Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2023

Review truyện dịch trên facebook (2)

tên: truyện cổ tích của thiên kim giả- Đồng Thiết Ty

nguồn: ổ truyện này có sự cuteo- dịch: Tô Ngọc

là truyện cổ tích của cô gái bị đánh tráo thân phận ngay từ lúc chào đời

motip gần giống như phim Trái tim mùa thu

kết cục vẫn là cô gái bị đánh cắp thân phận vào nhà giàu kia chết, người anh trai trong gia đình giàu có đã cố tình tráo đổi 2 đứa bé từ khi mới sinh và ổng cũng yêu em gái giả của mình, sau khi cổ chết, ảnh cũng tự tử.

chỉ có điều, truyện cổ tích này lại thảm hơn rất nhiều so với phim

bởi vì cô gái vô tội bị đánh tráo vào nhà giàu kia, đã chết vì tự tử...

nhưng cổ không chết ngay, mà trải qua giai đoạn sống thực vật, cổ có thể nghe, cảm nhận tất cả những gì diễn ra xung quanh mình trong khoảng thời gian đó, nhưng cũng chính vì thế, mà cổ, càng không muốn sống, mỗi một người đến vì cô ấy, đều khiến cô ấy từ chối sống tiếp, cô ấy, cự tuyệt việc sống tiếp, cho đến khi cơ thể hoàn toàn chết đi.

ban đầu khi biết rằng mình chỉ là bị nhầm, cô không phải là con gái của gia đình họ, thân phận thiên kim kia, đột nhiên là giả, thân phận là giả, bố mẹ, anh trai và vị hôn thê của cô đã thay đổi thái độ hoàn toàn với cô; dù trước đó, họ đã nói tình cảm của họ vẫn như vậy, cô không phải lo lắng gì hết, cô cứ ở lại, chỉ là cô có thêm một người chị.

cô vẫn nghĩ rằng mọi chuyện không có gì thay đổi, cha cô từng thương cô nhất, từng yêu chiều cô nhất, đến nỗi không muốn cô đọc sách nhiều, nên thứ cô đọc là cuốn truyện cổ tích.

cô đã sống những tháng ngày hạnh phúc nhất, là thiên kiêm của gia đình, là cục cưng của bố mẹ, có vị hôn phu là người cô thích từ nhỏ, chỉ còn 1 tháng nữa là họ sẽ kết hôn. 

cho đến khi anh trai cô mang về một cô gái và nói đó mới là con gái ruột của cha mẹ, cô mới biết, hóa ra cô là thiên kim giả :)

cô vốn không yếu đuối, cô đã từng cố gắng bắt đầu lại cuộc sống, bắt đầu từ công việc như nhân viên bình thường ở công ty của bố, cô, đã thử bước lại từng bước đi mà cô thiên kim thật đã từng trải qua.

ban đầu, mọi sự không phải quá tệ, thậm chí cô còn làm tốt, nhưng những ý nghĩ nghi ngờ từ chính người thân của mình, cô liền chấm dứt công việc ở cty, chuyển ra ngoài sống.

nhưng mà, trước đó cô đã gặp vị hôn thê, để rồi thái độ thờ ơ của anh ta, và việc anh ta bắt đầu làm quen với cô thiên kim thật khiến cô tức giận, đã xô ngã cô thiên kim thật.

chuyện này, khiến cha mẹ cô giận dữ vô cùng, họ lạnh lùng mắng cô, họ, đuổi cô ra khỏi nhà với 5000 tệ :) 

bữa cơm mà cô đã cố gắng nấu vì họ, cô muốn nói lời chào tạm biệt trong khung cảnh yên bình, đã thành bãi chiến trường khi cha cô xô đổ nó, mẹ cô lạnh lùng nói cô hãy chuyển đi, anh trai cô khinh khỉnh nhìn cô, cố gắng bắt cô xin lỗi em gái của anh ta, cô đã nói: không.

thế giới của cô đã từng bước, từng bước sụp đổ, từng chút, từng chút một, cuối cùng chẳng còn gì nữa cả.

cha mẹ ruột của cô, cũng không quan tâm cô, cái họ quan tâm là người con gái họ đã nuôi lớn từ nhỏ, họ đã nghĩ, cô, chẳng hề quan tâm họ.

cha mẹ nuôi cô quan tâm con gái thất lạc của họ, cha mẹ thật của cô cũng chỉ quan tâm cô gái họ nuôi từ bé, vị hôn thê của cô, sắp thành hôn với thiên kim thật, anh trai cô, vẫn ghét cô từ bé tới giờ.

thế giới của cô, hóa ra trước giờ cũng chỉ có họ mà thôi, không có ai khác, không có lấy một người bạn, cũng chẳng có những mối tình, cô đã yêu và chỉ yêu duy nhất một người, và người ấy, sắp thành hôn phu với vị thiên kim kia.

kì lạ, một thế giới thật kì lạ.

cô ấy được yêu thương và nuôi nấng trong một thế giới cổ tích, cô ấy là công chúa được yêu thương cưng chiều hết mực, một vị hoàng tử đang chờ cô ấy... 

vậy mà thế giới ấy giờ sụp đổ, vỡ tan tành chỉ vì cô ấy không phải ruột thịt của họ...

thứ còn lại là sự vô cảm, lạnh lùng, là ánh mắt lạnh băng của bố, là giọng nói lạnh nhạt mà cứng rắn của mẹ, là sự trốn tránh của người yêu, là sự khinh miệt của người anh trai.

hóa ra thế giới của cô vốn bé thế, vốn mỏng manh thế...

 20 năm nuôi nấng yêu thương, bỗng dưng thành xa lạ...

cô ấy, mỗi một bước đi sau này đều là cố gắng thoát khỏi thế giới ấy

nhưng mà, mỗi một lần cố gắng, lại bị chính những người cô ấy yêu thương nhất, tàn nhẫn vứt bỏ.

cuối cùng, đến một ngày, lời nói ở đâu đó vang bên tai cô ấy rằng, thế giới này không thuộc về cô ấy, cô ấy còn chờ đợi gì nữa. 

cô ấy vốn không đợi gì cả, hoặc nói là, sự sống của cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, đã chẳng có gì níu giữ cô ấy lại nữa rồi

không một ai, không một ai biết rằng, cô ấy đã cô đơn, đã tuyệt vọng đến nhường nào, không một ai bên cạnh cô ấy, không một lời động viên, không một sự quan tâm, tất cả đều bỏ mặc cô ấy.

thế giới này, đã không còn chỗ cho cô ấy...

thế giới xung quanh cô ấy đã sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ triệt để, bởi chính những người đã từng là cả thế giới của cô ấy: cha, mẹ, anh trai, vị hôn phu và chính những người ruột thịt đã sinh ra cô ấy.

khi cô ấy sống thực vật, mỗi người đến thăm cô ấy, càng khiến cô ấy ghê tởm, khiến cô ấy cự tuyệt ý chí sống.

mẹ cô ấy, người đã từng nuôi nấng chăm sóc cô ấy 20, đã từng nói với cô ấy rằng, không có gì thay đổi cả, cô vẫn là con gái bà, cũng chính bà, sau khi biết cô đẩy ngã con gái ruột, bà đã không thèm nhìn cô, lạnh lùng đuổi cô ra khỏi nhà.

cha cô, đã từng cưng chiều hết mực, đã từng không nỡ để cô vất vả, thậm chí còn không muốn cô phải đọc nhiều sách, chỉ cần cô vui vẻ đi chơi, mua sắm, ổng sẽ lo cho cô, đến khi lấy chồng thì sẽ có chồng cô lo. Vậy mà cũng quát vào mặt cô, giận giữ với cô chỉ vì cô đẩy ngã con gái ông.

vị hôn phu của cô, vốn sắp làm đám cưới với cô, khi biết thân phận thật, cũng từ bỏ cô, chuẩn bị cầu hôn vị thiên kim thật kia.

anh trai cô, từ nhỏ tới lớn, không hề ưa thích cô, luôn tránh né cô.

vị thiên kim thật còn nói coi cô như em gái, không hề oán trách cô.

khi cô tự tử không thành, họ chạy lại bệnh viện, đến nói với cô những lời như yêu thương lắm, mẹ cô nói đừng làm ồn đến con gái bà, cha cô nói cô vốn ham chơi, sao lại không muốn sống tiếp chứ,

vị hôn thê bảo cô, anh ta nuôi cô, không cần vất vả,

anh trai đến bệnh viện đọc truyện cổ tích cho cô nghe, là cuốn truyện duy nhất mà cô từng đọc, là cuốn truyện ảnh đã mua cho cô từ hồi nhỏ

cô thiên kim thật đến chăm sóc cô, nói mọi người đều yêu thương cô, nói cô mau tỉnh.

thật nực cười, chính họ, mỗi người đều góp phần đập nát thế giới của cô, giờ đây, lại quây quanh cô nói lời yêu thương :)

thứ tình cảm đến muộn này, hay sự quay đầu này của những người đã từng là cả thế giới của cô, khiến cô, không thể tiêu hóa được.

thế giới này, đã không còn là của cô, từ khi, thân phận của cô được sáng tỏ

yêu thương hóa ra đều có điều kiện, ai cũng yêu công chúa, nhưng phải là công chúa thật.

tình cảm bị coi nhẹ, chỉ có thân phận là thật.

cuối cùng cô cũng chết :)

chết vì cự tuyệt sống tiếp.

anh trai cô, trước khi cô chết, đã nói sự thật

là anh ta đã cố ý tráo cô ngay trong bệnh viện, là anh đã luôn thấy áy náy trong lòng nên luôn tìm cách tránh cô, rồi từ lúc nào đã yêu thầm cô, sau này khi cô lớn lên và đã có vị hôn phu, anh trai cô lại càng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, và đúng lúc này, anh ta tìm được em gái ruột mang về :)

thật là vừa lúc.

và rồi, mọi sự như đã biết ở trên.

bố tôi từng nói nuôi con vật 3 ngày còn có tình cảm với nó, huống chi là con người

vậy mà bố mẹ đã nuôi cô từ nhỏ có thể quay ngoắt, trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn với chính đứa con gái họ từng cưng chiều yêu thương từ khi lọt lòng :)

chính họ bức cổ tới mức cổ tuyệt vọng đến bước đường nhảy lầu, giờ lại chạy tới nói yêu thương cổ :) nực cười :)

nhưng mà cuối cùng cổ cũng chết rồi :)

*****

thứ khiến mình phải viết, là, việc tự tử, vì bị trầm cảm, đã và đang diễn ra rất nhiều

đã có rất nhiều người tự tử vì trầm cảm

và chính những người xung quanh họ

lại không ai biết được hoặc không thể lường trước được

khi một người đi đến quyết định tự tử

họ đã trải qua những gì

tại sao họ lại đi đến bước đường này

tại sao họ lại tự kết liễu đời mình

tại sao?

có những người, hôm trước còn cười nói, mọi thứ vẫn còn tốt đẹp

rồi đột nhiên họ tự tử

sẽ không ai biết được, những người tự tử, họ đã nghĩ gì

là thế giới tuyệt vọng, là mọi thứ đều trống rỗng, là không còn gì níu kéo, là thế giới này chật hẹp quá, không còn chỗ cho họ, hay vì họ đã quá mệt mỏi với việc sống rồi, hay vì họ đã chịu đựng đủ rồi...

không ai biết cả,

bởi vậy, sự ra đi của họ, khiến người thân, bạn bè của họ đau lòng đến cực độ

thế giới này, vốn rất đẹp

được sống thêm một ngày, cũng tốt rồi

nhưng đối với một số người

mệt mỏi quá, cuộc sống này vốn chẳng có gì đáng để sống cả

********

thần tượng của tôi, cũng đã tự tử, vì trầm cảm

từ khi còn bé, tôi bắt đầu nghe nhạc tiếng anh, và thích tiếng anh là từ khi bắt đầu nghe anh ấy hát "In the end", thời sinh viên, tiếp tục nghe nhạc của Linkin Park và khi bắt đầu đi làm, đã từng nghĩ sẽ kiếm tiền để mua vé nghe nhạc của nhóm, tới khi có tiền, thì thứ tôi có thể làm, là đi đến viếng mộ anh ấy :)

bởi vậy

sống thực sự khó khăn

nhưng mà, cuộc sống này vẫn thật tốt đẹp, mỗi ngày qua đi là một ngày khác, hãy sống qua ngày hôm nay, để thấy ngày mai vẫn thật tốt

viết cái này khó quá.


Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2023

Viết cho một ngày đầu tháng 4

 sau này, rồi bạn sẽ biết, lạc mất một người, là lạc luôn một đời,

sau này bạn sẽ nhận ra, sự kiên nhẫn, nhẫn nại, dịu dàng sẽ chỉ dành hết cho một người, điều đó sẽ không còn lặp lại nữa, sau này, là ai đi chăng nữa, sự kiên nhẫn ấy cũng sẽ ít lại, chỉ còn sự bình thản, ít đi kêu ca, than vãn, sẽ từ bỏ, sẽ không kiên cường, cố chấp nữa...

sau này, những người khác, cũng sẽ không có được sự dịu dàng, ngọt ngào hết mực mà ta đã dành hết cho một người.

sau này, dù chuyện gì đi chăng nữa, cũng chỉ buồn vui đôi chút rồi sẽ qua, sẽ nhanh chóng nhận ra bản chất, không còn nhiều hi vọng, cũng chẳng thất vọng nhiều, đau lòng cũng ít đi, vui cũng không vui lâu, sau này, sự tỉnh táo làm ta bình thản nhiều hơn, mỗi ngày trôi qua, đều mong bình yên mà sống, cuộc sống dù thế nào cũng chỉ mong được an ổn, một mình cũng chẳng sao, nhàm chán cũng chẳng sao, mình tự vui, buồn thì khóc, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, muốn dậy sớm thì dậy, muốn dậy muộn thì dậy muộn...

sau này trí nhớ cũng không còn tốt nữa, chuyện vui, buồn, giận hờn cũng nhanh quên, cũng chẳng ghi nhớ nhiều nữa, chỉ có chuyện với một người thì lại nhớ rất kĩ, có lúc vui, có lúc nước mắt chảy vòng quanh, sẽ nhớ mỗi lần cãi nhau, người đó sẽ là người xin lỗi trước, sẽ không nhớ vì sao cãi nhau, nhưng lại luôn nhớ ng ấy dù phút trước còn quát ầm ĩ lên, khiến mình nước mắt vòng quanh, thì lúc sau sẽ nhỏ giọng xin lỗi, sẽ nhớ người ấy rất thích uốn nắn, chỉnh sửa từng tí, cũng dạy mình rất nhiều, cũng sẽ nhớ lúc mình vinh quang đứng trên bục nhận giải, người đầu tiên mình muốn nhìn thấy người ấy, ánh mắt sẽ tìm kiếm người ấy, sẽ nhớ, khi được khen ngợi, cũng không tự chủ mà tìm kiếm người ấy, chỉ để thấy người ấy im lặng, nghiêng đầu nhìn mình mỉm cười dịu dàng, thế là đủ rồi. rồi cũng sẽ vui khi biết mình và người ấy cùng nói 1 câu nói, cũng sẽ vui khi vô tình gặp nhau, người ấy có thể nhận ra mình từ xa, còn mình thì không :)

sau này, nhìn bóng lưng gầy gầy của người ấy, cũng sẽ có chút xót xa, sau này, khi kể về người ấy, vẫn luôn có chút xúc động...

sau này, mới biết chỉ có người ấy, ngoài miệng cục súc, nhưng lại quan tâm đến cảm xúc của mình hơn ai hết, nếu trước đây, thứ tình cảm ấy bề ngoài đối chọi gay gắt, nhưng chỉ có chúng tôi hiểu, luôn có một sự hiểu ý đến không ngờ, sau này, sẽ không có ai như thế nữa, dù cãi nhau gay gắt, to tiếng khiến mọi người đều sợ nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ nhau. 

sau này, có thể gặp một người khác, cảm nhận tương tự nhưng không bao giờ giống người ấy nữa, nên sẽ nóng nảy, sẽ nhanh chóng chán nản, từ bỏ, sau này, sẽ không có ai đối xử với bạn như vậy và cũng không có ai khiến bạn đối xử như vậy...

sau này, biết là lỡ nhau rồi nhưng mà, vẫn luôn nhớ, chúng ta đã từng, chỉ là, chúng ta không có sau này, thực lòng đáng tiếc, cũng thực lòng vui vẻ, gặp được nhau thật tốt, nhưng không gặp nhau còn tốt hơn nữa, vì thời gian đó đã chiếm lấy tình cảm cả thời thanh xuân cộng lại.

sau này, có lẽ sẽ mong muốn đi cùng một người trước đó chưa từng gặp, nhưng lại có thể bình thản bên nhau, sẽ không yêu quá nhiều, cũng sẽ không kì vọng quá nhiều, chỉ là cùng làm bạn, mỗi ngày sống bên nhau bình yên, quá khứ cứ như thế im lặng ở một góc, để biết trái tim này cũng đã từng rất thích, rất thích một người, cũng đã từng được người thích, rất thích.