Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Quê nhà !

Hôm nay tôi chợt nhận ra, mình cô đơn biết bao !
Tôi thường thích đi chơi, rong chơi khắp xó xỉnh, xa hay gần đều không quan trọng, chỉ cần là đi tới nơi mình chưa bao giờ đến cũng thỏa mãn rồi, cứ thế, cuối tuần lại xách balo và lang thang...
Đến nỗi bố mẹ cũng chán, nói chuyện lấy chồng mãi thì nó im re, còn cãi lại, giờ nó không chịu lấy chồng, chỉ ham đi chơi, cũng thật hết cách...
Nhưng không hề bỏ rơi tôi..,
Hôm nay nói chuyện với anh tôi, anh nói khi nào chị dâu sinh thêm đứa nữa, chắc đón ông bà sang. Tôi không phản đối, nhưng vẫn nói với bố mẹ, cứ đi chơi đi, chơi khi nào chán thì về, dù sao cũng không đâu bằng nhà mình... Mẹ tôi nói, không yên tâm để tôi ở lại, có một mình lại buồn, lúc đó tôi đã cười và nghĩ, mẹ lại lấy cớ ép tôi sớm lấy chồng, cho ông bà yên tâm...
giờ tôi hiểu, tôi như vậy, bố mẹ không yên tâm là đúng rồi, tôi cũng còn cảm thấy bản thân mình bơ vơ nữa là...
Đã có những lúc tôi thấy cô đơn lạ...
Nếu một ngày bố mẹ tôi sang đó cả, cuối tuần tôi cũng không có chỗ đi đâu, về nhà cũng không còn ai, cảm giác lúc ấy nó buồn thảm cỡ nào, đâu thể bay sang đó chơi cuối tuần rồi về...
Mà nếu có chỗ đi đâu, tôi cũng ưu tiên về nhà, bố mẹ đã già, còn bao nhiêu lần tôi có thể gặp đây...
Tôi đã nghĩ đến chuyện đón bố mẹ lên, nhưng để làm gì, cuộc sống của bố mẹ từ trước tới giờ ở quê, có làng xóm, họ hàng, cũng vui vẻ biết bao, tôi có thể làm gì cho bố mẹ...
Còn lấy chồng ư, tôi không biết nữa, cô đơn quen rồi, cũng không muốn mệt mỏi quen thêm ai nữa, để rồi lại khóc lóc, lo lắng, ghen tuông, hờn giận, mệt rồi, tôi không còn muốn theo đuổi cảm xúc nữa...
Có thể nào, mọi thứ cứ thế trôi qua, để tôi bình yên không vướng bận, để tôi thoái thác mọi trách nhiệm, đam mê và lặng lẽ sống như cây trên đồi núi kia, tôi vẫn mơ đến một cuộc sống bình dị, một mái nhà tranh, một khoảng vườn, trồng cây, nuôi cá, hàng ngày viết văn, rồi đêm về ôm sách đọc rồi ngủ, một khoảng vườn với cây xanh, gần hồ nước, được nhìn sương sớm, hoàng hôn khói bay lả tả, nhìn hoa rơi ngoài ngõ, bình minh yên lặng, hoàng hôn tím ngắt... ôi đời... nhưng tôi giờ, vẫn là một đứa tưng tửng, ham vui, ham chơi, và luôn làm bố mẹ bận tâm, vậy đi, rồi sẽ đến lúc cần phải đến, tôi đang sung sướng, đợi...