Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

Tát dã review

mùa hè, đọc Tát dã, nhớ về thời học sinh với kì thi tốt nghiệp, thi đại học rồi học đại học, tiếc rằng mình không phải là một học bá hay học sinh cá biệt, càng không phải là hoa khôi nhiều người thầm thương, lúc đó chỉ là một học sinh cực kì bình thường, ngắm nhìn những thành phần còn lại của lớp học, không phải là bạn học mà ai cũng nhớ đến :)))))))

đọc đam mỹ, truyện khiến mình khóc nhiều nhất là Ma đạo tổ sư, đây là truyện thứ hai khiến mình vừa đọc vừa khóc, rồi, chắc sẽ không đọc lại trong một thời gian nữa :) nhưng đây là HE nha, không phải SE, yên tâmmmmmmmmm

thanh xuân nợ tôi một người bạn như Phan Trí, Triệu Kha, Lý Viêm, nợ tôi một người bạn, người yêu như Tưởng Thừa, Cố Phi nha, ai chà chà

tôi muốn, vai trái có cậu, vai phải mỉm cười
tôi muốn, tôi ở trong mắt cậu, chạy ngang ngược
tôi muốn, một ánh mắt, liền muốn đến già

Tưởng Thừa

học bá siêu cấp, ngầu lòi, lạnh lùng và hung hăng, dễ nổi giận, nhưng đánh nhau cũng rất được, bắn ná siêu đỉnh, có bệnh tự tin quá đáng, nhiều lúc thấy mặt Tưởng Thừa vừa dày lại vừa đáng ghét :)))) nhưng mà không ghét được, ở cậu ấy có bá khí, dù có tự tin thì cũng không ai nói cậu ấy sai được, đơn giản vì cậu ấy quá đỉnh, đỉnh thật.

nhưng mà học bá lại ngây thơ nha, lại hay bị ngượng, học bá có khả năng tập trung siêu đỉnh, lại chăm chỉ và nghiêm túc học cực kì, học hành với cậu ấy là một chuyện nghiêm túc, không phải dạng thiên tài, liếc mắt nhìn nhớ được mọi thứ, vừa nhìn đã nắm được điểm chính yếu, không cần học có thể đạt điểm cao, mà cậu ấy chính là cày cuốc điên cuồng, học đến thần sầu luôn đó :))))) chuyện học bá siêu đỉnh kiểu không học cũng có thể tùy tiện đạt điểm cao là không thể nha, thực tế chút đi các bạn :))))))

học bá còn cực kì, cực kì đẹp traiiiiiiiiiii, chơi bóng rổ đỉnh, lại còn biết đàn, bắn ná bách phát bách trúng, có thể bắn cung, cũng có thể đánh đấm, rồi gì nữa nhỉ, à, đã từng là người mẫu ảnhhhhhhhh
quên chưa nói, thành tích học tập luôn là top 3 trường trọng điểmmmmmm

(uầy, ngày xưa lớp mình mà có bạn zai nào ngầu lòi như này, chắc mình cũng chết đứ đừ :)))))

đó là điều ai cũng có thể biết về Tưởng Thừa, nhưng sẽ không ai biết được hoàn cảnh gia đình của cậu ấy như thế nào, sẽ không ai, nếu như cậu ấy không gặp được Cố Phi

Tưởng Thừa vốn là được nhận nuôi về, sống với bố mẹ nuôi vốn hà khắc và trọng thành tích, cả quá trình trưởng thành của Tường Thừa không có gì ngoài học và mối bất hòa với cha mẹ và hai anh em sinh đôi. khi đến tuổi trưởng thành, càng lúc cậu càng thấy mình không hợp tính với cha mẹ, lại đột nhiên biết được mình vốn dĩ không phải con ruột, rồi sau đó lập tức bị trả về với cha ruột.

cậu ấy lúc đó đang học lớp 11, vừa đúng tuổi nổi loạn, lại gặp biến cố lớn. cô đơn, hoang mang, tức giận, bất cần, hung hăng. từ thành phố lớn, trường học trọng điểm, điều kiện cũng được coi là khá, bỗng nhiên bị vứt về tỉnh nhỏ, nơi ở đầy tệ nạn và u buồn, trường học cấp trung, không bạn bè, nơi ở sập sệ, cha ruột bài bạc và rượu triền miên, Tưởng Thừa, con mẹ nó, chính là một mình ở chỗ buồn tẻ, thối rữa này đó

Tưởng Thừa một mình, không cha, không mẹ, cũng không cần người quản, mục tiêu duy nhất là tốt nghiệp cấp 3 và đi khỏi đây. nhưng mà, cậu, đã gặp được Cố Phi mất rồi

nếu lần đầu tiên đến thành phố ấy, cậu không gặp Cố Miểu hoặc mặc kệ Cố Miểu, thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ giống như bây giờ, vì cậu đã gặp được Cố Phi...

có quá nhiều sự tình cờ ban đầu giữa Cố Phi và Tưởng Thừa, Cố Miểu là lần đầu tiên ở chung với người lạ, lại là vừa găp đã thích Tưởng Thừa, Cố Miểu không lạc đường nhưng vẫn chịu khó ngồi im chờ Tưởng Thừa kêu người nhà tới đón, ái chà, cô nhóc à, cô thật là biết chọn người nha :)))))))

nếu Tưởng Thừa không được Cố Miểu thích tới như vậy, nếu như cậu không bị ốm đến đột nhiên ngã sấp mặt trước cửa tiệm nhà Cố Phi, nếu như cậu không vào đúng lớp học của Cố Phi và ngồi cùng bàn với Cố Phi, nếu như Cố Phi không gặp cậu một mình tự diễn xướng trước hồ nước và ôm mặt khóc, nếu như Cố Phi là con gái :)))))))))))

nếu như thế, hẳn cuộc đời của cậu sẽ lãng phí rất nhiều năm, là cậu may mắn hay Cố Phi may mắn :)

hoàn cảnh gia đình là điều không ai muốn chia sẻ, bạn bè có thể biết nhưng không ai, sẽ không ai sẵn lòng chia sẻ nó với người khác. Chỉ là Cố Phi đã chứng kiến điều đó ảnh hưởng như thế nào tới Tưởng Thừa :)

đời này, tui cũng cần một người hiểu tôi như Tưởng Thừa hiểu Cố phi, cũng muốn có một người như Cố Phi yêu Tưởng Thừa :)))))

Tưởng Thừa từng nói với Cố Phi, nếu tôi nói tôi muốn đi, cậu hãy giữ tôi lai một chút, đừng tự tại mà bỏ đi, bởi nếu tôi hối hận rồi, quay lại không thấy cậu, tôi sẽ phải làm sao đây.

Cố phi lại đã từng nói với cậu, tôi thích cậu, tôi sẽ thích cậu đến khi nào cậu không cần tôi thích cậu thì thôi

Tưởng Thừa đã nghĩ, mẹ nó, nghe câu nói đó có vẻ rất hay, rất ấm lòng, nhưng mà ngẫm kĩ lại mới thấy nó thật tàn nhẫn, tự cho phép mình đến rồi tự cho phép mình đi, quyền chủ động vẫn là người ta đó

Cố Phi từng nói, tôi muốn một ánh mắt, liền muốn đến già, đó là một câu tỏ tình đó bay ơi :))))))

Cố Phi đã nói với Tưởng Thừa, tôi ghét người khác hi sinh vì tôi hay vì tôi mà bỏ cuộc điều gì, tôi không cần như vậy, đường của cậu, cậu nên đi thì đi, không được dừng. Thông cảm, bỏ cuộc, những điều đó khiến tôi áp lực, sẽ thấy mệt

Tưởng Thừa đã nghe lời cậu, thực sự đã luôn tiến lên, không từ bỏ mục tiêu cuộc đời, cũng không từ bỏ Cố Phi, là vì Tưởng Thừa ngây thơ, bởi cuộc đời có mấy lần ngây thơ đâu, nếu cậu không chiến đấu một hồi mà đã bỏ cuộc thì cuộc đời này còn ý nghĩa gì nữa đâu. Cậu còn phải kiếm tiền để cho Cố Phi ăn bát bún 800 đồng còn thêm 200 đồng thêm thịt nha...

Tưởng Thừa ngây thơ, cũng chưa bao giờ nghĩ được nhiều như Cố Phi, cũng chưa suy xét tất cả, chỉ muốn vấn đề đến đâu, giải quyết đến đó, bởi dù sao phía trước cũng có rất nhiều kết quả, đằng nào cũng không thể tính hết được. Cậu một mực tiến về phía trước, cố chấp làm những điều mà cậu cho là đúng, cố chấp kéo người quan trọng nhất trong đời cậu cùng đứng dậy, cố chấp không từ bỏ con đại bàng bị giam cùm ấy, cố chấp một đoạn tình cảm này. Đó là một loại dũng khí, nghe có vẻ ngu ngốc, nhưng mà chứng kiến câu chuyện của họ, lại chỉ có thể tóm tắt bằng một câu đó thôi.

hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương

như cách Tưởng Thừa đã come out với Cố Phi, như cách Tưởng Thừa đã tỏ tình với Cố Phi, như cách Tưởng Thừa đã không từ bỏ Cố Phi

Cố Phi, Cố Phi, Cố Phi Phi, chú thỏ ngoan ngoãn, Cố Bá Thiên :))))))))

Cố Phi gọi Tưởng Thừa là Thừa ca vì biết Tưởng Thừa hơn cậu 1 tháng tuổi,

Cố Phi đã không định bước vào cuộc sống của Tưởng Thừa, nếu như không có ngày đó, Cố Miểu đột nhiên lại ở chung một chỗ với người lạ, nếu đột nhiên Tưởng Thừa không ngất ngay trước cửa tiệm của cậu, nếu như Cố Phi không thấy cả khuôn mặt hung hăng, chán ghét của Tưởng Thừa nhìn cả lớp, nếu như không thấy buổi tự trình diễn của Tưởng Thừa ở sông băng, nơi mà cha cậu từng chết, nếu như Tưởng Thừa không đột nhiên hôn má cậu, rồi đột nhiên come out với cậu và đột ngột tỏ tình, không cho người ta con đường lùi nữa, nếu như Tưởng Thừa không cố chấp kéo cậu đứng lên, nếu Tưởng Thừa cứ thế bước trên con đường học bá của cậu ấy, cứ bước thênh thang trên con đường của một người sẽ tạo dựng được nghiệp lớn, cứ để mặc cậu như vậy, thì cậu sẽ ra sao...

Tưởng Thừa và Cố Phi bề ngoài giống như hai thế giới đối lập, một người luôn là top 3 trường trọng điểm một là học sinh cá biệt, một người ngây thơ, một người từng trải, một người luôn hăng hái một người luôn điễm tĩnh, một người suy nghĩ đơn thuần, một người luôn phải nghĩ nhiều hơn một chút, một người không cha không mẹ, một người có cả gánh nặng gia đình trên vai, một người nhạy cảm tinh tế, một người thầm lặng, một người có thể nấu ăn và một người nếu người kia không nấu thì ăn ngoài  =))))))))

nhưng họ lại thấu hiểu nhau, điểm đầu và điểm cuối gặp nhau, chắc là vì vậy

người này hiểu thấu nỗi cô đơn trong lòng người kia, một người hiểu sự nổi loạn trong người còn lại, một người thấy được vết thương sâu kín trong lòng người kia, một người sẵn lòng cùng nhau chữa vết thương lòng ấy, nguyện ý không từ bỏ, tình nguyện san sẻ và gánh vác, một người cứ luôn bên cạnh dù biết, chưa chắc đã có kết quả, nhưng không thể rời xa nhau, cũng không muốn kéo người mình yêu xuống, một người muốn từ bỏ một người cương quyết không, bởi nếu từ bỏ, cậu sẽ sụp đổ

những năm học phổ thông, kì thi tốt nghiệp rồi kì thi đại học, những trận đấu bóng rổ, những đại ca lớp học, những mối tình thời học trò... có mấy ai giữ được nó khi lên đại học, mỗi người một nơi, rồi bạn mới trường mới, rồi chúng ta thực sự đã khác nhau vởi đẳng cấp rồi...

như Cố Phi nhìn bạn mới của Tưởng Thừa, nhìn lịch học dày đặc, như nhìn khu trường đỉnh cấp và cậu thì vẫn sống ở xưởng thép tối tăm đó...

rồi Cố Miểu

tất cả mọi nút thắt ấy, nhìn Tưởng Thừa liều mạng vừa học vừa kiếm tiền vừa lo nghiên cứu bệnh cho Cố Miểu, Cố Phi có bao nhiêu đau lòng, không đau sao được, Tưởng Thừa yêu Cố Phi chính là sẽ nguyện ý gánh vác với cậu tất cả trách nhiệm này, dù cho Tưởng Thừa nguyện ý, thì Cố Phi cũng sẽ đau lòng, rất đau lòng. Tưởng Thừa nếu không gặp Cố Phi chắc sẽ sống cuộc sống dễ dàng hơn rất nhiều, nên Cố Phi muốn buông Tưởng Thừa, không muốn kéo Tưởng Thừa vào chung chỗ này nữa.

Ban đầu là Tưởng Thừa xuất hiện, đã làm sống dậy phần ước mơ mà cậu đã chôn rất sâu trong lòng.

Cố Phi có thể sáng tác cũng có thể viết nhạc, có thể chụp ảnh kiếm tiền, học hành vốn cũng chẳng tệ, nhưng thế thì sao, cuộc sống này vẫn luôn ghì cậu ấy xuống, thuở thiếu niên bị cha ruột bạo hành, chứng kiến cái chết của ông ấy ngay trước mắt nhưng không thể cứu, cũng không muốn cứu, mẹ không biết chăm sóc con cái, cậu phải chăm lo cho Cố Miểu lại cho tiền chữa bệnh cho con bé, còn cơm ăn áo mặc cho cả nhà, rất sớm, cậu đã trưởng thành, không còn có chút ngây thơ nào nữa

cả đời cậu, có lẽ cũng là tùy tiện sống qua ngày, là mãi mãi ở đây cho Cố Miểu một chỗ dựa

nhưng mà Tưởng Thừa đến rồi

Tưởng Thừa mỗi bước đều khiến cuộc sống của cậu thay đổi, muốn tham gia hoạt động tập thể của lớp, muốn học bài, muốn thi đại học rồi muốn gánh hết trách nhiệm cho Tưởng Thừa, muốn Tưởng Thừa chỉ cần yên tâm lo học bài, lo thi cử, muốn cho Tưởng Thừa được đi như cậu ấy đã nói, cậu ấy sẽ không thể mục rữa ở đây, còn cậu, cậu không giống thế, cậu không thể đi, định mệnh là thế

có lẽ bởi Tưởng Thừa có dũng khí lại rất kiên định và ngây thơ mới khiến Cố Phi bằng lòng tự đứng dậy, là đại bàng sẽ đập cánh bay

Cố Phi đã từng đau lòng đến phát điên khi nhìn thấy Tưởng Thừa bị thương, khi hiểu rằng bệnh tình Cố Miểu sẽ không thể thay đổi, hiểu rằng cậu chính là đang kéo Tường Thừa lại phía sau, khiến cậu ấy không thể nhẹ nhõm mà sống, chính là kéo cậu ấy xuống hố tuyệt vọng như cậu, cậu đã nói quên đi, bỏ đi với Tưởng Thừa... cũng chính là từ bỏ chính mình

có ai biết Tường Thừa hôm đó đã gào khóc nguyên đêm đến sáng, đến nỗi mất giọng luôn nửa tháng, tui khóc à nha, khóc nhiều lắm à nha

Tưởng Thừa đã không bỏ cuộc, không từ bỏ Cố Phi, bởi nếu cậu từ bỏ, cậu sẽ sụp đổ

Sau này, có lần Tưởng Thừa nhìn thấy Cố Phi đã gầy đi, liền xót xa, bảo Cố Phi đừng quá vất vả, như thế sẽ rất mệt mỏi
- Cậu sẽ đau lòng vì tôi sao
- Nói nhảm, đương nhiên đau lòng rồi
- Vậy thì đau lòng một chút đi. Để cho cậu biết lúc tôi nhìn cậu liều mạng như vậy, đau lòng biết bao

một bá vương khu xưởng thép và một học bá siêu đỉnh cuối cùng cũng đi bên nhau, sát cánh bên nhau sau tất cả :)

đọc Tát dã, có lúc cười có lúc khóc, có lúc muốn hò hét sung sướng lại có lúc lặng lẽ rơi nước mắt

vừa mới qua bộ Thiên Nhai khách nhẹ nhàng, đập qua bộ này, tuy số chương ít nhưng lại không dám đọc vội, chính là từ từ thưởng thức từ từ đau lòng mà :)))) nếu Priest không có cảnh gì cẩu huyết, nếu Ma đạo tổ sư ngoài chương Lư đồng ra thì khá là nhẹ nhưng mà lần đầu đọc Vu Triết đã bị Tát Dã ám cảnh nóng :))) nhưng mà cũng được :))))) có điều, đến cuối mình vẫn cảm thấy Tưởng Thừa là thụ chứ không phải công :)))))

bonus cho các bạn, đây là khởi đầu cho chuyện tình của Tưởng Thừa Thừa với Cố Phi Phi đó =))))))





Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

Thiên Nhai khách review

nếu đọc Friest thì đừng mong có cảnh nóng :))))
okie fine, tui thực sự thấm được sau khi đọc xong Đọc Thầm và giờ là Thiên Nhai khách

Nếu Đọc Thầm có thể xuất bản thành 6 cuốn sách thì may quá Thiên Nhai khách chỉ cần 1 cuốn là đủ. Đủ ngắn để đọc, để thấm, để cười và để ngẫm.

đương nhiên không có khóc vì HE mà, tui cũng thích kết cục này, bi lụy, chia xa, nuối tiếc, ân hận thật mệt mỏi, người ta cứ phải sống, sống một cách thanh thản, sống một cách đường hoàng, sống một cuộc sống vui vẻ, sống cuộc sống thật bình thường.

bởi thế, một chủ nhân của Thiên song cuối cùng cũng mong rũ bỏ tất cả thành quả, chỉ để sống một cuộc đời tự do, mặc cho võ công cả đời rèn luyện mất đi một nửa, dẫu cho sự giày vò của Thất khiếu tam thu đinh có làm y chết đi sống lại, giày vò cơ thể cho đến chết, ừm, thực ra khi bị Thất khiếu tam thu đinh đóng lên người thì người ta chỉ sống được 3 năm nữa mà thôi.

đại khái là muốn ra khỏi Thiên song, thì người ta chỉ có thể chọn Thất khiếu tam thu đinh, sống với trạng thái ngu dại, nhưng rút cục vẫn là có kẻ thà sống ngu dại 3 năm rồi chết chứ không muốn ở Thiên song nữa, kể cả đó là thủ lĩnh tiền nhiệm đầu tiên của tổ chức đó, tứ quý trang chủ, Chu Tử Thư

hắn cả đời tắm máu mà sống, mưu đồ vu oan giá họa, giết chóc, máu nhuộm thân cũng đã từ lâu, chắc là từ khi hắn mới mười lăm tuổi. Đến lúc rời khỏi Thiên song, lại chỉ muốn đi khắp chốn, ngao du một chuyến, mỗi ngày uống rượu, tắm nắng :)))

thế mà cuối cùng hắn lại gặp tri kỉ, chỉ một ánh mắt giao nhau, thế là đủ :))))) hắn, một thân giữa đời những tưởng sẽ sống những ngày sống nay đây mai đó, đơn giản đi hết 3 năm còn lại, cuối cùng lại bị một tiểu quỷ phá đám. quan trọng nhất là bị tiểu quỷ kia bẻ thẳng thành congggggggggggg

khởi đầu là một ánh mắt, nhưng chính thức bắt đầu là khi y tự bán mình với giá 2 vụn bạc lẻ của ông lão lái đò :))))) y vốn gặp ông lão lái đò trước, 2 người cũng chẳng ưa gì nhau, còn bị lão lái đò mắng cho cả buổi, nhưng ông lão cũng là người cho y cái bánh bao gặm dở, cứng nhắc và cực kì khó ăn. hắn muốn yên thân nhưng có lẽ số hắn mà yên thân được thì chắc không phải Chu Tử Thư, vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp Cốc chủ của Qủy cốc tử, lại gặp Trương Thành Lĩnh- người duy nhất còn sống sót sau vụ diệt môn. Cứ thế cuộc sống của y đi một vòng vẫn là mây mù máu tanh.

hắn vì bị người ta giao phó, mà dấn thân vào cuộc tranh đoạt khiến võ lâm trung nguyên dậy sóng, tắm máu khắp nơi. Bên cạnh lúc nào cũng có Qủy chủ bám chặt không buông :)))))

Qủy chủ và hắn có một điểm tương đồng, đó là thèm khát cuộc sống của một người bình thường, muốn ngao du thiên hạ. Ôn khách hành là một thân điên điên khùng khùng, giết người chưa từng cần lí do, hắn từng tắm máu quỷ cốc, là người nắm giữ vị trí cốc chủ lâu nhất, 8 năm.

bên cạnh hắn, chỉ có duy nhất một đứa bé gái, Cố Tương là người được hắn nhặt đem về nuôi, trước giờ luôn coi như em gái, lại một tay chăm sóc cô bé từ khi còn đỏ hỏn... hắn có điên không, có, đã từng. Hắn có từng tuyệt vọng, có từng sống mà như chết, có từng muốn rũ bỏ tất cả để sống một cuộc sống như một con người, có.

nhưng mà ở bên cạnh Chu Nhứ (chả hiểu sao mỗi khi đọc cái tên này là mình lại thấy nó bê đê =)))) hắn bắt đầu sống một cuộc sống bình thường, có chút gia vị, có người tri kỉ thật là tốt, vừa mới gặp mà cảm thấy như đã biết nhau cả trăm năm, đây chính là tư vị tuyệt vời:)

hai người đàn ông vốn là 2 đại nhân vật, một của triều đình, một của quỷ cốc lại có thể ở bên cạnh nhau. Ôn Khách Hành vốn thích nam nhân, lúc nào cũng tỏ rõ điều đó, bên cạnh một Chu Tử Thư nam nhân chính trực nhất đời. Sau bao sóng gió, rút cục Ôn cốc chủ cũng thành công bẻ cong đại nhân vật kia :))))))

tui thích cách viết trong truyện này của Priest, truyện không cần plot twist, đến đâu giải quyết đến đó, cứ thế tuần tự đi từng bước, cũng không cần rào đón nhiều, nhưng vẫn cuốn hút lạ kì.

lúc biết Chu Tử Thư vốn chỉ sống được 2-3 năm nữa, lại là vô phương cứu chữa, nói cách khác hắn chỉ là đang chờ chết, Ôn Khách Hành lúc ấy đã nói: may mà ta chỉ thích hắn vừa vừa, vẫn chưa quá yêu thích hắn, nếu như Chu Nhứ có chết thật, hắn chắc cũng không cần sống cô đơn đến cuối đời, vẫn có thể đi kiếm mỹ nhân khác.

thế là hắn bỏ đi uống rượu nguyên đêm, uống đến say mèm, nhưng mà hắn vẫn biết giúp Chu Tử Thư giải quyết việc, vẫn có thể nhìn y cười ngu :))) say cũng tốt, không say cũng tốt...

một người đàn ông đích thực như Chu Tử Thư, dù là Thất khiếu tam thu đinh gắn chặt trên người, mỗi giờ khắc đều hành hạ y đến chết đi sống lại, mỗi bước đi lại nhúng chân vào một ân oán, thảm án của võ lâm trung nguyên, lại phải bảo vệ một Trương Thành Lĩnh non dại, dưới vùng trời trung nguyên này, ngoại trừ hoàng đế, hắn cũng chẳng cần sợ ai, ấy thế mà lại chấp nhận để cái tên dở người dở quỷ đi theo khắp chốn, còn giúp hắn giải quyết nội tình quỷ cốc :))))

người ta bảo điểm đầu và điểm cuối sẽ gặp nhau, quả không sai

nhưng Ôn Khách Hành luận võ công cũng không kém Chu Tử Thư, có khi có phần hơn, y lại sắp chết, lạnh lùng, khó chọc lại còn có một thân thế không ai muốn đụng tới, thế mà hắn chọn trúng Chu Tử Thư để nguyện làm tri kỉ, cũng chả biết ai hên ai xui nữa :))

Thất gia là nhân vật nhỏ, đáng yêu cực, cái kẻ mà ham chơi, muốn giúp bạn khi khó khăn thì ít, muốn cười vào mặt bạn thì nhiều, nghe thấy có mùi loạn lạc là nhất định tới chơi, cứ làm như không có hắn thì trời không loạn được ấy :))) nhưng Thất gia mới tính là tri kỉ của Chu Tử Thư, như kiểu đã biết nhau rõ như lòng bàn tay, cũng cảm thấy có Ôn Khách Hành bên cạnh Tử Thư cũng tốt, bởi hắn thấy y thực sự có quan tâm tới một người, ngoài sư đệ của hắn.

Cố Tương có kết cục bi thảm nên tác giả phải viết phiên ngoại cho cổ, mình vẫn tưởng cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất khi thiên truyện kết thúc, khi cô ấy gặp được Tào Ninh. Dù cổ chết đi, tui vẫn thích cổ, rất thích cổ.

Hài hước, ngắn gọn, nhẹ nhàng, túm lại là đủ thích để thức đọc đến 4h sáng :)))))