Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2023

Hẹn ước review

 tình cờ lướt qua page "lọt hố ngôn tình", tình cờ đọc được review về 2 nhân vật mình chưa bao giờ nghe qua tên, tình cờ đọc được đoạn trích, mà đọc xong mình chả hiểu gì, cũng không thấy có gì đặc biệt, tình cờ mình rảnh nên đọc comments, lại thấy tất cả comments nói đó là chuyện buồn nhất, đến cuối cùng nhân vật nữ chỉ nói một câu "Trần Minh Sinh, em đến tìm anh" thì mới bật khóc, có người nói rằng, truyện này không dành cho những tâm hồn mong manh, yếu đuối, rằng truyện này buồn lắm, đọc là khóc :)

đúng lúc mình đang muốn tìm thứ gì đó ngược ngược một chút, đúng lúc, mình đang rảnh :)

rất may truyện ngắn, chỉ có 70 chương :)

mình đọc trong tâm thế, chờ xem ngược thế nào :)

nhưng mà đọc đến 30 chương đầu, vẫn chưa thấy ngược đâu cả.

tình cảm của Trần Minh Sinh và Dương Chiêu vẫn tốt, ngày ngày vun đắp, ngược ở cái chỗ nào dị?

thế là, mình đi đọc ngược từ chương cuối, xem cuối cùng mọi chuyện là thế nào. và đúng rồi, chương cuối là sau khi Trần Minh Sinh chết, Dương Chiêu quay về Mỹ, mỗi năm chỉ quay về đúng vào ngày giỗ của anh, nhưng đến năm thứ 4, cô đột nhiên nhận ra, hóa ra, cô, cuối cùng cũng quên luôn ngày giỗ đó, cô vội vàng đến nghĩa trang, đến thăm mộ của anh, rồi trước khi về, cô gặp người trông coi nghĩa trang, hỏi xem trong 4 năm qua, ngoài cô, còn ai ghé thăm mộ anh nữa không, người trông coi nói, không, chỉ có mình cô mà thôi.

sau đó cô trở về nhà, trước đó em trai cô nói sẽ giới thiệu cô với người thầy hướng dẫn của nó, người đó nghe nói cũng rất được, cô không từ chối, họ hẹn sẽ gặp nhau vào ngày mai.

ngày hôm sau, em trai cô đến nhà tìm cô, Dương Cẩm Thiên phát hiện cô đã tự tử trong bồn tắm, cô ra đi cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt bình thản, có tờ giấy để lại, viết lộn xộn, nhưng dòng cuối cùng, chính là "Trần Minh Sinh, em tới tìm anh đây".

sau 4 năm, vốn tưởng cô đủ mạnh mẽ để sống tiếp mà không có anh, vốn tưởng rằng cô đã quên anh, vốn tưởng rằng tình yêu năm ấy chỉ là thoáng qua, chỉ là một đoạn kí ức mà thôi...

sau khi cô tự tử, người duy nhất biết tình cảm mà cô dành cho anh, mới nhận ra rằng, thì ra những năm tháng qua, sau khi anh chết, trong cô cũng là tuyệt vọng, chỉ là bên ngoài không biểu hiện ra, không có nghĩa là nó không tồn tại. không ai biết rằng, cô đã cố gắng sống như nào trong 4 năm qua, chính cô, cũng sẽ không ngờ rằng, cô cũng quên anh, cô là người cuối cùng trên thế giới này nhớ đến anh, nếu ngay cả cô cũng quên anh, thì anh đã hoàn toàn biến mất rồi. thế giới này thật vắng lặng.

tôi hiểu vì sao cô gặp người trông coi nghĩa trang, tôi hiểu vì sao cô lại đi đến bước tự tử, dù rằng, tự tử là quyết định khá ích kỉ, đối với những người ở lại. bố mẹ cô chỉ có mình cô, họ cũng đã già, họ sẽ không bao giờ hiểu được vì sao đứa con gái xinh đẹp, hết lòng yêu thương của mình, lại đi đến quyết định quyên sinh, rút cục, trong những năm tháng vừa qua, chuyện gì đã xảy ra, sẽ không bao giờ họ có thể hiểu được. người biết chuyện này, biết Trần Minh Sinh là ai, lại chỉ có Dương Cẩm Thiên, cậu hận anh ấy, hận anh ấy đến chết.

phải rồi, mối tình của họ, vốn bình lặng, vốn đơn sơ và thực ra, là muốn giấu kín, không phải họ đã làm gì sai, mà bởi vì thân phận của họ, bởi vì Trần Minh Sinh là cảnh sát chìm, trong đội cảnh sát phòng chống ma túy, từ năm 3 của học viện, anh đã theo thầy giáo, dấn thân vào tổ chức tội phạm, và bởi vậy, anh chưa bao giờ nói thân phận thật của mình cho Dương Chiêu, nhưng Dương Chiêu hiểu, cô ấy hiểu tất cả. và bởi hiểu tất cả, nên cô ấy không đòi hỏi bất kể điều gì ở ảnh, chỉ một lần duy nhất, trước khi Trần Minh Sinh báo mình sẽ ra đi để làm nhiệm vụ tiếp, cô đã muốn đưa anh đến gặp cha mẹ, anh ấy đã từ chối, nói cô ấy hãy đợi anh quay trở về, lúc đó anh ấy sẽ đi cùng cô về nhà gặp gia đình.

lần ra đi ấy, cũng là lần cuối, trước khi anh chết, cô chỉ gặp anh được 2 lần, một lần là năm mới, và lần thứ 2 là khi cô nghe tin anh nằm ở trong viện :)

người biết Trần Minh Sinh yêu ai, lại chỉ có vài người bạn trong ngành của anh, còn người biết Dương Chiêu yêu ai, cũng chỉ có Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu, bố mẹ cô đã từng nghe cô nói muốn đem một người về giới thiệu, sau khi cô nói anh là tài xế taxi, và chân anh bị tật, cả bố và mẹ cô đều phản đối, không phải họ vì nghề nghiệp của anh mà phản đối, gia đình cô vốn là danh gia vọng tộc, cả bố và mẹ, đều là những trí thức, có chỗ đứng và danh vọng trong nước, cô cũng là người được nuôi dạy kĩ lưỡng, nhưng khiếm khuyết ở chân của anh, là lí do để họ phản đối người con rể này. 

cô đã rất tức giận, khi còn trẻ cô đã từng nổi loạn, cô đã từng chống đối, nhưng đây là lần đầu tiên, cô tức giận vì cô biết cô không thể làm gì khác, bố mẹ cô không sai khi phản đối mối quan hệ giữa cô và anh.

dù là vậy, cô yêu anh là thật, và cô sẽ không bao giờ bỏ anh, trừ phi...

cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia đình danh giá, tầng lớp trí thức cao, hưởng thụ những điều tốt nhất, một sự giáo dục đầy đủ và nhân văn, cô còn nhận chăm lo cho Dương Cẩm Thiên-đứa em họ đã mất cả cha lẫn mẹ trong một tai nạn, thằng bé đang ở tuổi dậy thì, nên cô dành hết tâm sức để chăm lo cho nó.

thế giới của cô cũng chỉ gồm công việc, một người sếp là Tiết Miểu, và em trai, đang sống cùng nhà với cô, vốn cũng rất bình yên, nhưng cũng rất cô đơn, một thế giới khá vắng lặng, cho đến đêm mưa hôm đó, cô gặp được anh :)

bạn có tin vào thứ tình yêu, vừa gặp đã yêu, một tình yêu định mệnh?

chính là Dương Chiêu đêm mưa đó gặp được Trần Minh Sinh :)

đêm mưa đó, cô vì cố chấp muốn lấy được kiện hàng đã đặt để tiếp tục công việc, biết rằng trời mưa lại giữa đêm sẽ rất khó kiếm được tài xế, nhưng cô vẫn lao ra ngoài, để rồi bị mấy tài xế chê, không chở, giữa lúc mưa to gió lớn, cô đã đứng ngoài mưa bắt xe, đến tài xế thứ 3, đã dừng trước mặt cô, chần chừ một lát mới đồng ý chở cô về, người đó là Trần Minh Sinh.

dù biết đường ngập lớn, dù biết xe taxi của anh đi vào chắc chắn sẽ chết máy, dù biết với cái chân què đang dở chứng, anh có thể lâm vào cảnh hỏng cả xe, lẫn bế tắc giữa đêm, cuối cùng thì anh vẫn đồng ý chở cô về.

và ừ thì, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, trước đó không lâu, họ đã từng gặp nhau ở đồn cảnh sát, khi em trai cô và anh có xảy ra xô xát, cô thậm chí còn giận dữ, bắt anh bồi thường 5 ngàn tệ cho cánh tay bị thương của em trai cô, dù thật ra, anh không làm gì thằng bé, nhưng anh vẫn đồng ý bồi thường, kể cả anh nghèo đến nỗi, không có tiền trả và phải trả góp cho cô :))) có điều, hôm đó ở sở cảnh sát, chỉ mình anh nhìn rõ cô, còn cô thì không :) đêm mưa đó, là lần đầu tiền cô nhìn rõ anh, còn phát hiện anh bị cụt một chân :)

đêm mưa đó, khi về gần đến nhà cô thì đường ngập đã làm hỏng xe anh, anh nói cô về nhà đi, không cần trả tiền đâu, sau khi cô ôm đồ về, liền nhìn lại thấy anh đang khó khăn đẩy xe trong mưa, cô đã muốn giúp anh, nhưng bị anh từ chối, cuối cùng cô phải dọa tố cáo anh và đồn cảnh sát thông đồng mới kiếm được giấy phép lái xe taxi cho anh, một người tàn tật, anh mới chịu vào nhà cô.

mọi chuyện bắt đầu từ đó, bắt đầu từ cô, muốn yêu anh, Trần Minh Sinh, vốn dĩ anh chẳng có gì, còn tàn tật, mỗi lần cô cùng anh ra ngoài, sẽ không ít người nhìn họ với cặp mắt tò mò, cô không sao, anh cũng không để ý, nhưng em trai cô thì rất ghét anh, thằng bé, rút cục cũng đang ở độ tuổi trẻ con, dù sao cũng muốn anh rể mình được người khác ngưỡng mộ, chứ không phải chỉ trỏ, bàn tán.

nhưng mà anh rể nó, đã giúp nó nhiều nha, không biết anh rể nó đã nói gì khiến thằng bạn đểu của nó, kẻ vừa lôi kéo, vừa bắt nạt, vừa bạo lực nó, phải tự nhận lỗi, tránh cho nó bị làm phiền suốt quãng thời gian sau này. đương nhiên nó không biết, nhưng Dương Chiêu hiểu :)

là Dương Chiêu chủ động theo đuổi anh, là Trần Minh Sinh đã cố gắng tránh cô, anh cũng tự ti với thân thể tàn khuyết này, nếu như trước đây, anh sẽ không ngại, nhưng giờ, anh chỉ người tàn phế.

nhưng Dương Chiêu cũng cứng đầu, và cố chấp, không khác gì anh cả, và rồi họ yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi, bỏ qua mọi lời dị nghị kia, chỉ cần cô muốn, anh sẽ đi theo cô, sẽ ủng hộ cô, chỉ cần là cô cần, anh sẽ có mặt, anh biết rất rõ, giữa cô và anh, không chỉ cách nhau thân thể tàn phế, còn cách nhau cả gia cảnh, thân phận, nhưng anh yêu cô.

anh đã dự tính, đánh xong chuyên án đó, anh sẽ dùng tiền kiếm được để mua một chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, đắt nhất trong cửa tiệm kia, để cầu hôn cô, dù cô đã nói cô không thích nhẫn kim cương, cô đã có vài cái và cô thực sự không thích, nhưng anh biết chỉ có chiếc nhẫn đó mới xứng với cô ấy, mặc kệ tiền mua nhẫn đó là của tội phạm ma túy.

anh đã hẹn cô, anh đã hẹn sẽ quay về gặp cô, cùng cô đi gặp bố mẹ cô ấy...

nhưng mà ở chuyên án cuối cùng đó, ở trận đánh cuối cùng đó, Lưu Vỹ khốn nạn, đã bơm ma túy nguyên chất vào người anh, anh được cứu, nhưng để duy trì vài ngày mà thôi. Tiểu Văn gọi cho cô, rụt rè hỏi, cô còn quan tâm anh ấy không, cô nói có, anh ấy đang ở đâu, cậu ấy mới dám đưa địa chỉ cho cô.

phải, vì không ai biết rằng, anh yêu cô như thế nào và anh đối với cô, có ý nghĩa thế nào, chỉ có 2 người họ hiểu :)

lúc cô đến bệnh viện gặp anh, nhìn anh hôn mê, cô đã không nghĩ rằng, anh sẽ ra đi, ra đi rất anh, chút hơi thở cuối này, là để gặp người thân mà thôi. Cô cũng gặp mẹ anh, người đàn bà cả đời chỉ có một nỗi ân hận, chỉ có một nguyện vọng, chồng bà cũng là cảnh sát, vì gọi một cuộc điện thoại cho bà mà hi sinh, nên đứa con bà, mới tên là Trần Minh Sinh, bà chỉ có một nguyện vọng sau này anh sẽ vào trường cảnh sát, sẽ như bố nó. bà khắt khe với anh, ám ảnh với người chồng đã mất, nên Trần Minh Sinh vốn là không biết mặt bố từ lúc sinh ra, lớn lên với người mẹ này. Mẹ anh, vừa nhìn thấy Dương Chiêu thì không thích cô ấy, lớn tiếng mắng chửi cô ấy, không cho phép cô ấy thăm nom anh, vậy nên cô chỉ có thể gặp anh lúc bà ấy nghỉ ngơi.

vậy là cũng chỉ có 2 ngày, đến ngày thứ 3, khi cô vừa đến bệnh viện, đã nghe tiếng khóc váng trời của bà, bác sĩ cần kí giấy chứng nhận tử vong, cô đã cầm lấy, nhưng người ta hỏi cô, cô là người thân phải không, cô im lặng, y tá nói cô là Dương Chiêu phải không, trước khi anh ấy qua đời, đã gọi tên cô rất nhiều, cuối cùng, cô cũng kí vào tờ giấy đó.

Trần Minh Sinh, anh ấy không muốn sống nữa, anh bệnh đã quá nặng, mọi việc chạy chữa có thể không kịp nữa rồi, anh không muốn Dương Chiêu phải bận lòng vì anh thêm nữa. Đám tang của anh, Dương Chiêu đứng từ xa để nhìn, mấy người đưa tiễn anh, chỉ có những người cô đã gặp trước đây, ở nhà anh, khi đó anh nói, anh có mấy người bạn đến đánh mạt chược, em có phiền không, cô nói, vậy cô không đến được sao, lần đó, là lần coi như lần ra mắt của cô với những người bạn của anh.

******

nếu đã từng xem phim Vô Gián đạo thì bạn đọc truyện này sẽ thấy ngấm hơn,

đây không phải truyện ngôn tình, kiểu tình yêu đáng yêu, rực rỡ, đây là câu chuyện của những người trưởng thành, những con người đang cô đơn trong thế giới của mình, những con người đang vật lộn với thế giới nội tâm, mà bên ngoài, họ bình thản, như bao người khác.

một Trần Minh Sinh, vừa mất đi một chân, vừa rời khỏi thế giới tăm tối của tội phạm ma túy, đang sống những ngày vô danh, vật lộn với vết thương ở chân, không cẩn thận sẽ bị hoại tử, một cuộc sống đơn sơ ở chung cư nghèo.

một Dương Chiêu có tất cả, gia đình giàu có, bản thân cũng ở nhà thuê riêng với một công việc tự do, có yêu cầu cao, một cậu em hay gây chuyện, một lão sếp thỉnh thoảng mới gặp, và không gì cả.

câu chuyện tình yêu của họ cũng không lãng mạn, nam chính nữ chính gọi nhau bằng họ tên đầy đủ, cũng có vài lần hiểu lầm, giữa hai gia đình cũng không ân oán, nói chung, đơn giản, họ gặp và yêu nhau như bao người mà thôi.

giọng văn của truyện đa phần là trần thuật, nhiều khi đọc cảm giác khô khan, nhưng mà với 70 chương, đủ để người ta khóc và nhớ mãi, là tốt rồi.

motip truyện cảnh sát ngầm, những người xuất sắc nhất sẽ đi làm nội gián và âm thầm hi sinh vì chuyên án, rất ít người biết đến họ, những người đã hi sinh cho sự bình an của đất nước, và gia đình họ, những người vợ, người mẹ, luôn sống trong cảnh lo lắng, bất an, rồi li hôn... hoặc có người như Dương Chiêu, tự tử để đoàn tụ với Trần Minh Sinh.

nếu như Trần Minh Sinh là tên người thật, tôi, có lẽ cũng sẽ đến thắp nhang cho anh :)