Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2020

Bí mật bị thời gian vùi lấp review

đây là cuốn sách đc nhà xuất bản phụ nữ và nhã nam đồng xuất bản, là lí do mình đọc :) bởi nhà xuất bản phụ nữ luôn có những cuốn chất nhưng ít người biết :)))

vì là truyện ngôn tình của những năm 2004 nên mình chọn đọc từ chương 13 trở đi, đọc đến hết truyện là đủ rồi, 12 chương đầu tự nhiên đoán được nội dung :))) may mà truyện cũng ngắn :)))

Tô Mạn có một thanh xuân yêu thầm người anh học khóa trên, kiên trì tới 10 năm, rất thích, rất rất thích người ta, cuối cùng vì theo đuổi ngta mà chuyển đến công ty người ta làm với một vị trí nhân viên bình thường.

anh khóa trên ấy là Tống Dực, đang là một trong 2 ứng viên sếp lớn của công ty, có background đỉnh, thân thiện với mọi người, được mọi người cấp dưới yêu quý, có quá khứ ám ảnh với người bạn gái cũ đã qua đời do tai nạn giao thông :)

nhưng Tô Mạn đã gặp Lục Lệ Thành, chính là ứng viên còn lại của vị trí sếp lớn kia, được gọi là con sói nguy hiểm nhất công ty :)) thâm trầm, lạnh lùng, tâm cơ thâm sâu khó dò, vẻ mặt cự người từ ngàn m, là hình tượng tổng tài bá đạo trong ngôn tình giai đoạn sau này và thường có kết quả tốt :))))
nhưng năm đó Đồng Hoa lại cho ảnh kết quả ngậm đắng nuốt cay sau tất cả, bởi vậy, mình muốn lấy lại công bằng cho ảnh :))))

Tông Dực giống như cơn mưa thủa thanh xuân, dù biết chắc sẽ bị ướt nhưng ai cũng muốn tắm một lần, như giấc mộng một thuở thiếu nữ về chàng trai nổi bật nhất trường, chơi bóng rổ giỏi, nụ cười tỏa nắng, lại vô tình buông một câu hẹn: Anh sẽ chờ em ở Thanh Hoa, vậy là cô bé Mạn Mạn 17 tuổi quyết thi bằng được vào Thanh Hoa và lặng lẽ dõi theo từng bước chân của anh suốt những năm tháng sau này...

rồi sau này gặp lại, cô cố gắng theo đuổi giấc mơ thanh xuân kia một lần nữa, dũng cảm bên anh và bày tỏ, cũng được đền đáp bằng một buổi tối giáng sinh với một bó hồng cực lớn và chocolate nhân rượu, có thể coi đó là kết quả hoàn mĩ cho giấc mộng thiếu nữ.

nhưng anh chưa từng nói yêu cô

ngay sau chuyến đi đến New York để đón giáng sinh cùng cô, anh gặp lại em gái của người yêu cũ, vì những dằn vặt trong quá khứ, anh chọn cô ấy để nói "Anh yêu em" và ...

Tô Mạn trở về nước sau chuyến công tác với lòng hăm hở, nhớ nhung vô cùng nhưng lại không gặp được Tông Dực, mà là Lục Lệ Thành đến đón cô, cũng không hề nói cho cô những chuyện này, chỉ là cô tự khám phá

bởi, người cô yêu tha thiết ấy chính là bạn trai của bạn thân nhất của cô, Tông Dực đã chọn Ma Lạt Năng :)

trò đùa đó không vui lắm, cô không những không thể suy sụp mà còn phải đóng vai người bạn tốt chúc mừng cho bạn mình, tự ôm đau thương nhìn họ quấn quít bên nhau...

(ta, thực sự, muốn tát cho Tông Dực đến hỏng luôn cái mặt, đồ hèn, sự dây dưa từ quá khứ đến hiện tại, làm tổn hại Mạn Mạn cũng làm Ma Lạt Năng đau thương, vì cái gì mà nghĩ rằng yêu Ma Lạt Năng có thể bù đắp lại cho Hứa Thu, dù khi xưa cũng đã muốn chia tay Hứa Thu, vì vụ tai nạn đó, người chết k phải là hắn mà là Hứa Thu nên hắn nợ cô ấy. Nợ cô ta thì trả cô ta, sao bắt người khác để trả bù, khốn nạn, còn dám nhận yêu Hứa Thu trước mặt Mạn Mạn, đồ hèn, thế mà Mạn Mạn vẫn tha thứ, vẫn yêu cho được, bực mình)

bởi thế nên đọc truyện này, tốt nhất nên đọc từ chương 13 đi các bạn, để đỡ ôm bực vào mình, à thêm chương vĩ thanh nữa, không cần đâu :)))

khi đọc đến kết, Mạn Mạn chọn Tông Dực chứ không phải Lục Lệ Thành, mình đã không hiểu vì lí do gì, sau tất cả, cô ấy lại chọn một giấc mơ thanh xuân chứ không phải hiện tại, nên quay ngược lại đọc từ đầu. Rồi, vẫn không hiểu được, không tìm đc lí do :) mối tình của Tông Dực và Tô Mạn cứ nhàn nhạt, tình cảm mà Tông Dực có bao nhiêu, chắc chắn không nhiều như Mạn Mạn dành cho Tông Dực và nếu đặt cạnh Lục Lệ Thành dành cho Tô Mạn thì càng thấy nực cười :)

Lục Lệ Thành ngay từ ban đầu đã bị Tô Mạn và chị đại của cô ấy xếp vào dạng người tuyệt đối không nên chọc đến, tránh được bao xa thì càng tốt, kiểu sếp lạnh lùng, hà khắc, tâm cơ bao sâu, ai biết :)

nhưng chính Lục Lệ Thành đã nói cho Tô Mạn rõ, vì sao anh trở nên như vậy, là một tay trắng dựng nên sự nghiệp, là bằng cấp bình thường, là gia đình ở miền núi nghèo khó, hành trang tới Bắc Kinh cũng chỉ có 3 bộ quần áo và một cái chăn. Bởi thế, dù tài năng không thua kém Tông Dực nhưng mất 10 năm để đứng ở vị trí này còn Tông Dực chỉ có 6 năm, dù anh hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành sếp mới thì tổng công ty vẫn xếp Tông Dực vào cạnh tranh cùng anh.

chị đại cũng từng nói, người như anh vốn trải qua bao nhiêu phản bội, lừa lọc của chính những cộng sự của mình nên mới trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc đến như vậy. Nhưng những người theo anh như Helen, suốt một thời gian vẫn nguyện tâm không hề thay đổi, không phải tình cảm cá nhân, mà bởi một chữ kính và thấu hiểu.

Có bất công không, có, vì cái gì mà Tông Dực nghiễm nhiên được lấy hết nhân viên thực lực trong team của Lục Lệ Thành về tay mình dùng, vì cái gì mà Ma Lạt Năng mắng anh ấy là đũa mốc chòi mâm son khi ngta mai mối anh ấy cho cô ta còn Tông Dực thì không bị nói thế, thật công bằng với anh ấy sao :)

Lục Lệ Thành đã phải làm những gì để có được vị trí như hôm nay, có lần chính Tô Mạn đã nói là từ giờ tôi sẽ không ghen tị với những thành công của người khác nữa, bởi đó là sự cố gắng, nỗ lực không ngừng, là sự chăm chỉ, là một ý chí kiên cường.

nhưng quan trọng, Lục Lệ Thành là người đã cho Tô Mạn một gia đình khi cô không còn gì, là người nấu cơm cho cổ ăn, lấy thuốc cho cô ấy uống, cam tâm tình nguyện đóng vai tình nhân cho cô ấy diễn trò trước mặt Ma Lạt Năng và Tông Dực, là người lau giọt nước mắt cho cô ấy với trái tim tan vỡ, là người lo lắng cho cô ấy, bên cạnh cô ấy khi mẹ mất, bố hôn mê, là người lặng lẽ nhìn cô ấy ôm Tông Dực hạnh phúc, là người nhìn thấy những giọt nước mắt nhòe nhoẹt vì đau lòng của cô ấy khóc cho Tông Dực, là người luôn hỗ trợ cô ấy trong sự nghiệp, luôn là sẵn sàng khi cô cần anh, là cô ấy nói muốn anh nấu cơm cho cô cả đời, là người anh đợi để chùm chăn ấm cho cô ấy sau khi tắm xong, là người để cô ấy cầu cứu khi bị chó đuổi, bị trẻ con trêu....

Cô ấy là ánh nắng ấm áp nhất trong quãng đời nhạt nhẽo của anh, tiếc là sau tất cả những gì anh làm cho cô ấy, cô ấy lại đem ánh nắng ấy chiếu cho một người khác, một cách tình nguyện và vô điều kiện :)

cái sai duy nhất của Lục Lệ Thành chắc là chính anh đã không nghĩ đến nơi cô ấy sẽ đi chính là quê nhà anh :) anh đã mất công sức tìm cô khắp nơi, nhưng lại không biết cô gái Bắc Kinh ấy chỉ biết một vùng núi duy nhất, chính là nhà anh, nơi anh đã đưa cô đến trong dịp tết, nơi núi non hiểm trở, có những triền đồi và cánh rừng đầy hoa do anh trồng :)

túm lại, đoạn vĩ thanh, mình muốn đổi lại một chút, lúc Lục Lệ Thành đứng dưới tán cây nhìn thấy Tô Mạn và Tống Dực, cô ấy quay lại và nhìn thấy anh, lập tức rút bàn tay khỏi Tông Dực, đến trước mặt anh tươi cười và nói:
- Lục Lệ Thành, tôi chờ anh lâu như vậy, sao bây giờ anh mới trở về

Cô ấy đã về quê của Lục Lệ Thành trở thành giáo viên suốt 2 năm, cũng dạy những đứa cháu của Lục Lệ Thành có thành tích tốt như vậy, nhưng anh lại không hề hay biết gì :)

P.S: thời điểm đọc ngôn tình có lẽ cũng quyết định cách nhìn của tui với nhân vật, nhưng mà, tui, có lẽ khi đọc truyện này những năm 2004 cũng không đổi, cũng vẫn sẽ thích Lục Lệ Thành hơn Tống Dực, vẫn sẽ thích một con người lạnh lùng, trong ấm ngoài lạnh, có thể không biết nói những lời người khác cảm thấy ấm lòng chỉ biết hành động, thấu hiểu những nụ cười và giọt nước mắt của Tô Mạn, nguyện tâm đảm bảo cô ấy vui vẻ... âm thầm bên cạnh, âm thầm yêu cô ấy, lại chỉ có Helen mới biết, Tô Mạn lại không, thật đáng tiếc, cô ấy mãi mãi sẽ không biết từng có người yêu cô ấy sâu đậm đến như vậy :)

sau này, có lẽ, Tô Mạn sẽ hiểu, sự thấu hiểu quan trọng như nào :)










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét