Thứ Năm, 12 tháng 10, 2017

Hôm nay tôi lại nhớ một người !

Hôm nay tôi lại nhớ một người, một người có rất nhiều ý nghĩa với tôi, kể cả cái tên :)
Nhưng mà, người đó lại chẳng nhớ gì về tôi :))))))
Không nhớ gì cả, ngoài cái tên trên danh bạ chưa kịp xóa hoặc chưa xóa !
Tháng 10, là ngày sinh nhật của tôi và cả người ấy, số điện thoại của anh ấy cũng chính là ngày sinh nhật: 05/10/83
Thật ra anh ấy có 2 số, số ngày sinh và số khác.
Thật ra, chưa chắc tôi còn yêu anh ấy, nhưng mỗi khi buồn lại nhớ anh ấy :))) như một đứa ngốc, nghĩ mãi về những ngày xưa xa lắc, trong khi người ta còn chả nhớ gì về mình !
Đã từng trải bao nhiêu nỗi đau trong tình yêu thì nỗi niềm yêu đơn phương cũng đau lắm, khi người ấy là cả thế giới của mình, còn mình,không bằng hạt cát trong thế giới của người ta, chúng ta đã bước qua nhau như vậy, em nhìn anh, còn anh, nhìn hướng khác và mỉm cười !
Tháng mười, mùa thu, là mùa lãng mạn nhất trong năm, là mùa mình yêu nhất cũng là mùa khiến mình vương vấn nhất !
Đã qua bao thăng trầm, vốn nghĩ mình đã trưởng thành lên nhiều, những yêu hận không còn quá quan trọng nữa, nên nhạt dần trong các mối quan hệ và thờ ơ với tất cả... hóa ra,chỉ là mình nghĩ thế thôi, bản thân mình vẫn thế, vẫn cô đơn trong thế giới riêng, giới hạn tất cả những người được phép bước vào để tránh tổn thương, nhưng rồi, cái giá của nó là sự cô đơn đến tuyệt vọng mà bản thân không hề nhận ra....
sự trầm lặng của người già, ở chỗ, nó đã có quá nhiều sóng gió nên không còn quá hào hứng với những biến động, là bởi đã trải qua nhiều nỗi đau nên trầm lặng trên bề mặt và sóng dào dạt ở đáy sông, những người chưa từng trải qua tuyệt đối không hiểu được điều đó, sôi sục hay im lặng chỉ là một trạng thái mà thôi !
Mỗi người trong lòng đều có những nỗi niềm riêng, không dễ gì chia sẻ, mà chia sẻ, có mấy người hiểu, vậy nên bất chấp là người yêu nhau đến mấy cũng có khoảng cách...
từng nghĩ người ta yêu mình, từng nghĩ người ta làm tất cả cho mình, từng nghĩ ai đó là cả thế giới, để rồi sụp đổ, để rồi im lặng gặm nhấm những cay đắng đó một mình, tự trải qua những dằn vặt và cả nghi ngờ, thế giới ấy, đã từng nhốt tôi trong cô đơn bao tháng ngày...
Yêu, không phải không thể, chỉ là tôi còn không dám chắc, điều đó là đúng nữa không ?
Nhiều lúc tự nghi ngờ những quyết định của chính mình, như chia tay người ta mà trong lòng còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng tuyệt đối không hối hận về quyết định đó, dù thế nào đi nữa, cũng cảm thấy mình chưa từng làm sai...
Một mai, khi yêu người khác, tuyệt đối sẽ không bao giờ nhắc lại những quá khứ đã khiến mình vật lộn, nếu gặp một người khiến bản thân lại rơi nước mắt, sẽ nhất định không bước tiếp, bởi nếu mình không thương mình, thì không ai thương mình cả.
Tôi hôm nay có quyền lựa chọn và từ chối những điều mình không muốn, không thích, bởi chỉ có từ chối những thứ mình không thích mới có thể có được những thứ mình muốn- đó là một loại dũng cảm, là một sức mạnh, không phải tự nhiên có, mà là đã trải qua quá nhiều những quyết định sai lầm, chỉ hơi thích đã nghĩ mình thích và sợ bị người khác tổn thương vì đã dành tình cảm cho mình, nên đến cuối cùng lại tự làm tổn thương chính mình.
Phải, đã nhận lời yêu vì được người ta yêu quá nhiều, sợ mình sẽ làm người khác tổn thương nên cố gắng dành tình cảm bù đắp, để rồi, thương tổn lại dành cho chính mình, đã biết không nên nhưng cứ cố chấp để mọi việc diễn ra, rồi đến cuối cùng cả hai cùng đau khổ.. vậy nên bản thân phải học lấy sức mạnh: từ chối- tự bản thân sẽ cảm thấy thanh thản hơn, tự do hơn và cái giá duy nhất nhận về là sự cô đơn đến đau lòng mà không thể chia sẻ, mãi mãi không thay đổi được.