Thứ Tư, 21 tháng 10, 2020

"Hẹn ước trăng xanh" tóm tắt

 ngày xưa, rất xưa rồi, ở vùng quê nọ, có một người chồng quyết ngày đêm học hành để tham dự kì thi hương trên kinh thành, người vợ và 2 con nhỏ, một trai một gái cũng vô cùng ủng hộ. Một gia đình nghèo mà thương yêu và hạnh phúc. Trước khi lên kinh thành, người cha liền trao cho 2 đứa bé, mỗi đứa 1 hạt châu nhỏ, đeo lên tay, bảo rằng, đây là quà tặng của cha, phải nhớ giữ lấy nhé. Hai đứa bé liền đeo lên tay, vui vẻ nghe lời cha, luôn luôn giữ gìn cẩn thận.

nhưng người cha đi đã lâu, cũng không có tin tức gì trở về, tin đồn cũng nhiều nhưng người vẫn chẳng thấy đâu, người vợ vô cùng lo lắng, sợ rằng người cha trên đường lên kinh thành gặp bất trắc mới không quay trở lại. Vì 2 đứa con còn quá nhỏ, người vợ không thể cứ thể lên kinh thành tìm chồng, nhưng càng lâu lại càng lo lắng, cuối cùng ba mẹ con dắt díu nhau lên kinh thành tìm cha, tìm chồng. Quãng đường quá gian truân, người mẹ cuối cùng chết giữa đường, bỏ lại hai đứa trẻ bơ vơ, không cha, không mẹ, không nhà...

đứa lớn là năm đó mới 5 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi, lang thang khắp nơi, đói xin ăn, khát uống nước tạm, cứ như vậy cũng được thêm 2 năm nữa. một bữa nọ, có hội lớn giữa đường, hai đứa lạc mất nhau, đứa bé gái may được nhà chùa gần đó nhận nuôi dưỡng, đứa bé trai đi đâu không ai biết.

Đứa bé gái cứ một mực tin rằng anh nó nhất định sẽ quay lại tìm nó. Cứ như vậy mà qua 5 năm nữa, lúc đó nó tròn 10 tuổi, có nhà nọ thường xuyên qua lại chùa, thấy cô bé dễ thương, liền muốn nhận về nuôi. Nhà đó vốn dĩ có cậu con trai nhưng thường xuyên đau ốm liên miên, gầy còm, ốm yếu, nghe thầy bói nói cần phải nhận thêm con nuôi, mệnh này, cung này mới mong cậu ấy khỏe lên. Bà mẹ vốn tin bói toán lại hay qua lại chùa này, một bữa hỏi sư cô thì biết cô bé hợp tuổi, lại vô cùng hợp mắt bà nên bà nhận nuôi. Ban đầu, cô bé nhất định không đồng ý vì muốn đợi anh trai quay lại tìm mình, nhưng 5 năm đã qua, không có ai tìm đến cả, nhà sư cuối cùng cũng thuyết phục cô bé đến ở nhà nọ, bà hứa nếu cậu anh trai đến tìm, sẽ chỉ dẫn đến nhà nọ, hơn nữa nhà nọ cũng ở trong vùng, muốn chuyển tin tức cũng dễ.

Cô bé về nhà nọ thì cậu con trai trong nhà, đúng như thầy bói nói, từng ngày khỏe lên, khiến bố mẹ nó rất vui và cũng rất quý cô con nuôi này. Cô bé được cho học chữ, được cưng chiều, cậu anh trai nhà nọ cũng coi như em gái ruột, vô cùng quan tâm. Cứ như vậy, thêm 6 năm nữa, cô bé ấy đã 16 tuổi rồi nhưng anh nó vẫn chưa trở lại... Năm đó, bố mẹ nuôi của cô bé muốn tìm mối muốn gả đi, vì cô bé đã đến tuổi. Ban đầu, cô bé đã năn nỉ cha mẹ, xin ở lại gia đình để chăm sóc, không muốn đi rời đi, nhưng một hôm, cô bé vô tình nghe lén được cuộc nói chuyện của cha mẹ nuôi, mới biết cha nuôi vì cả tin nên bị lừa khoản tiền lớn, bán cả gia sản mới mong hết nợ, lo cho cô lấy chồng vừa là thêm tiền trả nợ vừa là lo cho cô 1 chỗ yên ổn. Trước khi đi lấy chồng, cô bé đến chùa và để lại địa chỉ nhà chồng, xin nhà sư giao cho anh trai cô nếu có tìm đến. Nghe nói, nhà bố mẹ nuôi ngay sau đó cũng bán hết gia sản và chuyển đi nơi khác, không ai còn tin tức gì.

Trên đường đến nhà chồng, giữa đường gặp nạn, chính là gặp cướp, lúc đó sơn tặc cướp của giết người nhưng lại không giết cô dâu, chồng và bố chồng cô nghe vậy liền tức tốc đi cứu cô. Đêm đó, ở giữa ngọn núi trọc, cha chồng bị chết, cô và chồng sống sót, nhưng mẹ chồng cô cho rằng cô là thứ không may mắn, liền cho người đem cô trả về nhà bố mẹ nuôi. Giữa dòng đời ngược xuôi, cô mặc váy cô dâu và một lần nữa bơ vơ giữa đường. Lần đó, bình minh vừa hé rạng, tang thương vẫn còn, cô đứng dưới chân núi, lặng cúi đầu rơi nước mắt.

Cô không thể trở về nhà cha mẹ nuôi vì cô đã là gái có chồng, cũng không thể trở về chùa vì đường đã quá xa, nhà chồng không nhận, chồng bị thương nặng, còn không biết tình hình ra sao nhưng mẹ chồng không nhận. Hôm đó cô lén đi theo nhà mẹ chồng, cô muốn chăm sóc cho chồng mới cưới, muốn để tang cha chồng, dù mẹ chồng đã đuổi đi, nên cô vẫn lén quanh quẩn trong thành. Mãi đến khi đám tang cha chồng vừa xong, nghe nói chồng cô đã qua cơn nguy kịch, tình trạng khá hơn, cô mới nghĩ đến bản thân, không biết nên đi đâu về đâu. Cô lang thang đến quán ăn, quán trọ xin việc làm nhưng không ai nhận, mãi lâu sau, trong vùng có một gia phủ giàu có nọ mới chuyển về, đang tìm người làm, cô may mắn được nhận làm người dọn dẹp trong phủ.

Cô bé ấy-là Thụy Vũ

Vũ ở trong gia phủ một thời gian, vì chăm chỉ lại tận tâm nên được gia nhân yêu quí, cô lại biết chữ, nên được quản gia trong phủ để mắt đến, ông liền cho cô đến cửa hàng làm việc. Gia phủ vốn rộng lớn, nhưng chủ nhân không mấy khi có mặt, một gia đình 3 người, chỉ có duy nhất 1 thiếu gia nhưng nghe nói cậu ấy không thích ở trong phủ, thường xuyên cãi vã với lão gia nên không mấy khi ở nhà, thiếu gia chỉ nghe lời và hiếu thuận với mẹ, nhưng phu nhân lại ngày tháng đóng cửa phòng để tụng kinh. 

Một đêm nọ, Vũ vô tình đi lạc trong phủ (phủ rộng lớn, nhiều gia nhân, không phải ai cũng có thể đi khắp nơi nếu không phải là người có vị trí quan trọng), vì thế mới phát hiện ra, lão gia còn có một cô con gái nhưng cô ấy bị nhốt trong chuồng, sống như con vật suốt nhiều năm, đêm đó thiếu gia trở về phủ và đến thăm cô ấy, thiếu gia có vẻ vô cùng yêu thương cô em gái này. Không may bị thiếu gia phát hiện nghe lén, cô liền bị dọa đánh, thiếu gia hung hãn nhưng lại không tổn hại cô, chỉ yêu cầu giữ bí mật.

Ở trong phủ không bao lâu, lại có chuyện lớn xảy đến, vốn nghề kinh doanh của gia phủ là bảo tiêu, nghe nói chuyến đó là chuyến hàng cực kì quan trọng và phải dốc toàn lực để bảo tiêu hàng hóa. Vì muốn giúp đỡ một gia nhân khác trong phủ, cô trở thành người thế thân tham gia đoàn bảo tiêu lên biên giới.

nghe nói thiếu gia đã trở về và tham gia bảo tiêu nhưng không ai gặp thiếu gia cả. 

Mỗi chặng đường bảo tiêu đều rất nguy hiểm, dọc đường lên biên giới lại càng nguy hiểm vạn lần. Cô lần đầu chứng kiến máu nhuộm đỏ dòng suối, lần đó có người đã đỡ thay thanh kiếm cho cô, lần đó, cô như ngây dại, chứng kiến người ta chết trước mặt cô, lần đó, chính cô đã cầm đao chém người, khắp người cô đều là máu... tiếng đao kiếm, người kêu thảm và máu nhuộm dòng suối, xác người ngổn ngang đã ám ảnh cô một thời gian dài...

cũng như máu đêm tân hôn của cô, trên ngọn núi trọc đó, có lẽ cô là người xúi quẩy hoặc như mẹ chồng cô nói, là người đem lại vận rủi.

cuối cùng đoàn bảo tiêu cũng đến điểm hẹn nhưng số người còn lại thì chỉ còn 1 phần 10, trải qua những lần sống chết, họ lại càng coi nhau như huynh đệ, vô cùng gắn bó. Thiếu gia cũng được mọi người tôn trọng và kính phục. 

Đến lúc giao hàng, họ mới phát hiện, thứ hàng hóa mà họ đã dùng cả tính mạng bảo vệ và mạng của anh em trong đoàn bảo tiêu đã hi sinh trước đó đều là vô dụng, bởi vì mục đích của chuyến bảo tiêu này chính là giả thanh, thứ hàng hóa thực sự đã được giao trước đó rồi, họ chỉ là quân cờ để làm mồi cho đám sơn tặc, cướp đường, cũng là bằng chứng để người ta vu rằng gia phủ có cấu kết quan tham, buôn lậu hàng hóa với ngoại bang, chính là muốn diệt môn. Quá đau xót vì bị lừa, bị hãm hại, họ quyết báo thù. Thiếu gia dẫn theo đoàn người trở về kinh để báo thù.

Chỉ là, đến lúc đó, Vũ mới biết, người mà cô định báo thù, chính là cha ruột của cô :)

Cha cô không chết, ông ấy còn lấy được thiên kim tiểu thư, con một vị quan lớn trong triều đình, nghe nói chính cha vợ ông ấy đã ép cưới và còn đe dọa, nếu không cưới tiểu thư, thì ông ta sẽ cho người giết hết mẹ con cô. Năm đó, vị tiểu thư nọ như bị bỏ bùa, liền nhất quyết cưới ông, còn dọa tự tử nếu không lấy được ông nên mặc dù ông đã nói ông đã có vợ con, tiểu thư cũng nhất định không buông tha, còn bắt cha không được liên hệ về quê, phải đoạn tuyệt với vợ con.

Người mình muốn báo thù lại là cha mình, cô ấy cuối cùng đã lựa chọn từ bỏ...

chỉ là cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, người đã khiến gia đình cô tan nát, mẹ cô bỏ mạng giữa nơi xứ lạ, mộ phần còn chưa chắc tìm thấy, anh trai lưu lạc ở nơi đâu không rõ...

cuối cùng, cô quyết định rời đi, không ai biết cô đã đi đâu...

có một điều mà cô không hề biết...

vị thiếu gia nọ đã yêu cô, vô cùng yêu cô, yêu cô ngay từ lần đầu gặp mặt, cũng chính là trong đêm tân hôn đó, cậu ấy chính là cháu họ của gia đình chồng, đã cùng cha chồng đi cứu cô, cậu ấy đã chứng kiến giọt nước mắt của cô khi bơ vơ giữa đường, cũng chứng kiến cô lang thang tìm việc khắp nơi trong vùng, cậu ấy cũng là người yêu cầu lão quản gia nhận cô, rồi giao cho cô làm trong tiệm buôn bán...

cậu ấy cũng là người bạn thân thiết của anh trai đã thất lạc của cô.

cậu ấy nhận ra trên cổ tay luôn băng kín của cô, có sợi dây giống hệt anh trai cô, cô, chính là người em ấy mà cậu đi tìm suốt bao năm nay. Nhưng những sự kiện diễn ra dồn dập, khi đoàn bảo tiêu rời khỏi phủ không bao lâu thì toàn bộ gia phủ đã bị đốt sạch, không rõ tung tích mọi người ra sao, lão gia, phu nhân và em gái anh, không rõ sống chết. Anh nhận nhiệm vụ thay cha áp tiêu, lại được lão gia cẩn thận dặn dò, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được quay về. Vậy nên, lúc anh biết gia phủ đã bị thiêu rụi thì chuyện đó cũng đã là 1 tháng trước. Đau lòng khi nhà tan cửa nát, người thân không rõ tung tích, đoàn áp tiêu thì bị rình rập, đuổi cướp suốt chặng đường, nhưng lại không có cách nào khác, vẫn phải hoàn tất chuyến đi này, trong lòng thiếu gia có bao nhiêu đau...

suốt quãng thời gian đó, cô chính là ngọn lửa ấm an ủi anh, cô như tia nắng, soi rọi cho anh, sưởi ấm và chiếu sáng cho anh. Chỉ là, tia nắng ấy, mãi mãi coi anh như anh trai...

Bởi vì tin rằng bạn thân của mình đã chết, lại không muốn cô gái của mình đau lòng, cô ấy vì niềm tin anh trai mình còn sống và đang ở đâu đó đi tìm cô mà hi vọng, mà vui vẻ, anh không nỡ dập tắt tia nắng cuối cùng của cô ấy, nên đã đóng vai anh trai để bên cạnh cô ấy, yêu thương, chăm sóc và bảo vệ. Hai người nương tựa lẫn nhau...

sau cùng, khi cô ấy quyết định rời đi, anh cũng không nỡ nói rằng, đừng hi vọng nữa, anh trai của em chết rồi...

có một điều anh cũng không biết, anh ruột của cô chưa chết :)

người đó vẫn luôn âm thầm đi theo bảo vệ cả 2 người trong suốt chặng đường bảo tiêu. Cô là người duy nhất biết về sự tồn tại của anh nhưng lại không hề nói ra. Chỉ là, cô không biết người đó chính là anh mình. Cả hai không hề biết họ là anh em ruột của nhau cho đến khi anh phát hiện, cha ruột cô cũng chính là cha ruột anh. Viên châu họ luôn đeo trên tay, cha cô cũng có 1 viên, họ, luôn đeo trên tay mình.

Lúc anh nhận ra cô chính là em gái ruột mình tìm kiếm bao lâu, anh đã gục ngã, bởi vì, trước đó, họ đã ngầm hẹn ước, sau cuộc bảo tiêu này, họ sẽ ở bên nhau.

bí mật này, anh sẽ không bao giờ cho cô biết, anh sẽ cái bóng luôn bên cạnh cô, nhưng không thể nào nói cho cô biết, lời hẹn ước trước khi, anh không thể nào làm tiếp.

anh vốn là đứa trẻ lang thang, được lão gia nhận nuôi và huấn luyện từ nhỏ, anh đã luôn đi tìm em gái mình suốt bao năm, đến cuối cùng khi tìm đến được ngôi chùa mà em gái anh đã nương tựa và để lại tin tức thì cũng biết rằng, cô ấy đã không còn ở đó nữa. Đúng lúc đó, lão gia vì biết trước kết cục thảm họa sẽ đến, lão gia đã gọi anh về và giao cho anh nhiệm vụ cuối cùng là bảo hộ thiếu gia sống sót bằng mọi cách. Anh đành gác lại việc tìm kiếm và lên đường đi biên giới. Anh đã luôn âm thầm đi theo thiếu gia. Nhưng thiếu gia lại âm thầm bảo vệ một cô gái, nên anh rút cục lại phải bảo vệ cả hai người :))) thiếu gia có thể không ngờ đến sự tồn tại của anh, nhưng em gái anh thì biết, đó là một lần tình cờ anh cứu cô thoát chết, họ vô tình lại mến nhau và hẹn ước, đến khi hoàn thành chuyến tiêu này, họ sẽ cùng nhau rời đi...