụp đổ

những năm học phổ thông, kì thi tốt nghiệp rồi kì thi đại học, những trận đấu bóng rổ, những đại ca lớp học, những mối tình thời học trò... có mấy ai giữ được nó khi lên đại học, mỗi người một nơi, rồi bạn mới trường mới, rồi chúng ta thực sự đã khác nhau vởi đẳng cấp rồi...

như Cố Phi nhìn bạn mới của Tưởng Thừa, nhìn lịch học dày đặc, như nhìn khu trường đỉnh cấp và cậu thì vẫn sống ở xưởng thép tối tăm đó...

rồi Cố Miểu

tất cả mọi nút thắt ấy, nhìn Tưởng Thừa liều mạng vừa học vừa kiếm tiền vừa lo nghiên cứu bệnh cho Cố Miểu, Cố Phi có bao nhiêu đau lòng, không đau sao được, Tưởng Thừa yêu Cố Phi chính là sẽ nguyện ý gánh vác với cậu tất cả trách nhiệm này, dù cho Tưởng Thừa nguyện ý, thì Cố Phi cũng sẽ đau lòng, rất đau lòng. Tưởng Thừa nếu không gặp Cố Phi chắc sẽ sống cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều, nên Cố Phi muốn buông Tưởng Thừa, không muốn kéo Tưởng Thừa vào chung chỗ này nữa.

Ban đầu là Tưởng Thừa xuất hiện, đã làm sống dậy phần ước mơ mà cậu đã chôn rất sâu trong lòng.

Cố Phi có thể sáng tác cũng có thể viết nhạc, có thể chụp ảnh kiếm tiền, học hành vốn cũng chẳng tệ, nhưng thế thì sao, cuộc sống này vẫn luôn ghì cậu ấy xuống, thuở thiếu niên bị cha ruột bạo hành, chứng kiến cái chết của ông ấy ngay trước mắt nhưng không thể cứu, cũng không muốn cứu, mẹ không biết chăm sóc con cái, cậu phải chăm lo cho Cố Miểu lại cho tiền chữa bệnh cho con bé, còn cơm ăn áo mặc cho cả nhà, rất sớm, cậu đã trưởng thành, không còn có chút ngây thơ nào nữa

cả đời cậu, có lẽ cũng là tùy tiện sống qua ngày, là mãi mãi ở đây cho Cố Miểu một chỗ dựa

nhưng mà Tưởng Thừa đến rồi

Tưởng Thừa mỗi bước đều khiến cuộc sống của cậu thay đổi, muốn tham gia hoạt động tập thể của lớp, muốn học bài, muốn thi đại học rồi muốn gánh hết trách nhiệm cho Tưởng Thừa, muốn Tưởng Thừa chỉ cần yên tâm lo học bài, lo thi cử, muốn cho Tưởng Thừa được đi như cậu ấy đã nói, cậu ấy sẽ không thể mục rữa ở đây, còn cậu, cậu không giống thế, cậu không thể đi, định mệnh là thế

có lẽ bởi Tưởng Thừa có dũng khí lại rất kiên định và ngây thơ mới khiến Cố Phi bằng lòng tự đứng dậy, là đại bàng sẽ đập cánh bay

Cố Phi đã từng đau lòng đến phát điên khi nhìn thấy Tưởng Thừa bị thương, khi hiểu rằng bệnh tình Cố Miểu sẽ không thể thay đổi, hiểu rằng cậu chính là đang kéo Tường Thừa lại phía sau, khiến cậu ấy không thể nhẹ nhõm mà sống, chính là kéo cậu ấy xuống hố tuyệt vọng như cậu, cậu đã nói quên đi, bỏ đi với Tưởng Thừa... cũng chính là từ bỏ chính mình

có ai biết Tường Thừa hôm đó đã gào khóc nguyên đêm đến sáng, đến nỗi mất giọng luôn nửa tháng, tui khóc à nha, khóc nhiều lắm à nha

Tưởng Thừa đã không bỏ cuộc, không từ bỏ Cố Phi, bởi nếu cậu từ bỏ, cậu sẽ sụp đổ

Sau này, có lần Tưởng Thừa nhìn thấy Cố Phi đã gầy đi, liền xót xa, bảo Cố Phi đừng quá vất vả, như thế sẽ rất mệt mỏi
- Cậu sẽ đau lòng vì tôi sao
- Nói nhảm, đương nhiên đau lòng rồi
- Vậy thì đau lòng một chút đi. Để cho cậu biết lúc tôi nhìn cậu liều mạng như vậy, đau lòng biết bao

một bá vương khu xưởng thép và một học bá siêu đỉnh cuối cùng cũng đi bên nhau, sát cánh bên nhau sau tất cả :)

đọc Tát dã, có lúc cười có lúc khóc, có lúc muốn hò hét sung sướng lại có lúc lặng lẽ rơi nước mắt

vừa mới qua bộ Thiên Nhai khách nhẹ nhàng, đập qua bộ này, tuy số chương ít nhưng lại không dám đọc vội, chính là từ từ thưởng thức từ từ đau lòng mà :)))) nếu Priest không có cảnh gì cẩu huyết, nếu Ma đạo tổ sư ngoài chương Lư đồng ra thì khá là nhẹ nhưng mà lần đầu đọc Vu Triết đã bị Tát Dã ám cảnh nóng :))) nhưng mà cũng được :))))) có điều, đến cuối mình vẫn cảm thấy Tưởng Thừa là thụ chứ không phải công :)))))

bonus cho các bạn, đây là khởi đầu cho chuyện tình của Tưởng Thừa Thừa với Cố Phi Phi đó =))))))





Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

Thiên Nhai khách review

nếu đọc Friest thì đừng mong có cảnh nóng :))))
okie fine, tui thực sự thấm được sau khi đọc xong Đọc Thầm và giờ là Thiên Nhai khách

Nếu Đọc Thầm có thể xuất bản thành 6 cuốn sách thì may quá Thiên Nhai khách chỉ cần 1 cuốn là đủ. Đủ ngắn để đọc, để thấm, để cười và để ngẫm.

đương nhiên không có khóc vì HE mà, tui cũng thích kết cục này, bi lụy, chia xa, nuối tiếc, ân hận thật mệt mỏi, người ta cứ phải sống, sống một cách thanh thản, sống một cách đường hoàng, sống một cuộc sống vui vẻ, sống cuộc sống thật bình thường.

bởi thế, một chủ nhân của Thiên song cuối cùng cũng mong rũ bỏ tất cả thành quả, chỉ để sống một cuộc đời tự do, mặc cho võ công cả đời rèn luyện mất đi một nửa, dẫu cho sự giày vò của Thất khiếu tam thu đinh có làm y chết đi sống lại, giày vò cơ thể cho đến chết, ừm, thực ra khi bị Thất khiếu tam thu đinh đóng lên người thì người ta chỉ sống được 3 năm nữa mà thôi.

đại khái là muốn ra khỏi Thiên song, thì người ta chỉ có thể chọn Thất khiếu tam thu đinh, sống với trạng thái ngu dại, nhưng rút cục vẫn là có kẻ thà sống ngu dại 3 năm rồi chết chứ không muốn ở Thiên song nữa, kể cả đó là thủ lĩnh tiền nhiệm đầu tiên của tổ chức đó, tứ quý trang chủ, Chu Tử Thư

hắn cả đời tắm máu mà sống, mưu đồ vu oan giá họa, giết chóc, máu nhuộm thân cũng đã từ lâu, chắc là từ khi hắn mới mười lăm tuổi. Đến lúc rời khỏi Thiên song, lại chỉ muốn đi khắp chốn, ngao du một chuyến, mỗi ngày uống rượu, tắm nắng :)))

thế mà cuối cùng hắn lại gặp tri kỉ, chỉ một ánh mắt giao nhau, thế là đủ :))))) hắn, một thân giữa đời những tưởng sẽ sống những ngày sống nay đây mai đó, đơn giản đi hết 3 năm còn lại, cuối cùng lại bị một tiểu quỷ phá đám. quan trọng nhất là bị tiểu quỷ kia bẻ thẳng thành congggggggggggg

khởi đầu là một ánh mắt, nhưng chính thức bắt đầu là khi y tự bán mình với giá 2 vụn bạc lẻ của ông lão lái đò :))))) y vốn gặp ông lão lái đò trước, 2 người cũng chẳng ưa gì nhau, còn bị lão lái đò mắng cho cả buổi, nhưng ông lão cũng là người cho y cái bánh bao gặm dở, cứng nhắc và cực kì khó ăn. hắn muốn yên thân nhưng có lẽ số hắn mà yên thân được thì chắc không phải Chu Tử Thư, vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp Cốc chủ của Qủy cốc tử, lại gặp Trương Thành Lĩnh- người duy nhất còn sống sót sau vụ diệt môn. Cứ thế cuộc sống của y đi một vòng vẫn là mây mù máu tanh.

hắn vì bị người ta giao phó, mà dấn thân vào cuộc tranh đoạt khiến võ lâm trung nguyên dậy sóng, tắm máu khắp nơi. Bên cạnh lúc nào cũng có Qủy chủ bám chặt không buông :)))))

Qủy chủ và hắn có một điểm tương đồng, đó là thèm khát cuộc sống của một người bình thường, muốn ngao du thiên hạ. Ôn khách hành là một thân điên điên khùng khùng, giết người chưa từng cần lí do, hắn từng tắm máu quỷ cốc, là người nắm giữ vị trí cốc chủ lâu nhất, 8 năm.

bên cạnh hắn, chỉ có duy nhất một đứa bé gái, Cố Tương là người được hắn nhặt đem về nuôi, trước giờ luôn coi như em gái, lại một tay chăm sóc cô bé từ khi còn đỏ hỏn... hắn có điên không, có, đã từng. Hắn có từng tuyệt vọng, có từng sống mà như chết, có từng muốn rũ bỏ tất cả để sống một cuộc sống như một con người, có.

nhưng mà ở bên cạnh Chu Nhứ (chả hiểu sao mỗi khi đọc cái tên này là mình lại thấy nó bê đê =)))) hắn bắt đầu sống một cuộc sống bình thường, có chút gia vị, có người tri kỉ thật là tốt, vừa mới gặp mà cảm thấy như đã biết nhau cả trăm năm, đây chính là tư vị tuyệt vời:)

hai người đàn ông vốn là 2 đại nhân vật, một của triều đình, một của quỷ cốc lại có thể ở bên cạnh nhau. Ôn Khách Hành vốn thích nam nhân, lúc nào cũng tỏ rõ điều đó, bên cạnh một Chu Tử Thư nam nhân chính trực nhất đời. Sau bao sóng gió, rút cục Ôn cốc chủ cũng thành công bẻ cong đại nhân vật kia :))))))

tui thích cách viết trong truyện này của Priest, truyện không cần plot twist, đến đâu giải quyết đến đó, cứ thế tuần tự đi từng bước, cũng không cần rào đón nhiều, nhưng vẫn cuốn hút lạ kì.

lúc biết Chu Tử Thư vốn chỉ sống được 2-3 năm nữa, lại là vô phương cứu chữa, nói cách khác hắn chỉ là đang chờ chết, Ôn Khách Hành lúc ấy đã nói: may mà ta chỉ thích hắn vừa vừa, vẫn chưa quá yêu thích hắn, nếu như Chu Nhứ có chết thật, hắn chắc cũng không cần sống cô đơn đến cuối đời, vẫn có thể đi kiếm mỹ nhân khác.

thế là hắn bỏ đi uống rượu nguyên đêm, uống đến say mèm, nhưng mà hắn vẫn biết giúp Chu Tử Thư giải quyết việc, vẫn có thể nhìn y cười ngu :))) say cũng tốt, không say cũng tốt...

một người đàn ông đích thực như Chu Tử Thư, dù là Thất khiếu tam thu đinh gắn chặt trên người, mỗi giờ khắc đều hành hạ y đến chết đi sống lại, mỗi bước đi lại nhúng chân vào một ân oán, thảm án của võ lâm trung nguyên, lại phải bảo vệ một Trương Thành Lĩnh non dại, dưới vùng trời trung nguyên này, ngoại trừ hoàng đế, hắn cũng chẳng cần sợ ai, ấy thế mà lại chấp nhận để cái tên dở người dở quỷ đi theo khắp chốn, còn giúp hắn giải quyết nội tình quỷ cốc :))))

người ta bảo điểm đầu và điểm cuối sẽ gặp nhau, quả không sai

nhưng Ôn Khách Hành luận võ công cũng không kém Chu Tử Thư, có khi có phần hơn, y lại sắp chết, lạnh lùng, khó chọc lại còn có một thân thế không ai muốn đụng tới, thế mà hắn chọn trúng Chu Tử Thư để nguyện làm tri kỉ, cũng chả biết ai hên ai xui nữa :))

Thất gia là nhân vật nhỏ, đáng yêu cực, cái kẻ mà ham chơi, muốn giúp bạn khi khó khăn thì ít, muốn cười vào mặt bạn thì nhiều, nghe thấy có mùi loạn lạc là nhất định tới chơi, cứ làm như không có hắn thì trời không loạn được ấy :))) nhưng Thất gia mới tính là tri kỉ của Chu Tử Thư, như kiểu đã biết nhau rõ như lòng bàn tay, cũng cảm thấy có Ôn Khách Hành bên cạnh Tử Thư cũng tốt, bởi hắn thấy y thực sự có quan tâm tới một người, ngoài sư đệ của hắn.

Cố Tương có kết cục bi thảm nên tác giả phải viết phiên ngoại cho cổ, mình vẫn tưởng cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất khi thiên truyện kết thúc, khi cô ấy gặp được Tào Ninh. Dù cổ chết đi, tui vẫn thích cổ, rất thích cổ.

Hài hước, ngắn gọn, nhẹ nhàng, túm lại là đủ thích để thức đọc đến 4h sáng :)))))



Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Bên trời ngân mãi khúc đào hoa là một bản tình ca

Cái nhìn đầu tiên, đó là bìa sách đẹp, màu hồng của hoa đào như thơ, như mơ trải khắp bìa truyện...

ban đầu, tui đọc review cuốn này trên gr của những người thích truyện trinh thám với câu kết đây không phải truyện trinh thám mà là truyện ngôn tình :))))

đọc xong thì tui đồng ý ^^

nếu đã đọc xong bộ Trâm thì đừng quá kì vọng cuốn này của Châu Văn Văn cũng tương tự như thế, bởi vì câu chuyện điều tra và phá án cực kì nhạt nhòa, nếu không muốn nói là không có chút logic nào. tui đã từng cười nhạt khi đọc đến đoạn điều tra của Thịnh Nhan và Thượng Huấn.

nhưng mà, ngoại trừ yếu tố trinh thám ra thì tất cả đều khá ổn, hay nói cách khác là cực kì thơ, cực kì lộng lẫy, cực kì đẹp, lời văn như thơ, từng câu từng câu mô tả cảnh vật đều đỉnh.

tui hay bị cái đẹp quyến rũ, mà bầu trời trong Bên trời ngân mãi khúc đào hoa lúc nào cũng ngợp hoa, hoa đào, hoa tử đằng, hoa mai, hoa cúc, hoa sen, hoa quế, cả một rừng hoa, cánh hoa rơi ngợp trời, hoa rơi trong lòng người, vương mãi...

Thịnh Nhan là cô gái đẹp, cực kì đẹp, đẹp trong bất cứ hoàn cảnh nào, bất chấp thời gian, không gian, bất chấp tất thảy, nhất là trong mắt những nam nhân từng nhìn thấy cô. quả thực, nếu được gặp cô gái vừa đẹp, vừa mong manh, yếu đuối, vừa thông minh, tinh tế thì nói thật, có là nam nhân đội trời đạp đất, hiên ngang tàn ác như Thượng Giới thì cũng gục :)))) tui là gái, nghe tả về Thịnh Nhan thôi đã gục nói gì người đã từng gặp cô :)))))

người ta đẹp, lại còn cực kì thông minh, suy nghĩ sắc bén, hiểu lòng người, trọng tình, trọng nghĩa, nhân hậu biết bao... nhưng mà, điểm duy nhất khiến cô ấy không hoàn hảo lại chính là sự ngây thơ :) cô ấy thông minh, sắc bén trong mọi chuyện, mọi hoàn cảnh, trừ chuyện của chính mình :)

nếu cô ấy không quá sa đà vào vụ án năm xưa của cha mình, nếu không phải cổ cố chấp nghĩ về những điều xấu xa của con người, cô ấy sẽ tỉnh táo mà suy xét về Thượng Giới- người yêu cô cả một đời, hi sinh tất thảy vì cô, mặc kệ sự phản bội, bạc bẽo, sự vô tình đến ác độc của cô dành cho anh?

tôi vẫn không hiểu sao, Châu Văn Văn để cô thông minh, cực kì thông minh đến thế lại không nhìn ra những điểm cực kì sơ hở, thiếu chặt chẽ và lí do buồn cười về chuyện cô đi lật án oan của cha cô.
ban đầu, tui drop truyện vì điểm này, nhưng mà dịch covid và vì tui rảnh nên lần đọc lại từ đầu :))))

có lẽ, vì tác giả tập trung vào những điểm khác nên có thể bỏ qua yếu tố logic :))))

tui thích Bên trời ngân mãi khúc đào hoa vì bất cứ câu văn nào cũng sẽ nhắc đến mùa hoa nở, mùa hoa đào rực rỡ, có đôi lứa từng thề hẹn, từng dự định đến những ngày tháng hạnh phúc sau này. Nhưng trớ trêu thay, sai một ly đi một dặm, giá như họ cố dấn thêm một bước, hoặc lùi lại một bước thì có thể cô ấy đã thuộc về anh ấy. Trên đời này, chuyện bỏ lỡ một giây, hối hận cả đời thường rất hay xảy ra.

Thịnh Nhan và Thượng Giới là điển hình của câu chuyện đó.

Thượng Giới là người đen đủi nhất, yêu phải một cô gái ngốc, không biết rõ thân phận người yêu lại ngốc nghếch dấn thân chốn cung đình, rồi khi cô ấy biết mình đã lấy nhầm người, lại không thể chối bỏ thân phận ấy.

vì vấn vương rừng đào năm ngoái, vì tương tư cô gái đã vô tình bước vào cuộc đời vốn đầy rẫy đau khổ, cô đơn và mất mát từ thuở thơ ấu, mà mãi mãi về sau, dằm trong tim ấy làm anh đau đớn, bị phản bội, bội ước và xém chút mất mạng, bị người ta lừa mà vẫn không từ bỏ, không thể từ bỏ người con gái ấy. mặc kệ bị tính kế, mặc kệ bị hãm hãi, mặc kệ thù hận vẫn cứ yêu mình cô ấy, khao khát một mình cô gái ấy mà thôi, mặc kệ cô ấy là vợ của em trai ruột của mình, mặc kệ cô ấy là kẻ thù, là chủ mưu hãm hãi, vẫn cứ đâm đầu yêu điên cuồng :)

Thượng Giới mạnh mẽ, kiên cường bao nhiêu, thì tổn thương nhận về cũng lớn bấy nhiêu. người em trai hắn hết mực bảo vệ, hết mực giúp sức phản bội, hãm hãi hắn, người con gái hắn yêu bị người ta ngang nhiên đoạt lấy, còn phản bội lời thề ước với hắn, cấu kết cùng em trai để hại chết hắn, không chỉ một lần mà 2 lần, 3 lần. Hắn thật đáng thương. Nhưng hắn không thấy thế, với hắn, hắn đã có tất cả, hắn có được người hắn yêu, được người ta yêu lại hắn, giang sơn rốt cuộc cũng thuộc về hắn, hắn cuối cùng cùng cũng trả thù được những kẻ đã hại hắn.

Phải, hắn là kẻ chịu nhiều tổn thương nhất nhưng cuối cùng, hắn đã có được tất cả những gì hắn muốn. Hắn bằng chính sức mạnh, sự kiên cường và may mắn của mình, sống sót sau tất cả, quay trở về, làm việc vốn dĩ hắn phải làm.

Thượng Huấn

hắn có chút đáng thương, một đứa trẻ về vẻ ngoài yếu đuối và thông minh cực kì nhưng sau những tổn thương trong tình cảm hắn lại trở nên độc ác, nham hiểm khủng khiếp. hắn đóng kịch cũng giỏi, cũng giỏi đọc suy nghĩ của người khác, chả thế mà hắn thao túng Thịnh Nhan dễ đến vậy.

Thượng Huấn thật lòng yêu Thịnh Nhan đến bao nhiêu? hắn yêu cô ngay từ lần đầu tiên gặp cô, bởi cô đẹp, dưới giàn hoa tử đằng tím ngắt, cô đứng đó, không làm gì cả cũng khiến hắn điên đảo thần hồn, mà vì thế, quyết lấy cô cho bằng được. Hắn biết trong lòng cô đã có người nhưng vẫn cố gắng, cố gắng để làm cô yêu hắn. Chỉ có điều hắn không ngờ, người cô yêu lại chính là anh trai hắn...

giữa hắn và cô luôn có một bức tường vô hình ngăn cách, hắn hiểu, hắn đã cố gắng lấp đầy, thậm chí tha thứ vì cô gặp anh trai hắn trước. Nhưng sau tất cả những cố gắng đó, cái hắn nhận được là hình ảnh hai người họ đang ôm nhau trong vườn hoa đêm đó, họ hòa lẫn với nhau bởi màu áo, bởi màu của đêm trăng, màu của hoa nở, màu của tình yêu. Đó là cái hắn biết, hắn sẽ vĩnh viễn không có được, hắn biết họ yêu nhau. Hắn hận cô, hắn cho người giết mẹ cô, bày mưu giết luôn anh trai, dưới sự giúp sức vô tình của chính cô. Hắn, không bao giờ tha thứ cho họ.

Nhưng đó là màn kịch dài, bởi vì hắn không giết được anh trai mình nên vẫn tiếp tục đóng vai nạn nhân, lấy lòng thương cảm của cô, và tiếp tục kế hoạch giết anh trai :)

Kết cục của hắn cũng vừa lắm, chết bởi kẻ thù của chính mình, thái tử Hành Nhân, bởi hắn đã từng giết cha của Hành Nhân bằng chính loại thuốc độc Hành Nhân đã dùng để giết hắn :)

Nhìn vở kịch của Thượng Huấn thao túng Thịnh Nhan khiến sự thương cảm dành cho hắn rất sớm đã tắt ngấm;

Hắn đã từng mong hắn và Thịnh Nhan có một cuộc sống yên bình như bất kì đôi vợ chồng son nào nhưng sự tiếc nuối muộn màng đó không thay đổi được nhân quả mà hắn đã gieo trước đó.

Thịnh Nhan, Thượng Huấn, Thượng Giới- cả 3 người đều bởi một chữ vương mà rơi vào vòng xoáy yêu hận, tình thù. Nếu Thịnh Nhan không bởi một chữ vương, vương mối tình thơ mộng như định mệnh với Thượng Giới thì nàng có mắc nhiều sai lầm đến thế không, mỗi bước đi của nàng sau này đều là sai. Nàng yêu Thượng Giới nhưng lại thương xót Thượng Huấn, hết lòng bù đắp cho hắn, rút cục lại hại chết chính mẹ của mình, suýt hại chết Thượng Giới mấy lần.

Thượng Giới bởi lời thề hẹn năm nào mà vương mãi bóng hình của người con gái đã là vợ của em trai hắn, giọt nước mắt của cô, lời than thở về sự ngốc nghếch nhầm lẫn về thân phận hắn làm cô lấy nhầm người khiến hắn muốn đoạt lại cô; cái nắm tay thật chặt, giọt nước mắt của cô rơi xuống tay hắn trong vườn hoa đêm đó, ngọc bội đính ước hắn trao cho cô; kể cả sau đó, sự thật thì chính cô lại hợp tác với em trai hắn để hại hắn, trong trái tim hắn vẫn vấn vương rừng đào năm nào, khi cô đứng trong muôn ngàn hoa, khi mái tóc cô xổ tung vì mũi tên dưới gốc cây đào...

Thượng Huấn vì mong ước nhỏ nhoi với người mình yêu bị tan vỡ, bị phản bội bởi chính 2 người thân yêu nhất với hắn là anh trai và vợ mà đem tâm thù hận, bày kế hãm hại cả hai, rồi chứng kiến họ vật lộn trong day dứt và thù oán :)

ở bất cứ câu văn nào, hoàn cảnh nào, tui cũng thấy những mùa hoa rực rỡ, ngợp trời, mỗi chương đều gắn với hoa, đẹp, thật đẹp.

những nhân vật phụ trong truyện đều rất thông minh, một Điêu cô có vẻ ngốc nghếch, ngờ nghệch nhưng lại sáng suốt và suy nghĩ thấu đáo hơn cả Thịnh Nhan, một Thiết Phi đầu gỗ, làm bóng đèn cũng không ngại, luôn vững tin ở Thượng Giới, trung thành và đáng tin cậy.

Hành Nhân là một đứa trẻ ác, nhưng lại thông minh đáng kinh ngạc, từng bước dẫn dắt Thịnh Nhan đi vào vòng tròn tội ác, trở thành người vô tình giết chồng :) món quà cuối mà nó tặng Thịnh Nhan là xúi nàng tự sát, và suýt nữa nàng tự sát thành công, nếu Thượng Giới không đến kịp.

Nhưng nhân vật mà tui đánh giá là thông minh nhất, phải nói là Thượng Huấn :)))))) đọc nhân tâm cực chuẩn, đúng là đứa trẻ nói 1 hiểu 10, lại còn đóng kịch cực siêu, may là Thượng Huấn không được khỏe mạnh và kết là hắn đã phải nhận quả báo do chính mình gây ra, nếu không, nếu để Thượng Huấn sống tiếp, khó đoán lắm :))))

dù không đánh giá cao tính trinh thám, logic trong truyện này của Châu Văn Văn nhưng tui lại rất thích cách viết ngắn gọn, có nhiều đoạn, nhiều câu rất hay, tóm tắt được cả vài chương chỉ bằng 1 câu văn. Đặc biệt nữa là tả cảnh, đẹp quá trời đẹp ^^

Phía sau cánh cửa đóng, bên trời ngân mãi khúc đào hoa không trở lại...

Bên trời ngân mãi khúc đào hoa là bản tình ca buồn.














Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

Thiên quan tứ phúc review

Bởi vì đã đọc Ma đạo tổ sư nên tui muốn đọc thêm truyện của Mặc Hương Đồng Khứu,
tui chọn Thiên quan tứ phúc :)

tui đã phải cố gắng để đọc cho hết truyện, cố gắng không drop, cố gắng cho đến hết..
cũng rất đáng để đọc đến cuối cùng,
bởi nếu chỉ đọc đầu truyện, nửa truyện rồi dừng, tui sẽ không thể nào thích Tạ Liên được, tui cũng không thể nào hiểu tại sao truyện này được chuyển thể thành phim :))))

có ai bị xao xuyến bởi khung ảnh đèn trời thả ngập đêm của Hoa Thành chủ, cho người mà ảnh theo đuổi đến 800 năm không ? tui thì có đấy :))

tui đã từng phát khùng với sự hiền, vô cùng hiền hòa, tha thứ, nhẫn nại, cái gì cũng có thể bao dung được của Tạ Liên, cái sự xuề xòa, cái sự điềm tĩnh đến vô biên, không nóng giận, không đáp trả, điềm nhiên chấp nhận, thậm chí đôi lúc làm tui cảm thấy hắn thật ngu ngốc...

tui đã ghét hắn, cũng không thích hắn vì nụ cười hiền của hắn trong những lúc nghịch cảnh...
nhưng mà...
nếu không kiên nhẫn đọc đến những chương cuối truyện, đọc đến hồi tưởng quá khứ của hắn, tui lại lặng lẽ lau nước mắt, hắn, rút cục đã phải chịu đến bao đau thương để cuối cùng trở thành một con người bao dung như vậy, một nụ cười hiền cho qua tất cả, một sự cố chấp để làm điều tốt, hắn, hắn đã làm tui lặng lẽ lau nước mắt bao lần...

từ tột đỉnh vinh quang, đến tột đỉnh đau khổ, đến chính hắn còn không bao giờ muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, thật khó khăn, hắn, vạn lần không muốn người thương hắn phải nhìn thấy cảnh hắn vật lộn trong bùn lầy... hắn thảm, rất thảm, thảm đến nỗi nghĩ đến cũng đau đến quặn thắt...

hắn có trở thành trò cười cho khắp thiên giới hay hạ giới, hắn cũng chẳng quan tâm. hắn có tổng cộng 3 lần phi thăng thành thần thì có đến 2 lần bị cách chức, trò cười :) hắn, chỉ cần thấy việc đó đúng, hắn nhất định làm, kể cả là việc nghịch thiên, khiến hắn mất tất cả, hắn cũng sẽ làm. độ thiên hạ, độ muôn dân, huống chi hắn là thái tử, hắn phải lo cho người dân của hắn. nếu có 2 lựa chọn, mà nếu hắn không thể nào chọn được, hắn sẽ chọn con đường thứ 3, mặc kệ nó là trái thiên ý, miễn là hắn có thể cứu độ chúng sinh, cứu được bao nhiêu vẫn là cứu, hắn, không muốn bỏ mặc bất cứ ai, hắn muốn làm hết sức có thể, cho đến khi không còn sức mới thôi, hắn không bao giờ bỏ cuộc :)

hắn phi thăng thành thần, nhưng thành thần thì sao, cuối cùng thì nước Tiên Lạc của hắn cũng mất, khiến vua và hoàng hậu phải lưu lạc nhân gian, bị quan quân Vĩnh An truy đuổi khắp nơi...
hắn mất nước, lại bị cách chức trên thiên đình, hắn phải lo cho phụ hoàng, mẫu thân của hắn, nghèo khổ cùng cực, đến nỗi phải bán hết đồ đạc, phải đi làm thuê, phải đi mãi võ kiếm tiền trên phố và còn cả làm cướp :)

bao nhiêu vinh quang của một vị thái tử được tất cả mọi người ngưỡng mộ, trọng vọng, một nước Tiên Lạc giàu có cực đỉnh, vua và hoàng hậu lại yêu thương hắn hết mực, hắn vung tay ngang trời, có ai mà không ngưỡng mộ, đã thế, hắn tuổi còn trẻ mà đã phi thăng thành thần.

hắn đã ở tột đỉnh vinh quang, tột đỉnh hạnh phúc và giàu sang, hắn, còn được Ngô quân yêu mến, cả thiên giới này, có ai mà không ngưỡng mộ hắn.

nhưng tột đỉnh vinh quang thì đã sao, thần tiên thì sao ?
nếu hắn là người bình thường, thì khi ngã xuống bùn nhơ, cũng chẳng sao, vì hắn đã nhìn thấy bùn nhiều rồi
nhưng hắn thì không giống thế.

hắn- 20 năm được sống trong vinh quang tột đỉnh, đổi lại 800 năm sau, hắn lại hết lần này đền lần khác bị vùi dập đến không ngóc lên được, bị ngàn người chửi rủa, mất tất cả, hắn, phải sống cô đơn đến trơ lì cảm xúc, không chết được nhưng cứ sống với hàng ngàn nỗi đau ghim thẳng trong tim

còn gì đau đớn bằng phụ hoàng và mẫu hậu vì không muốn hắn phải khổ mà treo cổ tự tử, dải lụa trắng ngấm máu của phụ mẫu hắn, ngấm hết bao nỗi đau, tuyệt vọng của hắn mà trở thành có linh, rồi ở bên cạnh hắn như một người bạn :)

hắn được vạn người tung hô, rồi sau đó bị vạn người phỉ nhổ, hắn có tâm cứu người, nhưng rút cục bị chính những người mình cứu, mỗi người đâm một nhát kiếm lên người, cả thân hình nát bấy :) chỉ có điều là hắn không thể chết, nhưng hắn cảm nhận được nỗi đau, nỗi đau của dao kiếm đâm vào người, hắn đã mở mắt nhìn từng người mà hắn dốc lòng bảo vệ, từng người một, đâm một kiếm vào hắn :)

hắn, chưa bao giờ mất đi niềm tin vào lòng người, vào những điều tốt đẹp, dù hắn đã bao lần bị vùi dập, hắn không hề ngu ngốc, hắn là một người thông minh, suy nghĩ logic, có tài phán đoán, lại rất hiểu lòng người, chỉ là, hắn có thể giả ngu, mặc thiên hạ diễn thôi :)))

hắn, dù sao cũng đã từng là con người, hắn cũng rất người, dù là thần đi chăng nữa, thì hắn cũng từng là người, hắn hiểu, hắn đã nếm trải tất cả, hắn cuối cùng xứng đáng có được người yêu thương hắn thật lòng và một sự bình yên...

nếu hình dung về cuộc đời Tạ Liên- thái tử Tiên Lạc thì hãy nghĩ đến khi hình ảnh ảnh một vị thần  dung mạo tuyệt mỹ, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa, ở đỉnh ánh sáng và sau đó hắn rớt xuống, từng bước, từng bước rớt xuống vực sâu tăm tối, mỗi lần rớt xuống sẽ va đập vào hàng ngàn núi đá nhọn hoắt, cứ thế rớt xuống rồi va đập đến tan nát hình dung, chỉ còn lại một mĩ nam tử hiền lành, đi nhặt đồng nát mỗi ngày để kiếm ăn trên đường, một mĩ nam tử không bao giờ tức giận, không phản kháng, không trả thù, một lòng bao dung...

Hoa Thành,

Cảm ơn Hoa Thành đã một mực đi theo hắn bao năm, vì một cái ôm cứu hắn từ trên thành cao rớt xuống, đã khiến hắn mang nợ Tạ Liên mà suốt 800 năm vẫn đi bên cạnh ảnh :)

Tạ Liên không bao giờ nhớ về đứa bé đó, luôn quên mất Hoa Thành mọi lúc mọi nơi đã đi bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, đã không bao giờ nhớ ra bản thân đã từng cứu người đó...

Hoa Thành có thể vì Tạ Liên mà trở thành Qủy vương :) chưa bao giờ từ bỏ hắn, dù cả thế giới quay lưng với Tạ Liên thì vẫn có Hoa Thành ở đó, vẫn đi theo hắn :)

Qủy Vương khiến cả tiên giới sợ hãi, vậy thì sao, chỉ có hắn, khi đã trở thành quỷ vương mới có thể đảm bảo Tạ Liên được an ổn, mọi sự hy sinh của hắn mới được đền đáp.

Hoa thành chủ à, người có ý như vậy, theo đuổi đến 800 năm mới được đền đáp, vậy là mãn nguyện rồi, cuối cùng, cũng an yên rồi :)

Tạ Liên từng nghĩ, hắn, không bao giờ muốn người hắn yêu thương biết hắn đã từng vật lộn, khốn khổ, cùng cực, sa đọa như thế nào, chính hắn cũng không bao giờ muốn nhớ lại những năm tháng đó, nhưng hắn cuối cùng cũng biết, Hoa Thành đã luôn ở đó, cùng hắn, hiểu tất cả những khốn khổ của hắn, và, chưa từng rời bỏ hắn...

Tạ Liên, sau tất cả, chính hắn mới là vị thần tiên có được những mối nhân duyên cực tốt, 2 trong 4 vị võ thần là từng là hầu cận của hắn, 1 ngô quân luôn che chở hắn(dù cuối cùng, ngô quân mới chính là kẻ reo rắc tai ương cho cuộc đời hắn và là kẻ thù lớn nhất của hắn) một người bạn cực thân là Phong sư, có người luôn giúp hắn khi hắn cần là Vũ sư, và cuối cùng là một người luôn yêu thương hắn, bảo vệ và che chở cho hắn trong suốt 800 nămmmmmmm
800 năm có là nhiều ? hãy hỏi Hoa thành chủ nhé :))))))
một tấm gương theo đuổi người yêu đấy :))))))
********
so với Ma đạo tổ sư, tui thích Ma đạo tổ sư hay hơn, ngắn gọn, xúc tích và đầy tình cảm, còn Thiên quan tứ phúc, đôi khi dài quá, khiến tui vật lên vật xuống mới xong, may mà những chương cuối truyện làm tui có đôi chút thấy thỏa mãn :))))






Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

Khánh Dư Niên review

Khánh Dư Niên hay mà !

lí do nên xem:
1. Có Trần Đạo Minh, Trần Đạo Minh, Trần Đạo Minh đóng và đóng Khánh đế. Việc quan trọng nhắc 3 lần mới đủ, có ai nhớ Bát Vương gia trong Tuổi trẻ của Bao Thanh Tiên, Tần Thủy Hoàng trong Anh Hùng không, chính là ổng đó, cực thích thần thái của ổng luôn
2. Phim vui cực
3. Ân oán đầy trời, âm mưu giăng như tơ nhện, tình huống dứt khoát, không thừa thãi, rất cuốn hút
4. Lời thoại ngắn gọn, đôi lúc hài hước, nhiều câu rất tỉnh, không khó hiểu, không nhàm chán
5. Thích Tư Triệt đáng yêu vl, thích Ngũ Trúc thúc bao năm không già, thích Phạm Hiền với chòm râu nâu bạc, nhìn lúc ổng tức mà không nói được Phạm Nhàn, chòm râu rung rung, buồn cười cực. Đằng Tử Kinh lạnh lùng mà đẹp giai, tiếc là chết quá sớm...

Phạm Nhàn nói chung vừa mới tới kinh đô mà lắm sự xảy ra, âu cũng là drama lắm rồi, nhưng tình tiết logic và có bi hài có tình cảm, có cảm động, nói chung xem được.

Idol Chow chow chỉ cap màn hình đoạn hài hước, tui tưởng hài nhảm, định không xem, nhưng thấy idol liên tục share làm tui tò mò, bỏ qua vài tập đầu vì lười nhưng mà từ đó ngày nào cũng luyện.

Thôi xem tiếp đây :)))

Hay mà :))))