Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2021

Kim Quang Dao trong Ma đạo tổ sư

đến bây giờ, tôi vẫn không hiểu, tại sao Kim Quang Dao không ngại giết cha, giết vợ, giết con, giết huynh, giết chủ nhân, giết đồng môn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại Hi Thần ca ca...

một người có thể nhẫn tâm giết tất cả những người thân của hắn, trừ một người, là một vị ca ca kết nghĩa của hắn :)

giết ai hắn cũng có lí do,

ví như giết cha, hắn có lí do để giết cha ruột của hắn, giết bằng cách sỉ nhục cha hắn nhất có thể, một cái chết khốn nạn hơn bất cứ cách chết nào, âu cũng là quả báo cho cha hắn, cái này có thể hiểu được.

hắn giết Ôn cẩu, chủ nhân của hắn, cũng là phản bội chủ nhân, đâm nhát kiếm chí mạng vào thời điểm then chốt, dẫn đến chiến thắng của các danh gia trong trận Xạ nhật, cũng là một lí do để chấp nhận được.

sau đó là giết đồng môn, giết con, giết huynh đệ kết nghĩa, rồi giết vợ, tất cả hắn đều có thể giết :)

vì con hắn là kết quả của sự loạn luân, vợ hắn lại là em cùng cha khác mẹ :)

vì đồng môn đã từng sỉ nhục hắn, lăng mạ hắn, lại có thể ngáng đường hắn.

vì huynh đệ kết nghĩa sau tất cả nỗ lực làm hòa của hắn vẫn cứ căm ghét hắn, cho hắn là kẻ hèn, là con của gái điếm, nên bản tính hắn là đê hèn, chỉ biết hoa ngôn để lừa người, giết người, tham vọng vị trí của người khác, túm lại là hắn bị ghét bởi bản thân hắn xuất thân thấp hèn :)

vợ hắn là vì đã biết được sự thật vì sao con của mình bị chết, vì cái gì mà người chồng mình yêu thương bấy lâu nay lại có thể nhẫn tâm giết đi con của chính mình :) nàng chết vì tuyệt vọng và đau khổ quá đỗi...

tất cả những người xung quanh hắn, người hắn muốn không làm hại nhất là Hi Thần ca ca, người ấy nhu hòa như gió xuân, tấm lòng thiện lương, chưa từng tin những lời người khác nói về hắn, Hi Thần luôn tin tưởng hắn, bởi vì hắn trong lúc Hi Thần ca ca gặp nạn, đã hết lòng giúp đỡ.

Hi Thần ca ca, ngươi có phải chưa từng nghi ngờ tam đệ?

tôi vẫn không hiểu, Kim Quang Dao có thể không ngừng lập âm mưu giết sạch, muốn đứng lên đầu tất cả các gia tộc, củng cố vị trí của mình, không ngại nuôi một Tiết Dương, Tô Thiệp, giết huynh, giết thủ hạ, nhưng lại chưa từng nghĩ đến làm đứt một sợi tóc của Hi Thần...

cuối cùng, hắn lại chết vì nhát kiếm của Hi Thần :)

vì Hoài Tang la lên "Cẩn thận đằng sau" và Hi Thần đã hành động theo bản năng là đâm kiếm về phía sau lưng...

khi kiếm của Hi Thần đã găm thẳng vào người, hắn mới nói: ta có thể giết cha, giết huynh, giết vợ, giết con, giết chủ nhưng chưa bao giờ ta muốn làm hại huynh :)

hắn bị chính người hắn chưa bao giờ muốn làm hại, đâm cho hắn một kiếm chí mạng, hắn vì chưa từng đề phòng Hi Thần nên mới trúng kiếm, mất mạng...

đó là quả báo cho hắn, là oan nghiệt hắn tự tạo, tự gánh...

Tình cảm của hắn dành cho Hi Thần, rút cục là tình cảm gì? 

hắn có thể lừa dối Hi Thần, muốn làm đệ đệ Hi Thần cả đời sao? muốn đối tốt với hắn cả đời nhưng vẫn sẽ lừa dối hắn cả đời, để cả đời này, Hi Thần chỉ cần biết mặt tốt của hắn, vĩnh viễn không muốn cho Hi Thần thấy nửa kia của hắn, nửa độc ác đến nghiệt ngã sao?

khốn nạn với cả thế giới, chỉ đối tốt với một người...

Hi Thần, ngươi thật tốt, thật tốt với tất cả mọi người, người như ngươi xứng đáng được hạnh phúc, bình yên, ngươi như vầng dương ấm áp, ngươi có thể khiến một kẻ ác, một kẻ đầy tội lỗi như Kim Quang Dao bị thu phục và tin tưởng ngươi, có thể khiến kẻ yếu như Hoài Tang kiếm tìm chỗ dựa, để nhị đệ của người yên tâm, ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ ở cùng phía của nhị đệ, bảo vệ hắn, mặc kệ nhị đệ lựa chọn thế nào.

vậy nên, Kim Quang Dao có thể tàn sát cả thiên địa lại chưa bao giờ muốn hại Hi Thần?

***** 

mọi người có thể xem anime để thấy gương mặt Hi Thần ca ca, vừa đẹp vừa ấm áp, nụ cười của huynh ấy chỉ là cười mỉm thôi mà đã cảm thấy muốn lụi tim rồi :))))

Thứ Ba, 7 tháng 9, 2021

Lý Quy Niên đơn khúc- Xuân giang hoa nguyệt dạ review

chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ngồi viết về một khúc hát...

vừa đẹp, vừa buồn.

giọng nam trầm, giọng nam trầm, giọng nam trầm đỉnh cấp!

chưa bao giờ nghe một bài hát mà giọng nam trầm lại hay đến thế, người hát: Văn Tịnh Uyển.

nghe ở đây

là bài thơ Xuân giang hoa nguyệt dạ (dịch nghĩa: Đêm trăng hoa trên sông xuân) của Trương Nhược Hư, nhà thơ đời Đường, cũng là tên của một khúc nhạc phủ thuộc Thanh thương ca khúc, khúc điệu được sáng tác vào đời Trần Hậu chủ

nằm trong bộ anime Thiên bảo phục yêu lục, ngẫu nhiên nghe đến, nhưng giọng hát này, ngay khi ấy đã khiến mình nhất định phải nghe lại thêm lần nữa, lần nữa rồi dường như không thể thoát ra được.

đặc biệt là khi đọc Tương kiến hoan, về Lang Tuấn Hiệp, đúng là double kill, đọc xong rồi khóc mà vừa nghe vừa đọc thì càng khóc mù con mắt luôn...

có thể cả hai, số phận của lang tuấn hiệp và nỗi buồn, nỗi nhớ trong bài hát này đều khiến số phận của ảnh càng thêm bi thảm và tâm trạng tui lại càng không thể thoát ra nổi...

ta chờ người, còn chờ người, ánh trăng năm đó vẫn còn bầu bạn cùng ta nhưng người cùng ngắm trăng năm đó, nay đâu?

chỉ còn trăng vẫn ở đây...

Xuân giang hoa nguyệt dạ

Xuân giang triều thuỷ liên hải bình,
Hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh.
Diễm diễm tuỳ ba thiên vạn lý,
Hà xứ xuân giang vô nguyệt minh.
Giang lưu uyển chuyển nhiễu phương điện,
Nguyệt chiếu hoa lâm giai tự tiển.
Không lý lưu sương bất giác phi,
Đinh thượng bạch sa khan bất kiến.
Giang thiên nhất sắc vô tiêm trần,
Hạo hạo không trung cô nguyệt luân.
Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?
Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?
Nhân sinh đại đại vô cùng dĩ,
Giang nguyệt niên niên chỉ tương tự.
Bất tri giang nguyệt đãi hà nhân,
Đãn kiến trường giang tống lưu thuỷ.
Bạch vân nhất phiến khứ du du,
Thanh phong phố thượng bất thăng sầu.
Thuỳ gia kim dạ thiên chu tử,
Hà xứ tương tư minh nguyệt lâu?
Khả liên lâu thượng nguyệt bồi hồi,
Ưng chiếu ly nhân trang kính đài.
Ngọc hộ liêm trung quyển bất khứ,
Đảo y châm thượng phất hoàn lai.
Thử thời tương vọng bất tương văn,
Nguyện trục nguyệt hoa lưu chiếu quân.
Hồng nhạn trường phi quang bất độ,
Ngư long tiềm dược thuỷ thành văn.
Tạc dạ nhàn đàm mộng lạc hoa,
Khả liên xuân bán bất hoàn gia.
Giang thuỷ lưu xuân khứ dục tận,
Giang đàm lạc nguyệt phục tây tà.
Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ,
Kiệt Thạch, Tiêu Tương vô hạn lộ.
Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy,
Lạc nguyệt dao tình mãn giang thụ.

 

Dịch nghĩa

Thuỷ triều lên, mặt sông xuân ngang mặt bể,
Trên bể, trăng sáng cùng lên với thuỷ triều.
Lấp loáng theo sóng trôi muôn ngàn dặm,
Có nơi nào trên sông xuân là không sáng trăng?
Dòng sông lượn vòng khu cồn hương thơm,
Trăng chiếu rừng hoa ngời như hạt tuyết.
Trên sông sương trôi tưởng như không bay
Bãi sông cát trắng, nhìn chẳng nhận ra
Sông và trời, một màu không mảy bụi,
Ngời sáng trong không, vầng trăng trơ trọi
Người bên sông, ai kẻ đầu tiên thấy trăng?
Trăng trên sông, năm nào đầu tiên rọi xuống người?
Người sinh đời đời không bao giờ ngừng
Trăng trên sông năm năm ngắm vẵn y nguyên
Chẳng biết trăng trên sông chiếu sáng những ai
Chỉ thấy sông dài đưa dòng nước chảy
Mây trắng một dải, vẩn vơ bay
Cây phong biếc xanh trên bờ buồn khôn xiết
Người nhà ai đêm nay dong con thuyền nhỏ
Người nơi nao trên lầu trăng sáng đương tương tư?
Đáng thương cho trên lầu vầng trăng bồi hồi
Phải chiếu sáng đài gương người biệt ly
Rèm nhà ngọc cuốn lên rồi, trăng vẫn không đi
Phiến đá đập áo lau đi rồi, trăng vẫn cứ lại
Giờ đây cùng ngắm trăng mà không cùng nghe tiếng nhau
Nguyện theo ánh đẹp vầng trăng trôi tới chiếu sáng bên người
Chim hồng nhạn bay dài không thể mang trăng đi
Cá rồng lặn nhảy, chỉ khiến làn nước gợn sóng
Đêm qua thanh vắng, mơ thấy hoa rơi,
Đáng thương cho người đã nửa mùa xuân chưa về nhà
Nước sông trôi xuôi, xuân đi sắp hết
Trăng lặn trên bãi sông, trăng xế về tây
Trăng xế chìm dần lẩn trong sương mù mặt bể
Núi Kiệt Thạch, sông Tiêu Tương đường thẳm không cùng
Chẳng biết nhân ánh trăng đã mấy người về
Trăng lặn, rung rinh mối tình, những cây đầy sông.


Xuân giang hoa nguyệt dạ là bài thơ trữ tình nổi tiếng trong lịch sử văn học Trung Quốc. Nhà nghiên cứu văn học đời Thanh Vương Khải Vận khen bài thơ này là “chỉ một thiên tuyệt diệu, đủ xứng đáng là đại gia” (cô thiên hoành tuyệt, cánh vi đại gia); nhà thơ hiện đại Văn Nhất Đa thì ca ngợi rằng bài thơ này là “thơ trong thơ, đỉnh núi trên các đỉnh núi” (thi trung đích thi, đỉnh phong thượng đích đỉnh phong). Theo lời Lưu Kế Tài thì đối với người Nhật Bản hiện đại, hai bài thơ Đường được hâm mộ nhất là Xuân giang hoa nguyệt dạ của Trương Nhược Hư và Trường hận ca của Bạch Cư Dị.

Bài thơ thể hiện nỗi nhớ của người du tử đối với người khuê phụ. Tựa đề có nghĩa là “Đêm hoa trăng trên sông xuân” nhưng cũng là tên một khúc nhạc phủ thuộc Thanh thương ca khúc, khúc điệu được sáng tác vào đời Trần Hậu Chủ, do đó tựa đề cũng có thể không cần dịch nghĩa.

nguồn: thivien.net 


Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2021

[Review] Tương kiến hoan- Phi thiên dạ tường

Lang Tuấn Hiệp

Tương kiến hoan phi

người ta nói, Đoạn Lĩnh là có thiên độ, bảo hộ được mạng sống của hắn cho tới khi hắn đăng cơ, lên ngôi hoàng đế :)))

sai rồi, nếu ngay cả Đoạn Lĩnh cũng nghĩ thế, là sai cả rồi :)

vì mạng của hắn, không phải do trời độ, mà là do Lang Tuấn Hiệp độ, hết 10 lần vào cửa tử thì 9 lần là do hắn dùng máu cứu ngươi ra, hắn là thiên của ngươi đó :)

cho đến khi Thái Viêm chết, vẫn nói hận ngươi, vì sao, vì ngươi có cha, có Lang Tuấn Hiệp.

phải, vì ngươi có Lang Tuấn Hiệp- Ô Lạt Hầu Mục- Vô danh khách, một trong tứ đại thích khách bảo hộ, bảo hộ từ khi ngươi 8 tuổi cho đến khi y chết, y chết lại vì cứu ngươi đó :)

cả cuộc đời hắn, ngươi đã báo đáp hắn cái gì, đã yêu thương hắn, đã ôm hắn nói lời dễ nghe, đã từng che chở hắn như lời ngươi nói chưa?

hắn nói sẽ thủ hộ ngươi một đời, tới khi hắn chết, không thủ hộ được ngươi là hắn thất trách, người như hắn sẽ có người tới tìm giết, hắn nếu có chết cũng tự nhiên có người, tầng tầng lớp lớp bảo hộ ngươi sống, ngươi, vĩnh viễn không cần xông pha ra phía trước...

lời hắn nói, ngươi có từng hiểu, từng tin? rút cục, chỉ có hắn, nói được, làm được!

không bảo hộ được ngươi, hắn liền muốn tự vẫn.

ngươi còn sống, hắn bỏ qua phán xét của tất cả người đời, chỉ quan tâm hỉ nộ ái ố của ngươi.

hắn, chỉ mong được nhìn ngươi thuận lợi tiếp quản đế vương rồi cai trị thật tốt, hắn, ở nơi này, cùng ngươi ở nơi kia, ngắm nhìn trời sao trong thái bình là đủ.

hắn, chưa bao giờ muốn hại chết ngươi.

hắn, vì ngươi, vì tứ thúc của ngươi, kéo lên một hồi âm mưu phía sau, vừa vạch trần được hung thủ giết cha ngươi, thay ngươi báo thù, thay ngươi toan tính tất cả, nhưng mà ngươi, con người có trí thông minh tuyệt đỉnh, có tài thao lược, có tài khiển binh, lại không hề nhìn ra...

phải đợi đến khi hắn chết, phải đợi đến khi hắn nói đã viết bức thư kia cho ngươi, ngươi mới biết tất cả những điểu hắn làm từ trước tới nay, từ khi rời ngươi lúc cha ngươi đến, đến trận đánh cuối cùng, cũng là hắn cứu ngươi lần cuối, thay ngươi nhận lưỡi đao mà chết :)

ngươi, đối với hắn, là bạc tình...

ngươi còn hận hắn đâu, còn sợ hãi hắn đâu, còn hiểu nhầm hắn đâu... hắn chưa từng muốn giải thích cho ngươi, nhưng 1 ánh nhìn, ngươi đã đủ hiểu chứ :)

hắn, nhìn ngươi, luôn là nhìn ngươi mà làm,vì ngươi mà bỏ mọi quy tắc của một thích khách, quan tâm ngươi, lo lắng cho ngươi, chăm lo cho ngươi, thậm chí còn nặng hơn so người hứa hẹn với ngươi 1 đời đến trăm lần, nhưng hắn không nói, ngươi cũng im lặng, hắn không bằng một người luôn kề cận, luôn nhìn ra tâm trạng vui buồn của ngươi, luôn ngủ cùng ngươi, cuối cùng cũng khiến ngươi nở một trận hoa đào dào dạt...

tất cả bắt đầu từ đâu nhỉ, sao hắn lại phải thủ hộ ngươi một đời như vậy? một đời có dài lắm không, hắn, 27 tuổi bắt đầu biết ngươi khi ngươi 8 tuổi, nuôi ngươi ăn học 5 năm, khi ngươi 13 tuổi, cha ngươi tới, hắn liền đi, năm ngươi 15 tuổi, biến cố ập đến, cha ngươi vì ngươi mà mang theo viện quân, giết đến thượng kinh, nhưng cứu không được ngươi, còn bị người ta hạ độc rồi giết ngay khi cách ngươi đúng 1 bức tường...trước đó, hắn không những phải bội mệnh lệnh, còn muốn cứu ngươi đi, vì cản Hạ Lan Yết ám sát ngươi, lại còn bị Tầm Tân đâm bị thương nhưng ngươi đã không tin hắn, không có đi theo hắn, muốn đợi cha ngươi, tiếc là phút cuối khi ngươi quyết định không đợi nữa thì cha ngươi vừa tới cửa, còn bị tập kích ngay ở sân, không thấy được ngươi lần cuối... nếu ngươi chịu tin hắn, đi cùng hắn thì có 7 năm sau này không, có khiến hắn bị thương nên mới chậm đến ứng cứu ngươi, rút cục tưởng ngươi đã vong mạng mà đau muốn chết...

ngươi 15 tuổi buộc phải tự mình tìm đường về cố hương, trăm đắng nghìn cay trở về quê nhà, gặp lại hắn năm 16 tuổi, rồi từ đó đến 7 năm sau, vẫn luôn là ngươi hiểu nhầm hắn, sợ hãi hắn, đối đầu hắn, mà hắn, thủy chung không nói 1 lời, vẫn chỉ im lặng, không chịu giải thích, không một lời nói ra bao oan khuất, không bao giờ nói, ngươi, còn sống thì hắn sẽ còn bảo vệ ngươi.

12 năm, 12 năm có là quá dài :) 12 năm đó, ngươi cho hắn 1 mạng và 5 năm bên cạnh chăm sóc ngươi, hầu hạ ngươi, lo ngươi học hành, cho ngươi đi chơi mỗi khi được nghỉ, cho ngươi tùy ý kết bạn...

còn lại, ngươi làm hắn chết tim bao nhiêu lần :)

hắn vì sao phải bảo hộ ngươi, chỉ là trách nhiệm ư, nếu chỉ là trách nhiệm, có cần bỏ ra cái giá lớn như thế không, sao phải quan tâm hỉ nộ ái ố của ngươi, sao phải vì ngươi lo chu toàn, giúp ngươi lấy lại đế vị, giúp ngươi báo thù...

hắn, khi còn trẻ, mang thù diệt tộc trên vai, lại làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, trong tay đã giết bao nhiêu mạng nhiều, nhưng 1 lần, được mẹ ngươi cầu xin tha mạng cho hắn, rồi còn nói, nếu bà có nhi tử, là nam, sẽ bái hắn làm vi sư, là nữ, sẽ gả cho hắn làm vi thê, lúc đó hắn và cha ngươi còn không biết là bà đã mang thai...sau này, ngươi là nam, cũng có thể làm thê, nhưng mà làm thê người khác :)

mãi tới khi chiến sự ác liệt, cha ngươi bị dồn vào đường cùng mới sai hắn đi đón ngươi, nhờ hắn thủ hộ ngươi 1 mạng. hắn nợ ân tình của mẹ ngươi, cũng được ngươi cứu sống1 lần, coi như nợ ngươi 1 mạng, rồi sau đó, cả quãng đời còn lại của hắn, chỉ còn lại có ngươi mà thôi :)

hắn, sẽ không quản cái giá phải trả, hắn, chỉ sống vì ngươi...

nhưng mà cho đến cuối cùng, khi hắn chết, ngươi mới khóc thương hắn, mới nắm chặt tay hắn, mong bàn tay chỉ còn 4 ngón của hắn có thể lại nắm tay ngươi thật chặt như năm đó, mãi đến khi hắn chết, đọc được thư hắn viết lại cho ngươi, ngươi mới biết, hắn đã thay ngươi trù tính thế nào, cũng vì ngươi thế nào mà sống trong suốt 7 năm qua, hắn nói, 5 năm sống cùng ngươi đã cho hắn vui vẻ cả 1 đời...

phải, kí ức luôn đẹp, dù cả quãng thời gian đó, ngươi là hài tử ngày ngày học ở học đường, 1 tháng được gặp hắn 2 lần, hắn đúng hẹn sẽ đến đón ngươi, chỉ một lần hắn đến trễ, hắn vì không muốn thất hứa với ngươi mà hành sự nóng nảy, suýt thì mất mạng, từ đó về sau, hắn chưa 1 lần thất hẹn với ngươi, vẫn luôn dõi theo ngươi hàng ngày, cấp tốc bảo vệ ngươi trước vũ độc.

hắn là người đầu tiên thổi khúc Tương kiến hoan cho ngươi nghe, sau này ở mỗi giai đoạn đều có người thổi địch khúc ngươi nghe, ngươi có hiểu, địch khúc vì sao hắn phải thổi cho ngươi nghe không, là dỗ ngươi, là cho ngươi an tâm, là động viên ngươi, là cho ngươi biết, yên tâm, hắn ở đây...

hắn có thể giết cả đoạn gia để báo thù cho ngươi, cũng là ngăn hậu họa về sau cho ngươi nhưng lại giữ lại mạng cho ông lão bán hoành thánh ngoài đường, chỉ để sau này ngươi muốn ăn liền đưa ngươi về ăn...

tiếc là, cho đến khi hắn chết, ngươi mới biết điều đó :)

hắn vì tưởng ngươi đã chết trong cơn loạn lạc, lại sợ tứ thúc ngươi trong cung nghe tin sẽ tự tử, triều đình đang chia phe hỗn loạn, đành mang 1 người về thế thân cho ngươi, cứu vãn thế cục một hồi rồi sau đó sẽ định tự vẫn. 

mãi đến khi ngươi tìm đến cửa cung, suýt bị thái tử giả giết, hắn lại vì người thu xếp, cho ngươi giả chết, ném xuống sông rồi sau đó cứu ngươi lại, tiếc là người tính không bằng trời tính, người tìm được ngươi trước là kẻ đang truy sát hắn, ngẫu nhiên lại cứu được ngươi về :) rồi từ đó đến 7 năm sau, là sự hiểu lầm ngươi ném vào hắn đâu :)

hắn vốn là thích khách, có thể sống nay, chết mai, không thiếu người muốn giết hắn, nhưng chưa ai giết hắn được, ngươi nghĩ cũng nghĩ đi, vì sao hắn phải dai dẳng sống thế :) vì hắn còn 1 người cần phải thủ hộ đó :)

hắn vì ngươi mà lẳng lặng thủ hộ phía sau, luôn luôn dõi theo ngươi, đảm bảo ngươi sống dù ở bất cứ ngặt cảnh nào, ngươi biết điều đó mà :)

Đoạn Lĩnh

(có chỗ dịch là Đoàn, nhưng nghĩ Đoạn hợp với ngươi hơn)

ngươi từ nhỏ tới khi gặp được hắn, là trẻ mồ côi mẹ, lại được người ta nói có thể cha ngươi sẽ tới tìm ngươi, nên dù bị hành hạ, đánh đập, ngược đãi bao nhiêu, ngươi vẫn mạnh mẽ sống, thẳng cho tới khi gặp được hắn, được hắn mang đi...

hắn là người đầu tiên cho ngươi cảm giác ấm áp, an toàn, tin tưởng, bao bọc, yên bình, vui vẻ, hạnh phúc, chỉ cần có hắn ở tại, ngươi cái gì cũng sẽ không cần lo, không cần hỏi, chỉ cần đợi, cha ngươi sẽ tới đón ngươi. hắn là người đầu tiên cho một mái nhà để che mưa, che lạnh, nấu ngươi ăn những món ngon, tự nguyện ở lại trường kinh 5 năm chỉ để bảo hộ ngươi.

ngươi không biết, khoảng thời gian đó, có bao nhiêu người đã ghen tỵ với ngươi không :))) đứa trẻ nào cũng mong được như ngươi đó, tự do, hạnh phúc, có người quan tâm, chăm sóc, có người yêu thương, bảo hộ...

duy chỉ có điều, hắn không muốn làm vi sư của ngươi, vì trên tay của hắn đã thấm quá nhiều máu, trên đầu hắn cũng còn đâu hận diệt tộc, còn mệnh lệnh giết người... vậy nên hắn chỉ muốn ngươi đọc sách, viết chữ, sẽ không dạy ngươi võ công, cũng sẽ không nhiều lời giảng giải hết những thắc mắc của ngươi, cũng muốn ngươi luôn cẩn trọng, biết nhìn, nhưng lại cho ngươi tự do vui chơi.

nhưng ngươi luôn nhớ phải không, nhớ những gì hắn từng nói với ngươi, từng làm cho ngươi trong suốt 5 năm ấy.

ngươi muốn trồng cây, hắn sẽ mua cây cho ngươi, còn mua cho ngươi cây hoa đào, để rồi, ngươi vì người khác khiến đào hoa dạt dào, một lời ước định cùng người khác, đúng vào ngày sinh thần của ngươi, hắn còn đang ngồi cách vách, nghe ngươi thổn thức đâu :) tự hỏi, tim hắn có bao nhiêu đau :)

hắn cho ngươi chén canh hoành thánh, ngươi cự tuyệt, nhưng lời ngươi nói, hắn nhất nhất làm theo...

nhưng mà cái chết của cha ngươi, liền đánh sập ngươi, mọi hi vọng đều sụp đổ, ngươi đau đớn đến nỗi ngay lập tức tự tử...

cha ngươi từng nói, nếu con chết, làm sao cha sống được... lúc ấy, ngươi cũng không có nói, nếu cha chết thì con cũng làm sao sống...

chỉ là, cha là niềm hi vọng duy nhất của ngươi khi đó, một thân vượt bao hiểm cảnh, một thân đào vong, trong loạn lạc tìm về quê nhà, tìm cha, sau cùng lại bị hắn phản bội, suýt giết ngươi, rồi sau mới biết cha đã chết rồi... hai người đàn ông quan trọng nhất đời ngươi, một người thì phản bội ngươi, một người thì chết, cảm giác bi phẫn, tuyệt vọng khiến ngươi muốn tự vẫn...

phải, mãi tới khi đọc tới đây, mới cùng ngươi khóc một hồi, thương ngươi vô cùng, mới cảm thấy truyện tới đây cũng gọi là đáng để đọc.

vậy nên, suốt 7 năm sau, ngươi sợ hắn, hận hắn, hắn cũng chưa từng phản bác ngươi...

chỉ có điều, tại sao trong lúc ngươi tuyệt vọng nhất, ngươi lại gọi tên hắn... khi cận kề cái chết, ngươi đã nghĩ gì, tại sao đau đớn thốt lên: "Lang Tuấn Hiệp, ta đau bụng quá" rồi khuỵu xuống, trong khi người bên cạnh ngươi là Vũ Độc.

vì sao Hạ Lan Yết không quen biết, không thù, không oán ngươi lại nhất định giết ngươi...

vì hắn, vì hắn đã cứu ngươi, nên chắc chắn là người quan trọng với hắn...hắn đã đúng rồi đó, đặt cược ngươi để dụ hắn ra, chỉ là sau cùng, ngươi biết hắn luôn bảo hộ ngươi nhưng ngươi im lặng...

khi Vũ Độc tỏ tình, ngươi đã im lặng thật lâu, vốn ta luôn mong, ngươi sẽ nhận ra, ngươi đối với Vũ Độc giống với cha ngươi, ngươi nhận ra, người ngươi yêu là Lang Tuấn Hiệp, nhưng ta sai rồi, người ngươi yêu là Vũ Độc, lưỡng tình tương duyệt, thật tốt...

dù Vũ Độc là người đến sau, nhưng lại may mắn bên cạnh ngươi trong 7 năm đó, thật lòng đối đãi, yêu thương ngươi...

dù ngươi có vì người khác ân ái, yêu đương, hắn vẫn lặng lẽ bên cạnh ngươi, bảo hộ mạng sống ngươi, tại sao phải khổ sở như thế :(((((

ngay khi ngươi nhận lời tỏ tình của Vũ Độc, ta đã biết kết cục của truyện rồi, sẽ là nếu như đến cuối cùng, Vũ Độc chết, ngươi với hắn, vĩnh viễn cũng sẽ là tình quân thần, cho dù ngươi biết tất cả những chuyện hắn đã làm cho ngươi, thì cũng không thay đổi được gì; nhưng nếu không phải Vũ Độc chết, thì hắn phải chết :) tác giả chọn cho hắn chết :)

vũ độc nói cho ngươi một đời thì liền là một đời đi, hắn không nói gì, không hứa hẹn gì, thậm chí còn nói hắn chết thì sẽ có người khác thay thế hắn bảo hộ ngươi, vậy nên, hắn chết là đúng rồi :)

cảm ơn tác giả, đã cho độc giả khóc muốn mù con mắt :(

ngươi hận hắn vì hắn đã phản bội ngươi? hắn không phản bội ngươi, ngươi nói hắn sau khi cha đến thì lập tức đi, nhưng ngươi không biết hắn còn luyến tiếc ngươi, quay lại mấy lần nhìn ngươi đâu, nhưng thấy ngươi sống với cha vui cùng vui vẻ thì mới yên lòng đi...

à chỉ là hắn không biết, ngươi đã nhớ hắn rất nhiều, thường nói với cha, Lang Tuấn Hiệp nói... đến mức cha ngươi phải tức giận thốt lên: ta là kiếm khách đệ nhất nam trần mà con ta ngày ngày so sánh ta với một tên thích khách đâu :)

rồi lúc việc quan trọng, ngươi cũng mong hắn có mặt mới an tâm đâu =)))

tuổi ấu thơ của ngươi có hắn sưởi ấm, có hắn bầu bạn, có hắn dạy dỗ lễ nghi, có hắn luôn nhắc ngươi cẩn thận suy xét, dặn ngươi, ngắm đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, không được lấy mạng sống ra cược.

mọi thứ hắn nói ngươi đều sẽ nghe, sẽ không phản đối, vậy mà sau này, ngươi vẫn chọn không tin hắn :)

sau khi không còn cả 2 người đàn ông này bên cạnh, ngươi lại có một Vũ Độc :) một thứ tình cảm chân thành, từ từ nảy nở, ngươi hạnh phúc, quấn quít không rời và vĩnh viễn chưa từng một lời nói xin lỗi hắn :)

cuối cùng, ngươi vẫn là để hắn chết vì người đi :)

vậy nên, dẫu có là nhân vật chính, ta vẫn không thích ngươi :)

Vũ Độc

ngươi rất đáng yêu, thật thà, tấm lòng bao dung, cũng thật lòng đối đãi yêu thương Đoạn Lĩnh, nếu không từng biết Lang Tuấn Hiệp trước đó, chắc chắn ta cũng sẽ thích ngươi :)

nhưng mà, nhớ là năm đó khi Lang Tuấn Hiệp mang thái tử giả về, chính ngươi đã xác nhận, dẫn đến thái tử giả thuận lợi lên ngôi đi :)

nhưng mà tội mang thái tử giả về năm đó, vẫn để mọi người tính cả trên đầu Lang Tuấn Hiệp đi :)

ngươi lần đầu thấy Đoạn Lĩnh nhét hết độc vào miệng, một mực muốn tìm chết, ngươi đã chứng kiến y tuyệt vọng đến phát điên, ngươi đã cứu y, đoạn thời gian đó, có ngươi luôn bên cạnh bảo vệ y, tình yêu nên đến đúng người, đúng thời điểm :) ngươi đã làm được :)

biết tình cảm của ngươi dành cho y, lại càng biết Lang Tuấn Hiệp đã hy sinh cho y như thế nào, nên là, xin lỗi Vũ Độc, ta cũng không thích ngươi lắm :)

Lí Tiệm Hồng

người là một trong những người cha tuyệt vời nhất mà ta từng biết,

ngươi từng nói với Đoạn Lĩnh "nếu con chết rồi, làm sao cha sống được"

nhưng tại sao ngươi lại giao cả hi vọng sống của mình cho Lang Tuấn Hiệp, người đã phản bội ngươi tới 3 lần, và sau đó còn phản bội thêm 1 lần rồi 1 lần nữa?

tại sao ngươi lại giao cho hắn tính mạng và sự an tâm của vợ ngươi rồi đến con ngươi cho hắn?

ngươi sai hắn bảo hộ Tiểu Uyển rồi cả Đoạn Lĩnh,

hắn có thể dành trọn 5 năm, im lặng nuôi dạy Đoạn Lĩnh, nói với y, ngươi sẽ trở về tìm hắn, nhất định sẽ trở về tìm y, cho Đoạn Lĩnh niềm tin và sự an tâm trong quãng thời niên thiếu khốn khổ nhưng ngươi khi gặp lại Đoạn Lĩnh, lại nói rằng ngươi không tin hắn?

ngươi, cũng chưa từng 1 lần cảm ơn hắn :)

nếu sớm là không thể tin hắn, ngươi, hãy giao Đoạn Lĩnh cho tứ đệ của ngươi, còn nếu là tin, là ngươi thiếu hắn một lời cảm ơn chân thành, vì đã bảo hộ niềm hi vọng sống duy nhất của ngươi trong 5 năm, bảo vệ y không chút thương tổn, không để y chịu bất cứ khuất nhục nào, cũng cho con ngươi 5 năm tự do, hạnh phúc, bình yên nhất đời này.

******************

nghe Xuân giang hoa nguyệt dạ

may mà trước đó đã đọc Định hải phù sinh lục, nếu không, đọc Tương kiến hoan trước, rồi khóc mù mắt, lại cạch luôn mấy truyện của Phi thiên dạ tường :)

nếu một ngày bạn bỗng kiên nhẫn đọc truyện theo kiểu trần thuật, theo dòng thời gian, kể từ nhỏ tới lớn, ăn uống thế nào, học hành ra sao, bạn bè thế nào, cha mẹ dạy bảo cái gì, lớn lên gặp chuyện gì, yêu đương thế nào, kết bạn rồi đánh nhau... thì đọc Tương kiến hoan là thích hợp đó :)

phải đọc tới tận khi Đoạn Lĩnh tuyệt vọng đến mức tự sát, tui mới thấy truyện đáng đọc :) nhưng mà tình tiết truyện cũng dễ đoán, chỉ có điều, vẫn không hiểu sao tác giả lại bạc với Lang Tuấn Hiệp thế :)

gửi tác giả:

để anh ấy khổ sở 7 năm, chỉ vì 1 đoạn ân nhân ngắn ngủi của của mẹ Đoạn Lĩnh và 5 năm kí ức vui vẻ, đổi lại 7 năm im lặng, bao lần vào sinh ra tử chỉ để cứu Đoạn Lĩnh, giúp hắn lên vương vị, rồi sau cùng vẫn chết vì cứu Đoạn Lĩnh :) chết rồi người ta mới nhận ra ảnh đã hy sinh đến nhường nào...

có cần ác với ảnh như vậy không, tại sao cho ảnh và y 5 năm tốt đẹp rồi mãi mãi về sau là hiểu nhầm, là sự xa cách, thậm chí không để y một lần nhận ra, rút cục, tình cảm y dành cho hắn là gì, tại sao người hi sinh lại là ảnh, tại sao cứ bắt ảnh phải âm thầm, khổ sở vì y như vậy :) đây là không công bằng với ảnh :(

nếu truyện có được chuyển thể thành phim hay anime, xin hãy thay đổi kết cục, hãy để hắn sống, hãy để đoạn lĩnh tự nhận ra hắn là gì với y, hãy để hắn trở về sống ẩn cư ở Thiên ti sơn, với hoa đào nở rộ, mỗi ngày tháng sau này bình yên mà qua đi, hãy để hắn được yên lòng, nhẹ nhàng, thanh thản mà chết vì tuổi già, hãy cho hắn tất cả bình yên mà hắn từng mong đợi, đừng để hắn chết đi vì nhát đao thay cho y như thế, đó là công bằng cho y.

rồi nếu thích Lang Tuấn Hiệp thì bạn sẽ khóc mù mắt như tui, cũng sẽ chửi tác giả tới mấy tháng, mấy năm lận :) tác giả đáng bị như thế :)

Thứ Năm, 2 tháng 9, 2021

Định hải phù sinh lục review- List truyện đọc gần đây (2)

Định hải phù sinh lục

câu chuyện của Trần Tinh chậm hiểu và Hạng Thuật cục súc =)))

Trần Tinh từng phàn nàn: 

Có thể kiếm cho ta một võ thần khác được không?

Võ thần của ngươi đánh đấm giỏi thế kia mà..

uh, thì giỏi, nhưng hắn mà điên lên là ngay cả ta cũng đánh :(

chịu thôi, ai bảo người háo sắc :))

thực ra Hạng Thuật có bao giờ đánh Trần Tinh, cùng lắm là dọa tí thôi :)))

Trần Tinh là Khu ma sư, nhà trừ ma cuối cùng còn tồn tại trên thế giới này, uhm ban đầu là thế, đó là điểm khởi đầu cho quá trình chu du khắp thiên hạ của cậu, để tìm một võ thần hộ pháp và sau đó là quá trình tìm và diệt ma thần. Vì tâm đăng đã xuất hiện, có nghĩa là thiên hạ sẽ đại loạn, cậu phải ngăn chặn chuyện đó, vì cả thế giới này, chỉ có tâm đăng mới diệt được ma thần mà chỉ cậu có tâm đăng thôi...

bởi ngay trước khi cậu xuống núi tìm võ thần hộ pháp thì sư phụ đã nói cho cậu biết là cậu chỉ sống đến năm 20 tuổi, nay cậu 16, vậy là còn 4 năm, kể ngắn thì cũng mà dài thì cũng dài, cảm tưởng mình chỉ còn 4 năm để sống với một cậu thiếu niên, mang trong mình trọng trách như thế, có ai mà vui cho được...

có lần nhìn cậu cau mày hoài, Hạng Thuật liền bảo: ngươi đừng có cau mày nữa được không?

cậu nghĩ ta chỉ còn sống được 3 năm nữa thôi, ngươi bảo ta đừng cau mày :)

ban đầu cậu cũng khá lạc quan, còn tính đến chuyện xuôi nam, yên ổn sống ở nơi non xanh nước biếc, nghe chim hót mỗi ngày cơ, ai biết là quá trình này lại xảy ra nhiều biến cố đến thế, khiến cậu ban đầu dường như đã chấp nhận định mệnh lại bắt đầu nuối tiếc mạng sống, cậu cũng muốn sống...

nhưng mà, nếu số phận đã như vậy, thì cậu, nhất định sẽ diệt Xi Vưu, sẽ nhất định đốt sạch tâm đăng để lại một thế giới tốt đẹp, chỉ bởi thế giới ấy có một người: Hạng Thuật

cậu nguyện hóa thành ngọn đèn để thắp sáng thế giới này...

nhưng mà, Hạng Thuật cũng nhất định, nhất định cứu cậu, sẽ nhất định muốn nghịch thiên để cứu cậu, dù cho phải táng gia bại sản, hắn đã gọi hết bạn bè đến giúp, chỉ để có cơ hội cứu cậu, thậm chí giết đi chính mình...

kết thúc là cả 2 cùng chết 1 lần :)

may là có thể game này có thể chơi lại :)

bỏ qua kết cục khá là khốn đó, mình quay lại cuộc phiêu lưu của Trần Tinh chậm hiểu và Hạng Thuật cục súc đi :))))

trần tinh vừa xuống núi thì theo tâm đăng chỉ dẫn và tìm mọi cách cứu được hạng thuật đang là tử tù trong lao ngục, cậu đến đúng lúc hắn sắp chết :)

cứu được người ta một mạng, lại còn cho hắn viên đan cứu mạng duy nhất, tí thì bị quân lính giết trong loạn quân, ấy thế mà hạng thuật chưa từng cảm ơn cậu, vừa tỉnh dậy đã liền đập cậu đến bất tỉnh, còn trói cậu và bỏ đi :))))

cậu đã nói hạng thuật còn không bằng con chó :)))) sau đó gọi luôn con chó nhỏ là hạng thuật =))))

hộ pháp ra mắt đúng kiểu cục súc =))) nhưng mà trần tinh cũng có vừa đâu, vừa thấy khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai của hạng thuật đã tính toán mang hắn vào kinh, dâng cho Phù kiên còn gì =)))) sau này, khi gặp được phù kiên, hạng thuật đã làm đúng điều ấy, giới thiệu trần tinh cho phù kiên =))) vừa lắm =))) à còn chưa kể, trần tinh còn hại hạng thuật mất hết đống vàng vừa lấy khỏi tiệm cầm đồ chỉ vì cậu la lên cướp, cướp, kết cục là hạng thuật để thoát thân, phải tung đám vàng cho quan binh, còn 1 thỏi cuối cùng, vung thẳng vào mặt trần tinh =)))) cũng may là có Phùng Thiên quân đỡ giùm cậu =)))

đúng là không bằng con hạng thuật =))))

trước khi vào kinh, họ vốn chẳng có điểm chung nào hết, hạng thuật tìm tung tích của khắc gia lạp, trần tinh tìm hiểu về trụ sở trừ tà, còn thiên quân là giết phù kiên =)))

à, trần tinh còn gặp Thác Bạt Diễm, tên đẹp mà người cũng đẹp, tính cách chuẩn xịn, tiếc là nhân vật phụ, sau cùng, số phận của thác bạc diễm chỉ có thể vắn tắt bằng 1 từ: thảm!

thác bạt diễm vừa gặp đã nhất kiến chung tình với trần tinh, liền tặng trần tinh nhẫn, cũng cứu cậu mấy lần, rồi ngàn dặm đuổi theo trần tinh tới tận sắc lặc xuyên...

ài, tình cảm mà thác bạt diễm dành cho trần tinh vừa đẹp, vừa đáng yêu, vừa trong sáng, dù tỏ tình bị từ chối nhưng mà, chắc chắn cảnh mà trần tinh cùng thác bạt diễm ngồi uống rượu dưới gốc cây rất đẹp cũng rất lãng mạn, nên sau này, dù có chơi lại game lần nữa, hạng thuật có quên hết tất cả, nhưng lại không thể quên vụ tặng nhẫn và vụ nói chuyện dưới gốc cây của 2 người =))))))

(đây là nhân vật tui cực kì thích, thích từ tạo hình đến tính cách, thích từ anime đến truyện đó, trong anime, thác bạc diễm đúng là tên như người: diễm, chỉ cần một từ này thôi =)) còn đẹp hơn hạng thuật =)))

quay lại với hạng thuật :)))

hạng thuật là đại thiền vu, địa vị với phù kiên không hề thua kém, nên vốn hắn cực kì kiêu ngạo, cũng nhiều lúc muốn chỉnh đốn trần tinh thật, nhưng trần tinh lại luôn nói thắng hắn =)))

trần tinh nói người là đại thiền vu của bọn họ, không phải của ta

ta không phải tiểu tư, cũng không biết cách hầu hạ

nên là, ở chung phòng với đại thiền vu thì sao, còn bắt hầu hạ á, trần tinh còn ném khăn vào chậu nước nóng, làm nước bắn đầy mặt hạng thuật rồi tức giận đi ngủ =))))

trần tinh là con nhà sĩ, quan của nửa triều đình phù kiên là học trò của cha trần tinh, vốn dĩ trần tinh là người nho nhã, sĩ khí không hề thua ai, nên bị coi là tiểu tư của hạng thuật thì càng tức :)))

hạng thuật không giỏi cãi, lại lười nói, hơn nữa chưa bao giờ cãi thắng trần tinh =))))

quan võ khi nào thắng quan văn trong khoản ăn nói =)))

nhưng mà, hắn rất thích ăn miếng trả miếng trần tinh =)) ví dụ trần tinh ban đầu giới thiệu hắn với vũ văn tân và thác bạt diễm, hạng thuật là người câm, sau này khi hạng thuật gặp phù kiên, cũng đã giới thiệu trần tinh là người câm, khiến trần tinh tức nghẹn họng =))

bởi vì hạng thuật là đại thiền vu, hắn có trách nhiệm với tộc dân, với sắc lặc xuyên, còn trần tinh, là thầy trừ ma, cậu phải diệt trừ ma, lại chỉ còn vài năm để sống, nên cậu phải làm rất nhiều chuyện trước khi chết.

có điều, võ thần hộ pháp của cậu là đại thiền vu, nên khi ở bên nhau lâu, cậu hiểu, hạng thuật không thể vì mình mà rũ bỏ trách nhiệm, còn phải lang thang đi khắp nơi, nên cậu nghĩ cậu sẽ tự mình làm tất cả...

khi về sắc lặc xuyên, cậu mới biết, có một xa la phong, an đáp của hạng thuật, hình như cũng có tình cảm đặc biệt với hạng thuật, và cậu biết, hạng thuật cũng biết điều đó, nhưng không đáp lại.

ở sắc lặc xuyên, dù có vui vẻ bao nhiêu, thì đó cũng phải là quê của cậu, cậu vẫn phải tiếp tục sứ mệnh, vậy nên, cậu muốn để lại kỉ niệm tốt đẹp với hạng thuật

ngày tuyết rơi đầu tiên ở Âm Sơn, hạng thuật kêu cậu trượt tuyết, cậu liền đồng ý, cùng nhau trượt đến mấy lần =))))

mãi sau này, khi được chơi game ở lượt 2, cậu mới biết ý nghĩa của việc trượt tuyết, là chỉ dành cho tình nhân, những người yêu nhau, nếu ai đó thích một người, sẽ mời người mình thích trượt tuyết vào ngày tuyết rơi đầu tiên, 1 lượt là muốn nói- tôi thích cậu; lượt thứ 2, là nếu người mình thích cũng thích mình và lượt thứ 3 là có ngọn âm sơn làm chứng, họ sẽ thề bên nhau đến hết đời =))))

cái này không ai nói nên trần tinh không biết cũng phải, bảo sao xa la phong bữa đó cố ý chọi tuyết cậu mấy lần, làm cậu dỗi, bỏ về lều, hạng thuật thấy thế cũng không chơi nữa, về lều ngủ cùng cậu =))

à chưa kể, hôm qua thác bạt diễm đến, bị người của xa la phong gây sự, đòi giết thác bạt diễm, làm trần tinh giận hạng thuật, muốn đánh hạng thuật mà không đánh được, huých người ta không ngã, ngược lại còn khiến mình suýt ngã, còn suýt nữa là hạng thuật đánh lại cho =)) 

ai mà vui cho được, thác bạt diễm vượt hơn ngàn dặm, không kiêng kị mối thù với tộc nhân của xa la phong, chỉ muốn gặp trần tinh, tỏ tình rồi đưa cậu về trường an, người mù còn nhìn ra tình cảm của thác bạt diễm dành cho trần tinh, chứ đừng nói là hạng thuật =)))) 

vốn là trần tinh cũng đang bắt đầu cảm giác chết trong lòng 1 ít khi nhìn thấy tình cảm xa la phong dành cho hạng thuật, rồi gặp lại thác bạt diễm, lại được thác bạt diễm tỏ tình, cậu đã từ chối, nên ít nhiều cũng cảm thấy có lỗi với thác bạt diễm, kiếm hạng thuật trút giận thôi =))

nhưng mà, ngay sau đó, cậu cũng dứt khoát dời đi, không thể kéo dài ở sắc lặc xuyên mãi được, nên nửa đêm, tranh thủ lúc hạng thuật đang họp cùng tộc nhân, cậu lặng lẽ cùng vua A khắc lặc đi hồ ba lý khôn, vốn là vùng đất chết với người sắc lặc xuyên, mà không nói gì cho hạng thuật, hại hắn đuổi theo 7 ngày đêm, may mà, đến lúc sắp chết thì được hạng thuật cứu =)))

đúng là võ thần hộ pháp đáng đồng tiền bát gạo mà =)))

có rất nhiều chuyện trần tinh không biết, phải đến lần chơi game thứ 2 cậu mới biết, ví như chuyện đến ba lí khôn, vùng đất chết, người sắc lặc xuyên cấm tộc nhân của mình tới đây vì nguy hiểm, nếu có người lỡ đi vào cũng không cho phép đi cứu, vì ai vào đó cũng chết thôi, vậy mà, hạng thuật không những từ chức đại thiền vu còn đuổi theo cậu đến nơi này, phá bỏ luật lệ, chỉ để đi theo cậu :)

phải, đến tận khi có một sinh mạng nữa, cậu mới hiểu, hạng thuật đã vì cậu làm rất nhiều, rất nhiều mà chưa từng nói ra.

còn 1 lần, trần tinh vốn dĩ cũng muốn tự đi, để hạng thuật ở lại chăm lo cho tộc nhân của hắn, nhưng không may, cậu chưa kịp nói thì đã bị bắt cóc :) 

cậu sợ đến khi hạng thuật phát hiện mình mất tích, lại nghĩ là mình bỏ đi, hắn sẽ không đi tìm cậu nữa mà phát sợ, rất may, hạng thuật đã đuổi kịp để cứu cậu =))))

cậu đã hỏi: sao ngươi biết ta bị bắt cóc mà đi tìm

hạng thuật: ta không biết ngươi bị bắt cóc, chỉ muốn đuổi theo ngươi rồi đập cho ngươi một trận thôi :)

má nó phũ =)))

một đứa chậm hiểu và một đứa cục súc ở cạnh nhau, tư vị nó là như nào, là như này đấy =)))

thích một người, là khi bạn cảm thấy vui vẻ khi bên cạnh người ấy, cũng sẽ kiếm chuyện để nói nhiều hơn, là y vui, ngươi cũng vui, khi y buồn, người cũng buồn, là cảm nhận rằng phải là y mà không thể là một ai khác, không phải vì người ta nói, cũng không phải hình mẫu, mà phải là người ấy, chỉ có thể là người ấy mà thôi.

trần tinh đã từng nói thế với thác bạt diễm khi từ chối, cậu biết thích một người là như thế nào, hạng thuật lại càng biết hơn nên mới sớm từ chối tình cảm của xa la phong.

chỉ có điều, cậu không biết nam nhân thích nam nhân thì là dáng vẻ gì :)))) hạng thuật không tỏ rõ sự yêu thích như thác bạt diễm, cũng không như xa la phong, mặt dày đòi ngủ cùng :))) nên là, phải rất lâu, rất lâu sau cậu mới hiểu hạng thuật cũng thích cậu...

được crush tỏ tình thì đúng là truyện cổ tích =))

thế mà khi hết tiền, crush hẳn còn dắt cậu ra phố đứng đợi tiền rơi vào đầu như cậu hay tự nhận, vận may của mình rất tốt, hại mấy người phải đứng ngoài phố cả buổi =))) hạng thuật còn nhiệt tình kéo cậu ra phố lớn khác để chờ tiếp nữa cơ =))))

crush hạng thuật cũng thật khổ đi, chẳng bao giờ được nghe lời êm tai, không vui còn có khi bị đập thật :)))

ấy thế mà cục súc thì cục súc, vẫn thích :))))

mới 3 năm mà trải qua biết bao nhiêu chuyện, cuối cùng vẫn là đồng quy vu tận với kẻ thù, cả 2 cùng mất đi 1 mạng, một người bị kiếm đâm xuyên tim, một người cũng tự đâm kiếm vào tim mình...

----

tuyến nhân vật phụ

thác bạt diễm, thác bạt diễm thật đẹp cũng thật đáng thương, thương anh nhiều lắm

yêu thích trần tinh, liền tỏ tình, khi có chuyện, vẫn suy nghĩ lí trí, đặt đại cục lên đầu, sẵn sàng vượt ngàn dặm tìm trần tinh để rồi bị từ chối, vì trần tinh cũng dám chống đối phù kiên, nhưng mà, đến cuối cùng lại chết vì nhát kiếm oan nghiệt của phù kiên :)

phù kiên dù có bị tất cả mọi người quay lưng thì chỉ duy nhất thác bạt diễm cũng không phản bội hắn, nhưng mà, phù kiên lại cho hắn một đao đoạt mạng, vì hắn nghĩ, sinh mạng thác bạt diễm là của hắn ban cho cậu, cậu nếu đã phản bội thì hắn có quyền giết cậu :) 

mà hắn đâu có hiểu, thác bạt diễm là kẻ duy nhất trung thành với hắn tới chết :)

thật là đáng thương cho thác bạt diễm, khi mọi chuyện tưởng như sẽ kết thúc rồi thì lại bị chính người mình hết lòng bảo vệ giết chết...

gia đình a khắc lặc vương

nếu không có game chơi lại lần nữa, thì kết cục với gia đình vua a khắc lặc thật quá bi thảm

cả gia đình đều chết, vua a khắc lặc vì cứu hạng thuật và trần tinh mà chết, vương phi và đứa con trai nhỏ bị xa la phong giết :) cả một gia đình đều bị giết sạch :(

trước đó, khi vương phi khó sinh, nguy hiểm tính mạng cả 2 mẹ con, là trần tinh đã cứu họ từ quỷ môn quan quay lại, vì thế nên a khắc lặc đưa trần tinh đến ba lý khôn, còn dạy bảo hắn như con trai, cậu biết, vua a khắc lặc thương cậu như thương đứa con trai cả đã chết của ông, nên mới giúp cậu đi tra rõ sự tình, trong lúc đó, ở sắc lặc xuyên, xa la phong lại giết sạch tộc nhân cùng vương phi và vị vương tử mới chào đời kia :(

a khắc lặc và vương phi có 2 người con, người con cả bị xa la phong giết chết cách đó 3 năm, nay đã thành thi bạt, giờ, họ có thêm một đứa con nữa, vậy mà tác giả nỡ để gia đình họ bị giết sạch :(

nên khi trần tinh nhìn thấy xác vương phi cùng thế tử, đã đau lòng đến ngất xỉu...

sau mỗi thiên, có rất nhiều người đã chết đi, tỉ như công chúa thanh hà, phùng thiên dật (anh trai của phùng thiên quân), con chó hạng thuật, rồi sau đó là toàn bộ gia đình và tộc nhân của vua a khắc lặc, xa la phong, thác bạt diễm, Lục ảnh rồi vợ chưa cưới của Phùng Thiên Quân...

chỉ có một mầm hạnh phúc và cho họ thấy tương lai là tiêu sơn :) đứa nhỏ này ban đầu đi theo lục ảnh, lục ảnh chết thì đi theo trần tinh và hạng thuật.

trần tinh cảm thấy tiêu sơn có tính giống hệt hạng thuật, không thích nói chuyện mà có nói chuyện thì cũng nói rất khó nghe, nhưng võ công tốt, tai cực thính và hơn nữa, tinh tế, hiểu chuyện lắm.

bởi tai thính, nên cả tiêu sơn và hạng thuật trong lúc đấu võ còn nghe được lời trần tinh nói ở ngoài đó một đoạn rằng cậu không thể cải mệnh, nếu có thể làm như thế, cậu sẽ đổi mệnh cho cậu đầu tiên vì cậu cũng chỉ sống được 1, 2 năm nữa mà thôi.

cả hai người đàn ông mà trần tinh yêu thương này, lại lần đầu tiên biết vì sao trần tinh luôn muốn đánh thắng xi vưu, trong đầu không có gì khác, là bởi vì, cậu không còn nhiều thời gian nữa.

đã vậy còn cố ý sắp xếp cho mỗi người bọn họ chuyện sau này...

nếu như, cậu còn sống, 3 người cùng nhau sống qua ngày cũng tốt, hạng thuật dạy võ, cậu dạy văn cho tiêu sơn, nhất định nó sẽ giỏi hơn 2 người...

à tiêu sơn cũng có lai lịch, cũng đại thiền vu của tộc hung nô nha, oai lắm á =)))

**************

Định hải phù sinh lục là tác phẩm đầu tiên mình đọc của Phi Thiên Dạ Tường, hình như đây là tác giả nam đầu tiên trong list truyện đam mỹ/ngôn tình mình từng đọc. 

cũng rất vui vì đây là truyện có couple đáng yêu nhất :))))

tình cảm giữa 2 nhân vật chính tiến triển chậm dãi là do một đứa chậm hiểu và đứa còn lại không thích nói chuyện tử tế, hay cục súc =)))

nhưng mình thích diễn tiến này, cũng thích tình tiết truyện hợp lý, logic

may mà truyện có game chơi lần 2, nếu không, chỉ kết thúc bằng cảnh hạng thuật đâm kiếm xuyên người trần tinh, đồng thời tự đâm vào tim mình, giải phòng định hải châu thì chắc mình chửi tác giả 7749 ngày mất :)))

vì có game chơi lại nên sẽ không ai phải chết, công chúa thanh hà, phùng thiên dật, lục ảnh, gia đình vua a khắc lặc, xa la phong, vợ chưa cưới của phùng thiên quân cũng sẽ không chết...

chỉ có thác bạt diễm là thực sự chết :( còn vắt ngang mối tình của ảnh sang với lục ảnh :( tác giả tại sao lại làm thế với ảnh :(((

nhưng cũng hợp lý, ảnh sẽ không sợ phải chết nữa, còn có thể theo đuổi một người khác, có thể thành thì sao :(

mình đang nghe bài này

https://www.youtube.com/watch?v=hXoEmnJM5w8&ab_channel=T%E1%BA%A1cD%E1%BA%A1Nh%E1%BA%A5tChiMai

đâylà bài hát Xuân giang hoa nguyệt dạ- lý vu niên đơn khúc trong Thiên bảo phục yêu lục, nhưng vì hay quá, nghe khi đọc truyện bao hay nha =))