Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2023

Hẹn ước review

 tình cờ lướt qua page "lọt hố ngôn tình", tình cờ đọc được review về 2 nhân vật mình chưa bao giờ nghe qua tên, tình cờ đọc được đoạn trích, mà đọc xong mình chả hiểu gì, cũng không thấy có gì đặc biệt, tình cờ mình rảnh nên đọc comments, lại thấy tất cả comments nói đó là chuyện buồn nhất, đến cuối cùng nhân vật nữ chỉ nói một câu "Trần Minh Sinh, em đến tìm anh" thì mới bật khóc, có người nói rằng, truyện này không dành cho những tâm hồn mong manh, yếu đuối, rằng truyện này buồn lắm, đọc là khóc :)

đúng lúc mình đang muốn tìm thứ gì đó ngược ngược một chút, đúng lúc, mình đang rảnh :)

rất may truyện ngắn, chỉ có 70 chương :)

mình đọc trong tâm thế, chờ xem ngược thế nào :)

nhưng mà đọc đến 30 chương đầu, vẫn chưa thấy ngược đâu cả.

tình cảm của Trần Minh Sinh và Dương Chiêu vẫn tốt, ngày ngày vun đắp, ngược ở cái chỗ nào dị?

thế là, mình đi đọc ngược từ chương cuối, xem cuối cùng mọi chuyện là thế nào. và đúng rồi, chương cuối là sau khi Trần Minh Sinh chết, Dương Chiêu quay về Mỹ, mỗi năm chỉ quay về đúng vào ngày giỗ của anh, nhưng đến năm thứ 4, cô đột nhiên nhận ra, hóa ra, cô, cuối cùng cũng quên luôn ngày giỗ đó, cô vội vàng đến nghĩa trang, đến thăm mộ của anh, rồi trước khi về, cô gặp người trông coi nghĩa trang, hỏi xem trong 4 năm qua, ngoài cô, còn ai ghé thăm mộ anh nữa không, người trông coi nói, không, chỉ có mình cô mà thôi.

sau đó cô trở về nhà, trước đó em trai cô nói sẽ giới thiệu cô với người thầy hướng dẫn của nó, người đó nghe nói cũng rất được, cô không từ chối, họ hẹn sẽ gặp nhau vào ngày mai.

ngày hôm sau, em trai cô đến nhà tìm cô, Dương Cẩm Thiên phát hiện cô đã tự tử trong bồn tắm, cô ra đi cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt bình thản, có tờ giấy để lại, viết lộn xộn, nhưng dòng cuối cùng, chính là "Trần Minh Sinh, em tới tìm anh đây".

sau 4 năm, vốn tưởng cô đủ mạnh mẽ để sống tiếp mà không có anh, vốn tưởng rằng cô đã quên anh, vốn tưởng rằng tình yêu năm ấy chỉ là thoáng qua, chỉ là một đoạn kí ức mà thôi...

sau khi cô tự tử, người duy nhất biết tình cảm mà cô dành cho anh, mới nhận ra rằng, thì ra những năm tháng qua, sau khi anh chết, trong cô cũng là tuyệt vọng, chỉ là bên ngoài không biểu hiện ra, không có nghĩa là nó không tồn tại. không ai biết rằng, cô đã cố gắng sống như nào trong 4 năm qua, chính cô, cũng sẽ không ngờ rằng, cô cũng quên anh, cô là người cuối cùng trên thế giới này nhớ đến anh, nếu ngay cả cô cũng quên anh, thì anh đã hoàn toàn biến mất rồi. thế giới này thật vắng lặng.

tôi hiểu vì sao cô gặp người trông coi nghĩa trang, tôi hiểu vì sao cô lại đi đến bước tự tử, dù rằng, tự tử là quyết định khá ích kỉ, đối với những người ở lại. bố mẹ cô chỉ có mình cô, họ cũng đã già, họ sẽ không bao giờ hiểu được vì sao đứa con gái xinh đẹp, hết lòng yêu thương của mình, lại đi đến quyết định quyên sinh, rút cục, trong những năm tháng vừa qua, chuyện gì đã xảy ra, sẽ không bao giờ họ có thể hiểu được. người biết chuyện này, biết Trần Minh Sinh là ai, lại chỉ có Dương Cẩm Thiên, cậu hận anh ấy, hận anh ấy đến chết.

phải rồi, mối tình của họ, vốn bình lặng, vốn đơn sơ và thực ra, là muốn giấu kín, không phải họ đã làm gì sai, mà bởi vì thân phận của họ, bởi vì Trần Minh Sinh là cảnh sát chìm, trong đội cảnh sát phòng chống ma túy, từ năm 3 của học viện, anh đã theo thầy giáo, dấn thân vào tổ chức tội phạm, và bởi vậy, anh chưa bao giờ nói thân phận thật của mình cho Dương Chiêu, nhưng Dương Chiêu hiểu, cô ấy hiểu tất cả. và bởi hiểu tất cả, nên cô ấy không đòi hỏi bất kể điều gì ở ảnh, chỉ một lần duy nhất, trước khi Trần Minh Sinh báo mình sẽ ra đi để làm nhiệm vụ tiếp, cô đã muốn đưa anh đến gặp cha mẹ, anh ấy đã từ chối, nói cô ấy hãy đợi anh quay trở về, lúc đó anh ấy sẽ đi cùng cô về nhà gặp gia đình.

lần ra đi ấy, cũng là lần cuối, trước khi anh chết, cô chỉ gặp anh được 2 lần, một lần là năm mới, và lần thứ 2 là khi cô nghe tin anh nằm ở trong viện :)

người biết Trần Minh Sinh yêu ai, lại chỉ có vài người bạn trong ngành của anh, còn người biết Dương Chiêu yêu ai, cũng chỉ có Dương Cẩm Thiên và Tiết Miểu, bố mẹ cô đã từng nghe cô nói muốn đem một người về giới thiệu, sau khi cô nói anh là tài xế taxi, và chân anh bị tật, cả bố và mẹ cô đều phản đối, không phải họ vì nghề nghiệp của anh mà phản đối, gia đình cô vốn là danh gia vọng tộc, cả bố và mẹ, đều là những trí thức, có chỗ đứng và danh vọng trong nước, cô cũng là người được nuôi dạy kĩ lưỡng, nhưng khiếm khuyết ở chân của anh, là lí do để họ phản đối người con rể này. 

cô đã rất tức giận, khi còn trẻ cô đã từng nổi loạn, cô đã từng chống đối, nhưng đây là lần đầu tiên, cô tức giận vì cô biết cô không thể làm gì khác, bố mẹ cô không sai khi phản đối mối quan hệ giữa cô và anh.

dù là vậy, cô yêu anh là thật, và cô sẽ không bao giờ bỏ anh, trừ phi...

cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, gia đình danh giá, tầng lớp trí thức cao, hưởng thụ những điều tốt nhất, một sự giáo dục đầy đủ và nhân văn, cô còn nhận chăm lo cho Dương Cẩm Thiên-đứa em họ đã mất cả cha lẫn mẹ trong một tai nạn, thằng bé đang ở tuổi dậy thì, nên cô dành hết tâm sức để chăm lo cho nó.

thế giới của cô cũng chỉ gồm công việc, một người sếp là Tiết Miểu, và em trai, đang sống cùng nhà với cô, vốn cũng rất bình yên, nhưng cũng rất cô đơn, một thế giới khá vắng lặng, cho đến đêm mưa hôm đó, cô gặp được anh :)

bạn có tin vào thứ tình yêu, vừa gặp đã yêu, một tình yêu định mệnh?

chính là Dương Chiêu đêm mưa đó gặp được Trần Minh Sinh :)

đêm mưa đó, cô vì cố chấp muốn lấy được kiện hàng đã đặt để tiếp tục công việc, biết rằng trời mưa lại giữa đêm sẽ rất khó kiếm được tài xế, nhưng cô vẫn lao ra ngoài, để rồi bị mấy tài xế chê, không chở, giữa lúc mưa to gió lớn, cô đã đứng ngoài mưa bắt xe, đến tài xế thứ 3, đã dừng trước mặt cô, chần chừ một lát mới đồng ý chở cô về, người đó là Trần Minh Sinh.

dù biết đường ngập lớn, dù biết xe taxi của anh đi vào chắc chắn sẽ chết máy, dù biết với cái chân què đang dở chứng, anh có thể lâm vào cảnh hỏng cả xe, lẫn bế tắc giữa đêm, cuối cùng thì anh vẫn đồng ý chở cô về.

và ừ thì, đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau, trước đó không lâu, họ đã từng gặp nhau ở đồn cảnh sát, khi em trai cô và anh có xảy ra xô xát, cô thậm chí còn giận dữ, bắt anh bồi thường 5 ngàn tệ cho cánh tay bị thương của em trai cô, dù thật ra, anh không làm gì thằng bé, nhưng anh vẫn đồng ý bồi thường, kể cả anh nghèo đến nỗi, không có tiền trả và phải trả góp cho cô :))) có điều, hôm đó ở sở cảnh sát, chỉ mình anh nhìn rõ cô, còn cô thì không :) đêm mưa đó, là lần đầu tiền cô nhìn rõ anh, còn phát hiện anh bị cụt một chân :)

đêm mưa đó, khi về gần đến nhà cô thì đường ngập đã làm hỏng xe anh, anh nói cô về nhà đi, không cần trả tiền đâu, sau khi cô ôm đồ về, liền nhìn lại thấy anh đang khó khăn đẩy xe trong mưa, cô đã muốn giúp anh, nhưng bị anh từ chối, cuối cùng cô phải dọa tố cáo anh và đồn cảnh sát thông đồng mới kiếm được giấy phép lái xe taxi cho anh, một người tàn tật, anh mới chịu vào nhà cô.

mọi chuyện bắt đầu từ đó, bắt đầu từ cô, muốn yêu anh, Trần Minh Sinh, vốn dĩ anh chẳng có gì, còn tàn tật, mỗi lần cô cùng anh ra ngoài, sẽ không ít người nhìn họ với cặp mắt tò mò, cô không sao, anh cũng không để ý, nhưng em trai cô thì rất ghét anh, thằng bé, rút cục cũng đang ở độ tuổi trẻ con, dù sao cũng muốn anh rể mình được người khác ngưỡng mộ, chứ không phải chỉ trỏ, bàn tán.

nhưng mà anh rể nó, đã giúp nó nhiều nha, không biết anh rể nó đã nói gì khiến thằng bạn đểu của nó, kẻ vừa lôi kéo, vừa bắt nạt, vừa bạo lực nó, phải tự nhận lỗi, tránh cho nó bị làm phiền suốt quãng thời gian sau này. đương nhiên nó không biết, nhưng Dương Chiêu hiểu :)

là Dương Chiêu chủ động theo đuổi anh, là Trần Minh Sinh đã cố gắng tránh cô, anh cũng tự ti với thân thể tàn khuyết này, nếu như trước đây, anh sẽ không ngại, nhưng giờ, anh chỉ người tàn phế.

nhưng Dương Chiêu cũng cứng đầu, và cố chấp, không khác gì anh cả, và rồi họ yêu nhau, yêu nhau bình yên thôi, bỏ qua mọi lời dị nghị kia, chỉ cần cô muốn, anh sẽ đi theo cô, sẽ ủng hộ cô, chỉ cần là cô cần, anh sẽ có mặt, anh biết rất rõ, giữa cô và anh, không chỉ cách nhau thân thể tàn phế, còn cách nhau cả gia cảnh, thân phận, nhưng anh yêu cô.

anh đã dự tính, đánh xong chuyên án đó, anh sẽ dùng tiền kiếm được để mua một chiếc nhẫn kim cương đẹp nhất, đắt nhất trong cửa tiệm kia, để cầu hôn cô, dù cô đã nói cô không thích nhẫn kim cương, cô đã có vài cái và cô thực sự không thích, nhưng anh biết chỉ có chiếc nhẫn đó mới xứng với cô ấy, mặc kệ tiền mua nhẫn đó là của tội phạm ma túy.

anh đã hẹn cô, anh đã hẹn sẽ quay về gặp cô, cùng cô đi gặp bố mẹ cô ấy...

nhưng mà ở chuyên án cuối cùng đó, ở trận đánh cuối cùng đó, Lưu Vỹ khốn nạn, đã bơm ma túy nguyên chất vào người anh, anh được cứu, nhưng để duy trì vài ngày mà thôi. Tiểu Văn gọi cho cô, rụt rè hỏi, cô còn quan tâm anh ấy không, cô nói có, anh ấy đang ở đâu, cậu ấy mới dám đưa địa chỉ cho cô.

phải, vì không ai biết rằng, anh yêu cô như thế nào và anh đối với cô, có ý nghĩa thế nào, chỉ có 2 người họ hiểu :)

lúc cô đến bệnh viện gặp anh, nhìn anh hôn mê, cô đã không nghĩ rằng, anh sẽ ra đi, ra đi rất anh, chút hơi thở cuối này, là để gặp người thân mà thôi. Cô cũng gặp mẹ anh, người đàn bà cả đời chỉ có một nỗi ân hận, chỉ có một nguyện vọng, chồng bà cũng là cảnh sát, vì gọi một cuộc điện thoại cho bà mà hi sinh, nên đứa con bà, mới tên là Trần Minh Sinh, bà chỉ có một nguyện vọng sau này anh sẽ vào trường cảnh sát, sẽ như bố nó. bà khắt khe với anh, ám ảnh với người chồng đã mất, nên Trần Minh Sinh vốn là không biết mặt bố từ lúc sinh ra, lớn lên với người mẹ này. Mẹ anh, vừa nhìn thấy Dương Chiêu thì không thích cô ấy, lớn tiếng mắng chửi cô ấy, không cho phép cô ấy thăm nom anh, vậy nên cô chỉ có thể gặp anh lúc bà ấy nghỉ ngơi.

vậy là cũng chỉ có 2 ngày, đến ngày thứ 3, khi cô vừa đến bệnh viện, đã nghe tiếng khóc váng trời của bà, bác sĩ cần kí giấy chứng nhận tử vong, cô đã cầm lấy, nhưng người ta hỏi cô, cô là người thân phải không, cô im lặng, y tá nói cô là Dương Chiêu phải không, trước khi anh ấy qua đời, đã gọi tên cô rất nhiều, cuối cùng, cô cũng kí vào tờ giấy đó.

Trần Minh Sinh, anh ấy không muốn sống nữa, anh bệnh đã quá nặng, mọi việc chạy chữa có thể không kịp nữa rồi, anh không muốn Dương Chiêu phải bận lòng vì anh thêm nữa. Đám tang của anh, Dương Chiêu đứng từ xa để nhìn, mấy người đưa tiễn anh, chỉ có những người cô đã gặp trước đây, ở nhà anh, khi đó anh nói, anh có mấy người bạn đến đánh mạt chược, em có phiền không, cô nói, vậy cô không đến được sao, lần đó, là lần coi như lần ra mắt của cô với những người bạn của anh.

******

nếu đã từng xem phim Vô Gián đạo thì bạn đọc truyện này sẽ thấy ngấm hơn,

đây không phải truyện ngôn tình, kiểu tình yêu đáng yêu, rực rỡ, đây là câu chuyện của những người trưởng thành, những con người đang cô đơn trong thế giới của mình, những con người đang vật lộn với thế giới nội tâm, mà bên ngoài, họ bình thản, như bao người khác.

một Trần Minh Sinh, vừa mất đi một chân, vừa rời khỏi thế giới tăm tối của tội phạm ma túy, đang sống những ngày vô danh, vật lộn với vết thương ở chân, không cẩn thận sẽ bị hoại tử, một cuộc sống đơn sơ ở chung cư nghèo.

một Dương Chiêu có tất cả, gia đình giàu có, bản thân cũng ở nhà thuê riêng với một công việc tự do, có yêu cầu cao, một cậu em hay gây chuyện, một lão sếp thỉnh thoảng mới gặp, và không gì cả.

câu chuyện tình yêu của họ cũng không lãng mạn, nam chính nữ chính gọi nhau bằng họ tên đầy đủ, cũng có vài lần hiểu lầm, giữa hai gia đình cũng không ân oán, nói chung, đơn giản, họ gặp và yêu nhau như bao người mà thôi.

giọng văn của truyện đa phần là trần thuật, nhiều khi đọc cảm giác khô khan, nhưng mà với 70 chương, đủ để người ta khóc và nhớ mãi, là tốt rồi.

motip truyện cảnh sát ngầm, những người xuất sắc nhất sẽ đi làm nội gián và âm thầm hi sinh vì chuyên án, rất ít người biết đến họ, những người đã hi sinh cho sự bình an của đất nước, và gia đình họ, những người vợ, người mẹ, luôn sống trong cảnh lo lắng, bất an, rồi li hôn... hoặc có người như Dương Chiêu, tự tử để đoàn tụ với Trần Minh Sinh.

nếu như Trần Minh Sinh là tên người thật, tôi, có lẽ cũng sẽ đến thắp nhang cho anh :)




Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2023

Đích gả thiên kim review

 truyện này chắc chắn có từ lâu lắm rồi, chỉ là mình mới tìm ra để đọc thôi :)

gia đấu, quân sự này kia, nhưng quan trọng là có nhiều plot twist, viết chắc tay, ngắn gọn, giải quyết triệt để, cũng không cần có nhiều tuyến tình cảm lâm ly bi đát, rất nhiều drama, nhân vật cũng rất ác, không má nào chịu thua má nào cả.

quan trọng là truyện đã cũ nhưng cách viết chắc tay thật sự, không có tình tiết dư thừa, thậm chí có nhiều tình tiết gây bất ngờ, tuy rằng vẫn sẽ có hào quang của nhân vật chính nên mọi chuyện thuận lợi, có điều, dẫn dắt câu chuyện hợp lý nên khi đọc sẽ không bị cấn quá.

Tiết Phương Phỉ nửa đời trước là kì nữ xinh đẹp tài danh, cầm kì thi họa không gì không biết, sau này làm trạng nguyên phu nhân lại hết lòng vì nhà chồng mà chăm lo, nhưng chồng nàng vì muốn tiến đến đỉnh cao quyền lực, dựa vào sự yêu thích của công chúa mà im lặng để nàng và con bị hãm hại, đến nỗi con chết non, vợ bị vu oan làm nhục rồi bị công chúa âm thầm giết chết, hắn biết tất cả nhưng im lặng. Không chỉ Tiết Phương Phỉ bị hãm hại mà cả gia đình cô, gồm cha và em trai, người bị vu hãm, giam vào ngục tối, bị hành hạ đến nỗi điên, em trai lên kinh thành tra án của nàng, bị phủ doãn cấu kết cùng công chúa lập mưu giết hết, ngụy trang thành bị cướp giết, vứt xác trôi sông.

nửa đời trước của Phương Phỉ bi thảm đến tuyệt vọng, nên nửa đời sau, khi trùng sinh thành thiên kim tiểu thư phủ thượng thư, cô liền quay lại báo thù những kẻ hại cả gia đình cô đời trước, không chết không buông.

chỉ là thiên kim này, lại đang bị vứt bỏ ở ngôi miếu lạnh lẽo, không ai quan tâm đoái hoài, vì đau lòng chuyện hôn nhân bị tước đoạt, vị hôn phu mong ước cũng bị mẹ kế tước đoạt, còn bị đả kích đến nỗi tự vẫn dưới hồ.

Tiết Phương Phỉ trở thành Khương Lê- Khương gia nhị tiểu thư lúc đó không có tương lai, thậm chí còn mang danh xấu là hãm hại em trai và mẹ kế, khiến mẹ kế sinh non. túm lại thì, viễn cảnh phía trước cũng mù mịt không kém.

nhưng mà chỉ cần nàng còn sống, chỉ cần những kẻ thù của nàng vẫn còn sống, nàng còn cơ hội, nàng sẽ không bỏ qua, từng bước từng bước tính toán, để khiến chúng bị trả một cái giá không kém.

vậy là Khương Lê bắt đầu nắm bắt tình hình, bắt đầu quan sát và lên kế hoạch. Vốn dĩ thông minh, cộng thêm kinh nghiệm đau khổ từ kiếp trước, kiếp này khỏi nhường ai ám hại, nàng sẽ tự tay thực hiện công lý, thông qua những vở kịch mà kiếp trước nàng đã nhận đủ, lòng dạ con người là thứ không đáng tin nhất, cũng là thứ đáng kinh sợ nhất.

từng bước vạch mặt những kẻ xấu xa, quay lại gia phủ ở kinh thành, đối mặt với sự ghẻ lạnh từ chính những người trong gia đình, chứng kiến sự thiên vị của cha, sự ghanh ghét của em gái, âm mưu của mẹ kế, Khương Lê chưa khi nào được thảnh thơi, nhưng mà mục tiêu chính của nàng còn chưa giải quyết được, mấy nữ phụ vừa ngu vừa ác trong gia đình, hẳn là sẽ không hiểu vì sao mình thua :)))

kiếp trước thấp cỏ bé họng, liền bị người ta coi như quân cờ mà tùy tiện đem bỏ, bị dẫm đạp, hãm hại đến nỗi mất mạng, cả gia đình còn bị giày vò đến tan nát, em bị giết, cha bị hạ ngục, nên kiếp này, trở thành thiên kim tướng phủ, đức cao vọng trọng nhất kinh thành, nàng, nhất định sẽ không để những kẻ cậy quyền lực dẫm đạp một lần nữa. Chỉ còn cách lợi dụng tất cả ưu thế của gia phủ, lợi dụng vị trí, sử dụng hết kĩ năng cầm kì thi họa và trí thông minh để đấu lại. 

cũng may, trên con đường trả thù một mất một còn đó, nàng lại có hậu thuẫn vô điều kiện của Túc Quốc công Cơ Hành- một người hỉ nộ ái ố vô thường, giết người như ngóe, ra tay chưa từng thương hại bất cứ ai nhưng có quyền khuynh thành, bí ẩn, và cực kì đẹpppppp.

mạng sống của nàng được hắn đảm bảo, một chỗ dựa vững chắc để nàng an tâm thực hiện mọi kế hoạch, vậy nên, nàng sẽ cho xem hắn xem hí kịch, thứ mà hắn thích xem nhất.

từng bước, từng bước triệt hạ đối thủ, lật lại bản án oan của cha nàng, thậm chí, còn tiện tay dọn dẹp mẹ kế một phen, hóa ra, mẹ kế từng hại chết mẹ nàng, cướp mốn hôn sự của nàng cho con gái bà ta, mẹ kế cũng giết luôn chị cả của nàng, từng tư thông người ngoài, mang hài tử, cố ý vu hại nàng đẩy ngã, vừa giết con mình lại vừa đuổi được con chồng ra khỏi cửa, khiến mẹ chồng và chồng luôn phải áy náy với mụ :)) nhiều thế này, cũng là hiếm nha, ác tận cùng ác, nham hiểm thật sự.

sau này, nàng vạch trần mẹ kế, khiến bà ta bị gia phủ ban chết, con gái của bà ta lại bị công chúa móc mắt, hành hạ đến phát điên, cũng có một tay của nàng :) cái giá này, chưa bao giờ là nhỏ cả :)

bởi vì mẹ kế, Khương nhị tiểu thư đã chết đi từ lâu, nên nàng, cũng không có bất cứ sự nhân từ nào cả, cũng không cần thiết, cái giá này là giá cho sự độc ác của mụ ta suốt nửa đời mà thôi.

cuối cùng là công chúa cùng chồng cũ của nàng, những kẻ trực tiếp và gián tiếp hại cả gia đình nàng, đến cuối vở kịch, cả 2 đều bị chém đầu, gia quyến của chồng cũ, em gái bị hưu thê, vứt bỏ, mẹ chồng đi lạy lục khắp nơi xin giúp đỡ, đáng đời những kẻ tham lam, độc ác, cạn tàu ráo máng.

nàng cũng được rửa lại danh tiếng, cha nàng đã tỉnh táo, tự tay xin sửa lại án oan cho nàng và em trai.

đến đây, vở hí kịch do nàng biên đạo đã xong, đến phần của Cơ Hành.

hắn cũng có những chuyện hắn phải tự mình giải quyết, ví dụ, trả thù cho cha mẹ hắn, những người đã bị chính huynh đệ của mình lập mưu giết hại.

cái kết khá trọn vẹn, hạnh phúc cho cả tuyến nhân vật chính phụ, nói chung là thỏa mãn.

riêng truyện này, mình lại không tìm được nhân vật phụ ưa thích nào cả, nên thôi, sẽ không nói thêm gì cả, trừ một vài tình tiết khiến mình, ừm, cảm thấy khá cấn :)

ví dụ luôn nói gia đình Tiết huyện thừa vì làm quan thanh liêm, luôn giúp đỡ và lo cho dân chúng nên gia cảnh nói trắng ra khá nghèo nàn, nhưng mà Tiết Phương Phỉ thời điểm lên kinh, lại nói phải mang hết đồ cưới ra để lo cho cả nhà chồng, tới nửa năm lận. nếu thật sự nghèo tới vậy thì lấy đâu ra của hồi môn mà lo cho nhà chồng với tước phủ rộng lớn tận 6 tháng, còn có đem theo cả 2 nha hoàn thiếp thân :) hoặc như của hồi môn của mẹ nàng để lại rồi cho nàng mang theo đến kinh thì số đó phải lớn cỡ nào mới nuôi được cả phủ ở kinh thành? hoặc như nhà nàng cũng không quá nghèo, cha nàng là chức quan bé tí, người dân được giúp chỉ có thể báo ơn bằng giỏ trứng gà thì số hồi môn kia thật quá chênh lệch rồi.

chi tiết Cơ Hành đích thân nửa đêm dò xuống tư lao của công chúa một cách lén lút để cứu Khương Ấu Dao và vô tình cứu được Tiết Chiêu có hơi... vì với quyền lực của Cơ Hành, hắn hoàn toàn có thể sai hạ nhân truy tìm địa lao và cứu người mà không cần đích thân đi, thậm chí đích thân cõng Tiết Chiêu ra ngoài. Lại nói công chúa lúc đó đã bị vạch trần, biếm thành thứ dân, việc khám xét phủ thượng và tìm ra địa lao, không cần lén lút, và cũng không cần Cơ Hành đích thân ra tay.. nên chi tiết này, khá khiên cường, tạo một mối quan hệ cho Tiết Chiêu cùng Cơ Hành cũng tốt nhưng mà khiến mình bị cấn.

đây là lần đầu thấy tình tiết bị cấn, dù nhỏ và không đáng chú ý lắm :)


Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2023

Review truyện dịch trên facebook (2)

tên: truyện cổ tích của thiên kim giả- Đồng Thiết Ty

nguồn: ổ truyện này có sự cuteo- dịch: Tô Ngọc

là truyện cổ tích của cô gái bị đánh tráo thân phận ngay từ lúc chào đời

motip gần giống như phim Trái tim mùa thu

kết cục vẫn là cô gái bị đánh cắp thân phận vào nhà giàu kia chết, người anh trai trong gia đình giàu có đã cố tình tráo đổi 2 đứa bé từ khi mới sinh và ổng cũng yêu em gái giả của mình, sau khi cổ chết, ảnh cũng tự tử.

chỉ có điều, truyện cổ tích này lại thảm hơn rất nhiều so với phim

bởi vì cô gái vô tội bị đánh tráo vào nhà giàu kia, đã chết vì tự tử...

nhưng cổ không chết ngay, mà trải qua giai đoạn sống thực vật, cổ có thể nghe, cảm nhận tất cả những gì diễn ra xung quanh mình trong khoảng thời gian đó, nhưng cũng chính vì thế, mà cổ, càng không muốn sống, mỗi một người đến vì cô ấy, đều khiến cô ấy từ chối sống tiếp, cô ấy, cự tuyệt việc sống tiếp, cho đến khi cơ thể hoàn toàn chết đi.

ban đầu khi biết rằng mình chỉ là bị nhầm, cô không phải là con gái của gia đình họ, thân phận thiên kim kia, đột nhiên là giả, thân phận là giả, bố mẹ, anh trai và vị hôn thê của cô đã thay đổi thái độ hoàn toàn với cô; dù trước đó, họ đã nói tình cảm của họ vẫn như vậy, cô không phải lo lắng gì hết, cô cứ ở lại, chỉ là cô có thêm một người chị.

cô vẫn nghĩ rằng mọi chuyện không có gì thay đổi, cha cô từng thương cô nhất, từng yêu chiều cô nhất, đến nỗi không muốn cô đọc sách nhiều, nên thứ cô đọc là cuốn truyện cổ tích.

cô đã sống những tháng ngày hạnh phúc nhất, là thiên kiêm của gia đình, là cục cưng của bố mẹ, có vị hôn phu là người cô thích từ nhỏ, chỉ còn 1 tháng nữa là họ sẽ kết hôn. 

cho đến khi anh trai cô mang về một cô gái và nói đó mới là con gái ruột của cha mẹ, cô mới biết, hóa ra cô là thiên kim giả :)

cô vốn không yếu đuối, cô đã từng cố gắng bắt đầu lại cuộc sống, bắt đầu từ công việc như nhân viên bình thường ở công ty của bố, cô, đã thử bước lại từng bước đi mà cô thiên kim thật đã từng trải qua.

ban đầu, mọi sự không phải quá tệ, thậm chí cô còn làm tốt, nhưng những ý nghĩ nghi ngờ từ chính người thân của mình, cô liền chấm dứt công việc ở cty, chuyển ra ngoài sống.

nhưng mà, trước đó cô đã gặp vị hôn thê, để rồi thái độ thờ ơ của anh ta, và việc anh ta bắt đầu làm quen với cô thiên kim thật khiến cô tức giận, đã xô ngã cô thiên kim thật.

chuyện này, khiến cha mẹ cô giận dữ vô cùng, họ lạnh lùng mắng cô, họ, đuổi cô ra khỏi nhà với 5000 tệ :) 

bữa cơm mà cô đã cố gắng nấu vì họ, cô muốn nói lời chào tạm biệt trong khung cảnh yên bình, đã thành bãi chiến trường khi cha cô xô đổ nó, mẹ cô lạnh lùng nói cô hãy chuyển đi, anh trai cô khinh khỉnh nhìn cô, cố gắng bắt cô xin lỗi em gái của anh ta, cô đã nói: không.

thế giới của cô đã từng bước, từng bước sụp đổ, từng chút, từng chút một, cuối cùng chẳng còn gì nữa cả.

cha mẹ ruột của cô, cũng không quan tâm cô, cái họ quan tâm là người con gái họ đã nuôi lớn từ nhỏ, họ đã nghĩ, cô, chẳng hề quan tâm họ.

cha mẹ nuôi cô quan tâm con gái thất lạc của họ, cha mẹ thật của cô cũng chỉ quan tâm cô gái họ nuôi từ bé, vị hôn thê của cô, sắp thành hôn với thiên kim thật, anh trai cô, vẫn ghét cô từ bé tới giờ.

thế giới của cô, hóa ra trước giờ cũng chỉ có họ mà thôi, không có ai khác, không có lấy một người bạn, cũng chẳng có những mối tình, cô đã yêu và chỉ yêu duy nhất một người, và người ấy, sắp thành hôn phu với vị thiên kim kia.

kì lạ, một thế giới thật kì lạ.

cô ấy được yêu thương và nuôi nấng trong một thế giới cổ tích, cô ấy là công chúa được yêu thương cưng chiều hết mực, một vị hoàng tử đang chờ cô ấy... 

vậy mà thế giới ấy giờ sụp đổ, vỡ tan tành chỉ vì cô ấy không phải ruột thịt của họ...

thứ còn lại là sự vô cảm, lạnh lùng, là ánh mắt lạnh băng của bố, là giọng nói lạnh nhạt mà cứng rắn của mẹ, là sự trốn tránh của người yêu, là sự khinh miệt của người anh trai.

hóa ra thế giới của cô vốn bé thế, vốn mỏng manh thế...

 20 năm nuôi nấng yêu thương, bỗng dưng thành xa lạ...

cô ấy, mỗi một bước đi sau này đều là cố gắng thoát khỏi thế giới ấy

nhưng mà, mỗi một lần cố gắng, lại bị chính những người cô ấy yêu thương nhất, tàn nhẫn vứt bỏ.

cuối cùng, đến một ngày, lời nói ở đâu đó vang bên tai cô ấy rằng, thế giới này không thuộc về cô ấy, cô ấy còn chờ đợi gì nữa. 

cô ấy vốn không đợi gì cả, hoặc nói là, sự sống của cô ấy đã quá mệt mỏi rồi, đã chẳng có gì níu giữ cô ấy lại nữa rồi

không một ai, không một ai biết rằng, cô ấy đã cô đơn, đã tuyệt vọng đến nhường nào, không một ai bên cạnh cô ấy, không một lời động viên, không một sự quan tâm, tất cả đều bỏ mặc cô ấy.

thế giới này, đã không còn chỗ cho cô ấy...

thế giới xung quanh cô ấy đã sụp đổ hoàn toàn, sụp đổ triệt để, bởi chính những người đã từng là cả thế giới của cô ấy: cha, mẹ, anh trai, vị hôn phu và chính những người ruột thịt đã sinh ra cô ấy.

khi cô ấy sống thực vật, mỗi người đến thăm cô ấy, càng khiến cô ấy ghê tởm, khiến cô ấy cự tuyệt ý chí sống.

mẹ cô ấy, người đã từng nuôi nấng chăm sóc cô ấy 20, đã từng nói với cô ấy rằng, không có gì thay đổi cả, cô vẫn là con gái bà, cũng chính bà, sau khi biết cô đẩy ngã con gái ruột, bà đã không thèm nhìn cô, lạnh lùng đuổi cô ra khỏi nhà.

cha cô, đã từng cưng chiều hết mực, đã từng không nỡ để cô vất vả, thậm chí còn không muốn cô phải đọc nhiều sách, chỉ cần cô vui vẻ đi chơi, mua sắm, ổng sẽ lo cho cô, đến khi lấy chồng thì sẽ có chồng cô lo. Vậy mà cũng quát vào mặt cô, giận giữ với cô chỉ vì cô đẩy ngã con gái ông.

vị hôn phu của cô, vốn sắp làm đám cưới với cô, khi biết thân phận thật, cũng từ bỏ cô, chuẩn bị cầu hôn vị thiên kim thật kia.

anh trai cô, từ nhỏ tới lớn, không hề ưa thích cô, luôn tránh né cô.

vị thiên kim thật còn nói coi cô như em gái, không hề oán trách cô.

khi cô tự tử không thành, họ chạy lại bệnh viện, đến nói với cô những lời như yêu thương lắm, mẹ cô nói đừng làm ồn đến con gái bà, cha cô nói cô vốn ham chơi, sao lại không muốn sống tiếp chứ,

vị hôn thê bảo cô, anh ta nuôi cô, không cần vất vả,

anh trai đến bệnh viện đọc truyện cổ tích cho cô nghe, là cuốn truyện duy nhất mà cô từng đọc, là cuốn truyện ảnh đã mua cho cô từ hồi nhỏ

cô thiên kim thật đến chăm sóc cô, nói mọi người đều yêu thương cô, nói cô mau tỉnh.

thật nực cười, chính họ, mỗi người đều góp phần đập nát thế giới của cô, giờ đây, lại quây quanh cô nói lời yêu thương :)

thứ tình cảm đến muộn này, hay sự quay đầu này của những người đã từng là cả thế giới của cô, khiến cô, không thể tiêu hóa được.

thế giới này, đã không còn là của cô, từ khi, thân phận của cô được sáng tỏ

yêu thương hóa ra đều có điều kiện, ai cũng yêu công chúa, nhưng phải là công chúa thật.

tình cảm bị coi nhẹ, chỉ có thân phận là thật.

cuối cùng cô cũng chết :)

chết vì cự tuyệt sống tiếp.

anh trai cô, trước khi cô chết, đã nói sự thật

là anh ta đã cố ý tráo cô ngay trong bệnh viện, là anh đã luôn thấy áy náy trong lòng nên luôn tìm cách tránh cô, rồi từ lúc nào đã yêu thầm cô, sau này khi cô lớn lên và đã có vị hôn phu, anh trai cô lại càng cảm thấy không thể chịu đựng được nữa, và đúng lúc này, anh ta tìm được em gái ruột mang về :)

thật là vừa lúc.

và rồi, mọi sự như đã biết ở trên.

bố tôi từng nói nuôi con vật 3 ngày còn có tình cảm với nó, huống chi là con người

vậy mà bố mẹ đã nuôi cô từ nhỏ có thể quay ngoắt, trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn với chính đứa con gái họ từng cưng chiều yêu thương từ khi lọt lòng :)

chính họ bức cổ tới mức cổ tuyệt vọng đến bước đường nhảy lầu, giờ lại chạy tới nói yêu thương cổ :) nực cười :)

nhưng mà cuối cùng cổ cũng chết rồi :)

*****

thứ khiến mình phải viết, là, việc tự tử, vì bị trầm cảm, đã và đang diễn ra rất nhiều

đã có rất nhiều người tự tử vì trầm cảm

và chính những người xung quanh họ

lại không ai biết được hoặc không thể lường trước được

khi một người đi đến quyết định tự tử

họ đã trải qua những gì

tại sao họ lại đi đến bước đường này

tại sao họ lại tự kết liễu đời mình

tại sao?

có những người, hôm trước còn cười nói, mọi thứ vẫn còn tốt đẹp

rồi đột nhiên họ tự tử

sẽ không ai biết được, những người tự tử, họ đã nghĩ gì

là thế giới tuyệt vọng, là mọi thứ đều trống rỗng, là không còn gì níu kéo, là thế giới này chật hẹp quá, không còn chỗ cho họ, hay vì họ đã quá mệt mỏi với việc sống rồi, hay vì họ đã chịu đựng đủ rồi...

không ai biết cả,

bởi vậy, sự ra đi của họ, khiến người thân, bạn bè của họ đau lòng đến cực độ

thế giới này, vốn rất đẹp

được sống thêm một ngày, cũng tốt rồi

nhưng đối với một số người

mệt mỏi quá, cuộc sống này vốn chẳng có gì đáng để sống cả

********

thần tượng của tôi, cũng đã tự tử, vì trầm cảm

từ khi còn bé, tôi bắt đầu nghe nhạc tiếng anh, và thích tiếng anh là từ khi bắt đầu nghe anh ấy hát "In the end", thời sinh viên, tiếp tục nghe nhạc của Linkin Park và khi bắt đầu đi làm, đã từng nghĩ sẽ kiếm tiền để mua vé nghe nhạc của nhóm, tới khi có tiền, thì thứ tôi có thể làm, là đi đến viếng mộ anh ấy :)

bởi vậy

sống thực sự khó khăn

nhưng mà, cuộc sống này vẫn thật tốt đẹp, mỗi ngày qua đi là một ngày khác, hãy sống qua ngày hôm nay, để thấy ngày mai vẫn thật tốt

viết cái này khó quá.


Thứ Bảy, 1 tháng 4, 2023

Viết cho một ngày đầu tháng 4

 sau này, rồi bạn sẽ biết, lạc mất một người, là lạc luôn một đời,

sau này bạn sẽ nhận ra, sự kiên nhẫn, nhẫn nại, dịu dàng sẽ chỉ dành hết cho một người, điều đó sẽ không còn lặp lại nữa, sau này, là ai đi chăng nữa, sự kiên nhẫn ấy cũng sẽ ít lại, chỉ còn sự bình thản, ít đi kêu ca, than vãn, sẽ từ bỏ, sẽ không kiên cường, cố chấp nữa...

sau này, những người khác, cũng sẽ không có được sự dịu dàng, ngọt ngào hết mực mà ta đã dành hết cho một người.

sau này, dù chuyện gì đi chăng nữa, cũng chỉ buồn vui đôi chút rồi sẽ qua, sẽ nhanh chóng nhận ra bản chất, không còn nhiều hi vọng, cũng chẳng thất vọng nhiều, đau lòng cũng ít đi, vui cũng không vui lâu, sau này, sự tỉnh táo làm ta bình thản nhiều hơn, mỗi ngày trôi qua, đều mong bình yên mà sống, cuộc sống dù thế nào cũng chỉ mong được an ổn, một mình cũng chẳng sao, nhàm chán cũng chẳng sao, mình tự vui, buồn thì khóc, đói thì ăn, buồn ngủ thì đi ngủ, muốn dậy sớm thì dậy, muốn dậy muộn thì dậy muộn...

sau này trí nhớ cũng không còn tốt nữa, chuyện vui, buồn, giận hờn cũng nhanh quên, cũng chẳng ghi nhớ nhiều nữa, chỉ có chuyện với một người thì lại nhớ rất kĩ, có lúc vui, có lúc nước mắt chảy vòng quanh, sẽ nhớ mỗi lần cãi nhau, người đó sẽ là người xin lỗi trước, sẽ không nhớ vì sao cãi nhau, nhưng lại luôn nhớ ng ấy dù phút trước còn quát ầm ĩ lên, khiến mình nước mắt vòng quanh, thì lúc sau sẽ nhỏ giọng xin lỗi, sẽ nhớ người ấy rất thích uốn nắn, chỉnh sửa từng tí, cũng dạy mình rất nhiều, cũng sẽ nhớ lúc mình vinh quang đứng trên bục nhận giải, người đầu tiên mình muốn nhìn thấy người ấy, ánh mắt sẽ tìm kiếm người ấy, sẽ nhớ, khi được khen ngợi, cũng không tự chủ mà tìm kiếm người ấy, chỉ để thấy người ấy im lặng, nghiêng đầu nhìn mình mỉm cười dịu dàng, thế là đủ rồi. rồi cũng sẽ vui khi biết mình và người ấy cùng nói 1 câu nói, cũng sẽ vui khi vô tình gặp nhau, người ấy có thể nhận ra mình từ xa, còn mình thì không :)

sau này, nhìn bóng lưng gầy gầy của người ấy, cũng sẽ có chút xót xa, sau này, khi kể về người ấy, vẫn luôn có chút xúc động...

sau này, mới biết chỉ có người ấy, ngoài miệng cục súc, nhưng lại quan tâm đến cảm xúc của mình hơn ai hết, nếu trước đây, thứ tình cảm ấy bề ngoài đối chọi gay gắt, nhưng chỉ có chúng tôi hiểu, luôn có một sự hiểu ý đến không ngờ, sau này, sẽ không có ai như thế nữa, dù cãi nhau gay gắt, to tiếng khiến mọi người đều sợ nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ nhau. 

sau này, có thể gặp một người khác, cảm nhận tương tự nhưng không bao giờ giống người ấy nữa, nên sẽ nóng nảy, sẽ nhanh chóng chán nản, từ bỏ, sau này, sẽ không có ai đối xử với bạn như vậy và cũng không có ai khiến bạn đối xử như vậy...

sau này, biết là lỡ nhau rồi nhưng mà, vẫn luôn nhớ, chúng ta đã từng, chỉ là, chúng ta không có sau này, thực lòng đáng tiếc, cũng thực lòng vui vẻ, gặp được nhau thật tốt, nhưng không gặp nhau còn tốt hơn nữa, vì thời gian đó đã chiếm lấy tình cảm cả thời thanh xuân cộng lại.

sau này, có lẽ sẽ mong muốn đi cùng một người trước đó chưa từng gặp, nhưng lại có thể bình thản bên nhau, sẽ không yêu quá nhiều, cũng sẽ không kì vọng quá nhiều, chỉ là cùng làm bạn, mỗi ngày sống bên nhau bình yên, quá khứ cứ như thế im lặng ở một góc, để biết trái tim này cũng đã từng rất thích, rất thích một người, cũng đã từng được người thích, rất thích.

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2023

Review một số truyện ngắn được dịch trên facebook gần đây

 mấy ngày nghỉ vừa rồi có lướt facebook và đọc full 2 bộ ngắn, khá là hay.

một là ta không làm thiếp

hai là kiếp này cho chàng

nói về 2 trước đi :)))

kiếp này cho chàng khá ngắn, nhưng khá hay và trọn vẹn cái kết, í mình là cái kết này đẹp đến nỗi không có một đáp án nào có thể tốt hơn như thế, đủ nhân văn, đủ hạnh phúc cho các nhân vật, vừa công bằng vừa đáng giá.

năm xưa tống nhạn thư và thẩm quy trì có hôn ước từ nhỏ, đến thời điểm kết hôn thì nhà họ thẩm bị gặp nạn, tán gia bại sản, thẩm quy trì đến nhà tống thượng thư, mang theo hôn ước, nhưng cái hắn nhận được là sự lạnh nhạt và khinh rẻ từ gia đình nhà vợ tương lai, tống nhạn thư khi đó là tiểu thư ngàn vàng, tính khí kiêu ngạo, đã từng hạ nhục hắn, hắn-vì vậy mà ghi nhớ không thôi, ngày hắn đỗ đạt, hắn liền xin hoàng thượng cưới cả 2 chị em tống nhạn thư và tống doanh, sỉ nhục nhạn thư bằng cách không bước qua cửa phòng nàng, thậm chí khăn trùm đầu cũng không thèm gỡ.

hắn từng bước lên mây, từng bước quyền khuynh triều thế, một tay cũng là do tống nhạn thư hết lòng vì hắn mà phò trợ, dù hắn với nàng chỉ có hận và căm ghét, chỉ là nàng lại yêu hắn đến cạn kiệt và bị hắn hạ nhục, giày vò đến nỗi phải tự cắn lưỡi tự tử trước mặt hắn :)

hắn trả thù nàng, hành hạ nàng, đẩy nàng vào chỗ chết nhưng nàng, lại dốc hết lòng vì hắn, đến khi bản thân đã cảm thấy tuyệt vọng, đến nỗi phải tự sát trước mặt hắn,

cái chết của nàng là để giải thoát cho nàng, cuộc đời khốn khổ của nàng đã đến giới hạn tột cùng của bi thương rồi.

một tiểu thư lá ngọc cành vàng, được cha mẹ nâng niu hết mực, tài năng có thừa, dung mạo mĩ miều, tất cả lại chết trong uất hận vì người chồng mà chính nàng đã hết lòng yêu thương đến cạn kiệt :)

khi thổ phỉ bắt 2 chị em nàng để uy hiếp, đòi đổi lấy 10 rương vàng, hắn, chỉ đưa tới 5 rương, để cứu em gái nàng và mặc kệ nàng :)

nàng bị thổ phỉ đem giết, may mà được vương gia què cứu lại 1 mạng.

cuộc đời đó chấm dứt, nhưng nàng được trọng sinh lần nữa

có vẻ ông trời cũng thương lấy nàng, nên cho nàng được chơi game lại lần nữa, game này chắc chắn nàng sẽ thắng, không thua lấy ông trời, không để bản thân phải chết trong khuất nhục lần nữa

nên lần này, nàng, lựa chọn Lục Uyên,vị vương gia què đã từng cứu nàng :)

thời điểm quay trở lại,chính là lúc thẩm quy trì bước vào cửa phủ nhà nàng, bởi vì đã biết nàng đã từng 1 lần khiến hắn bị sỉ nhục, nên lần này nàng, sẽ gỡ nút thắt từ đầu, sau đó nàng lại cứu anh trai, cũng cứu Lục Uyên- vị vương gia què của kiếp trước, kiếp này thật hay, nàng có thể lấy thân báo đáp Lục Uyên rồi.

mọi chuyện may mắn thuận lợi, anh trai nàng không mất mạng, tương lai tươi sáng phía trước của anh trai và cả gia đình may mắn giữ được, Lục Uyên may mắn không bị què, hắn cũng không trở nên âm trầm như kiếp trước, hắn,còn có thể tiếp nhận nàng :)

người duy nhất không thay đổi là thẩm quy trì, hắn vẫn tự cao, hắn vẫn ôm hận vì lần này, tống nhạn thư đã dứt khoát từ hôn hắn, gánh lấy tiếng tham phú phụ bần, tự mình gánh tiếng xấu, không quan tâm thế gian đồn đoán, nàng, một lòng muốn bù đắp ân nhân kiếp trước và dứt khoát với thẩm quy trì.

vậy nên thẩm quy trì kiếp này đáng thương lại càng đáng thương, hắn không tiếp nhận tống doanh để sỉ nhục tống nhạn thư nữa, hắn cũng không dễ gì hạ nhục nàng lần nữa.

đến khi Lục Uyên và Tống Nhạn Thư đã tâm đầu ý hợp, nàng gặp 1 trận sốt, sau khi tỉnh dậy, nàng đã quên hết chuyện của kiếp trước, quên hết những đau đớn, hận sầu của kiếp trước, quên đi mình đã từng vì ai mà vong mạng, quên đi ai đã reo rắc khổ đau cho cuộc đời nàng, quên đi tấm lòng của nàng đã dành cho ai, chỉ còn kiếp này, chỉ còn người đã lẻn vào khuê phòng cho nàng uống thuốc, canh nàng cả đêm dù mồm miệng lạnh lùng, đáng ghét :))

nàng và Lục Uyên cùng trải qua kiếp nạn và ở bên nhau.

còn thẩm quy trì, thật vui khi hắn lại nhớ được chuyện kiếp trước, nhớ rằng hắn đã từng cưới người hắn yêu, từng được người ấy hết lòng hết sức phò trợ nhưng hắn lại hết lần này đến lần khác sỉ nhục nàng ấy, khiến nàng ấy uất hận đến mức tự sát, hắn, ghi nhớ món nợ này, nhưng nàng ấy, giờ đây lại quên đi tất cả, quên đi hết những chuyện của kiếp trước, quên hắn, đã quên hắn rồi..

hắn phải ôm mối ân hận đấy nhưng không biết trả cho ai, không ai còn quan tâm hắn, yêu thương hắn đến như vậy nữa, hắn thật sự đáng thương, thật đáng thương, không biết sống vì điều gì nữa, hắn sẽ mãi mãi nhớ, hắn đã nợ nàng một đời hạnh phúc, hắn thật ra cũng từng yêu nàng, nhưng mối hận bị sỉ nhục ấy, khiến hắn muốn hành hạ nàng, muốn nàng như con chim tước bị nhổ từng cọng lông kiêu ngạo lộng lẫy kia và rơi vào vực sâu, giờ đây, chỉ còn mình hắn nhớ những chuyện xưa, thật đáng đời.

tống doanh, ở kiếp trước là con thứ nên mọi sự ưu ái không đến được tay, đều là của tống nhạn thư, con thứ sẽ không được hôn sự tốt, nên để trả thù, đã nhìn chăm chăm vào tống nhạn thư, chỉ cần chị cô thích gì, cô sẽ giật cho bằng được, kiếp trước cô giật được thẩm quy trì, vì biết chị cô yêu thẩm quy trì đến mù quáng, còn gì vui bằng nhìn chị cô ghen chết, giận chết mà không làm gì được.

cũng may tống doanh khi đó chỉ giật thẩm quy trì, không hề nhìn ra vị vương gia què cũng âm thầm yêu chị cô, nên đã vui mừng hơi sớm.

kiếp này, tống nhạn thư đã để cô được chọn, được chọn người chồng mà cô muốn lấy, cô liền không chọn thẩm quy trì :) bởi vì nhạn thư không yêu thẩm quy trì nữa :) 

thật ra thì, số phận con thứ cũng thật đáng thương, phải nhìn mặt người khác mà sống, cũng chẳng vui vẻ là bao :)

*****

quay về truyện 1: ta không làm thiếp.

Tống chiêu chiêu là con ngoại thất của thượng thư trong triều, tức là mẹ con nàng là vợ lẽ được người ta nuôi bên ngoài, cả 2 thậm chí còn không được vào cửa phủ thượng thư, không có tên trong gia phả, nói chúng là dạng tiểu thiếp, ngôn không chính, danh không thuận, nên dù nàng có xinh đẹp yêu kiều đến nhường nào, thì nàng vẫn không thể làm chính thê, chỉ có thể chết già trong tiểu viện hoặc để cha nàng túy ý đem cho người ta làm lẽ...

nàng, không muốn sống cuộc sống như mẹ nàng.

nàng, không làm thiếp, nàng phải làm chính thê- cưới ai, không cần biết :)

giang hoài lần đầu tiên gặp nàng là do được nàng cứu, muốn trả ơn, liền mang tiền tài ra trả ơn, nhưng nàng không thiếu, không cần tiền, nàng cần lang quân.

giang hoài si mê nàng nhưng hắn cũng nói rõ, hắn, sẽ không lấy nàng làm chính thê, nàng thích hợp làm hoàng yến, gã đàn ông nào cũng muốn bắt về nuôi, nhưng không ai muốn cưới nàng làm chính thê :)

hắn đến với nàng vì sắc đẹp, tình yêu của hắn mang tính chiếm hữu, hắn luôn khẳng định, nàng là con gái ngoại thất nên sẽ không ai dám lấy nàng làm chính thê cả, hắn, sẽ cố gắng xin hoàng thượng cưới bình thê, cho nàng danh phận.

nhưng mà nàng, muốn làm chính thê- mặc áo hỉ đỏ, bước qua cửa phủ.

nên nàng, không lấy hắn đâu :)

cuối cùng nàng gặp được Tiêu Nhiên- không phải lang quân mong muốn, nhưng lại yêu nàng hết mực, vì nàng, sẽ không nạp thiếp, vì nàng, sẽ cho nàng hôn nhân như mong đợi, mọi thứ nàng muốn, chàng đều sẽ làm được.

Tiêu Nhiên nói tiền tài không sánh được với nàng, tiêu nhiên cũng nói nàng là nữ tử ngoại thất cũng không sao, hắn không để tâm, hắn- yêu nàng là vì con người nàng- không vì danh phận mà khinh khi nàng.

bởi vậy, giang hoài dù có phá đám cưới, cướp dâu, thậm chí chấp nhận đội mũ xanh, nuôi con kẻ khác cũng không muốn mất Chiêu Chiêu, thì đến cuối cùng, hắn vẫn mất nàng, nàng tự vẫn...

may nhờ Bạch Yên Nhiên- là chính thê của giang hoài cứu, mẹ con chiêu chiêu được cứu sống và đoàn tụ với Tiêu Nhiên- một nhà 3 người hạnh phúc bên nhau

giang hoài, cũng đã biết điều đó, hắn- cuối cùng cũng từ bỏ, cô quạnh trên con đường phía trước.

sống thời đó thật khổ, giang hoài không thoát định kiến, cũng không vượt định kiến mà dũng cảm cưới chiêu chiêu, dù cho hắn cố gắng bao nhiêu thì cái hắn làm được, chung quy cũng là thân phận bình thê cho người con gái hắn yêu- nhưng nàng- lại chỉ muốn làm chính thê :)

hắn yêu nhưng lại không quan tâm đến ước nguyện của nàng, không hiểu vì sao nàng lại quan tâm danh phận chính thê, coi thường điều nàng nói, nghĩ nàng chỉ cần chăm lo no đủ là được, nhưng nàng, không có thiếu tiền mà :)

Bạch Yên Nhiên thật tốt, vì lời dặn dò của người bạn thuở thiếu thời, cũng là anh trai chiêu chiêu, nhờ nàng chăm sóc cô bé, nên nàng chấp nhận vào cửa giang gia, chấp nhận hôn sự không có tình yêu, chấp nhận chồng mình có tiểu thiếp, chấp nhận tất cả vì tiểu thiếp kia chính là người nàng muốn chăm sóc.

nghĩ đến quãng đời còn lại của nàng, cũng buồn biết bao...

chiêu chiêu, nàng có nhiều người yêu thương như vậy, nàng thật may mắn...



Thứ Hai, 20 tháng 2, 2023

Giang Trừng- Giang tông chủ (Ma đạo tổ sư) review

 tự nhiên mở lại Ma đạo tổ sư anime để xem, tự nhiên lại muốn nói về Giang Trừng- Giang Vãn Ngâm- Giang tông chủ, người anh em của Ngụy Anh- Ngụy Vô Tiện- Di lăng lão tổ :))

nguyên cái tên cho một nhân vật đã có hẳn 3 cái, chả hiểu sao tác giả lại giỏi thế, một cái tên đã mệt, lại còn hẳn 3 tên cho mỗi nhân vật, ài...

mỗi lần xem lại đều rớt nước mắt, nhưng mà lần này, muốn nói thêm về giang tông chủ đi

giang trừng, từ thời thơ ấu, đã rất mong nhận được sự đối đáp dịu dàng từ cha hắn, cũng rất mong được cha hắn ôm nựng; nhưng mà, rất tiếc là, Giang sư thúc lại làm thế với Ngụy Vô Tiện, chứ không phải là hắn, ánh mắt cha hắn dịu dàng nhìn Ngụy Vô Tiện, dịu dàng ôm lấy Ngụy Vô Tiện khi thấy thằng bé sợ hãi, mọi sự ân cần mà hắn cần, có lẽ cũng chỉ thế thôi, nhưng suốt thuở thiếu thời ấy, hắn vẫn luôn không nhận được.

hắn rất thích chó, thích nuôi chó, Mạt Lị, Phi Phi, Tiểu Ái nhưng vì Tiện sợ chó, cha hắn bắt hắn đem cho hết đi, vì cái gì chứ, tại sao hắn không được nuôi chó chỉ vì Tiện, tại sao cha hắn không vì hắn mà lại vì Tiện, tại sao cha hắn lại bắt hắn chia phòng ngủ cùng Tiện, hắn mới là con ruột cơ mà, tại sao cha ôm Tiện mà không ôm hắn...

hắn biết cha mẹ hắn vốn không hợp nhau, hắn biết cha hắn đối xử với mẹ hắn vốn rất lạnh nhạt, hắn cũng biết mẹ hắn tính tình không tốt, cũng ít khi nào nói lời yêu thương với hắn.

ấn tượng thuở thiếu thời luôn khiến người ta nhớ rất lâu, rất lâu và biến thành nút thắt giữa hắn và ngụy anh.

hắn nghe người ta hết lời khen Ngụy Vô Tiện, hắn luôn là kẻ đứng thứ 2... mọi người nói hắn hiếu thắng, hắn không bằng Ngụy Vô Tiện. hắn đã cố gắng, hắn không kém cỏi gì, chỉ là, hắn vẫn không vượt qua được Ngụy Vô Tiện, lục kĩ, Ngụy Anh đều đứng đầu..

nhưng thuở thiếu thời ấy, hắn và Ngụy Vô Tiện vẫn là 2 huynh đệ thân thiết nhất, vẫn luôn là Vân Mộng song kiệt, giang trừng dù mồm miệng cay nghiệt tới đâu, vẫn luôn là kẻ nhặt xác cho Tiện, vẫn luôn là bảo vệ cho Tiện mỗi khi bị Ngu phu nhân đánh đòn hay mắng mỏ...

nếu mọi sự chẳng có gì thay đổi, hắn sẽ làm giang tông chủ đời nối tiếp và Tiện sẽ làm phụ tá cho hắn, làm một đôi Vân Mộng song kiệt.

nhưng mà đời không như mơ, ở thời thanh niên đẹp nhất, lứa tuổi đẹp nhất của đời người, giang trừng một đêm mất tất cả, bố mẹ bị giết, nhà cửa bị đập nát, toàn bộ liên hoa ổ của hắn bị đốt trụi, nhờ ơn Ôn gia, cũng vì Tiện đã cố cứu người mà gây hấn với Ôn gia, Ôn gia lấy cớ đó mà một đêm diệt sạch Liên Hoa ổ- một đêm ấy, hắn thoát chết, tỉnh lại đã mất đi linh lực, hắn, trắng tay, ở lứa tuổi thanh xuân, hắn mất tất cả trong 1 đêm- hắn có bao nhiêu đau khổ, uất hận, có bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu cay đắng, lại vô dụng, cả đời không thể cầm kiếm, không thể rửa hận cho cha mẹ, bản thân lại trở nên vô dụng...

đả kích biết bao nhiêu, hắn, chỉ còn lại chị gái và Tiện...

hắn đã được người ta giúp đỡ để lấy lại linh lực, hắn có thể trả thù, hắn đã làm Giang tông chủ, hắn cùng Tiện đã trả thù được Ôn cẩu, thế nhưng miệng người đời lại chỉ biết đến Tiện một thân một mình với đàn tẩu thi có thể quét một trận oanh oanh liệt...

trong miệng người đời, hắn luôn luôn thua kém Tiện một bậc... dù có là bao nhiêu năm đi nữa, dù hắn đã cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa....

hắn có một người chị hiền thục vô cùng, trái tim ấm áp của Yếm Ly đã che chở cho cả hắn và Tiện suốt những năm ấu thơ đến khi cha mẹ qua đời, nàng, chính là cái chăn ấm áp, để cho hắn có nơi tìm về.

vậy mà, sau cùng, chị hắn lại vì Tiện mà vong mạng, anh rể hắn cũng bị người của Tiện giết chết, hắn chỉ còn lại 1 đứa cháu mới vừa đầy tháng, cũng là người thân duy nhất của hắn :)

hắn có thể có lí do để không hận Tiện không, không có. hắn có thể tha thứ cho người bạn thân nhất của mình không- không có, từng chuyện, từng chuyện một, tan nhà nát cửa, mạng của cha hắn, mẹ hắn, chị hắn, anh rể hắn, của cả Liên hoa ổ năm đó, phải tính lên đầu ai đây, không phải đều là Tiện sao...

hắn đã từng hết lòng hết dạ với Tiện nhưng kết cục là gì, bị Tiện hại đến người thân chết hết, hắn chỉ còn lại một mình và đứa cháu nhỏ, oan nghiệt biết bao...

hắn, thèm tình thương gia đình đến cay nghiệt, hắn, vốn chẳng mấy khi nói những lời dễ nghe, cũng không biết làm thế nào để nuôi dạy Kim Lăng cho tốt, hắn, chỉ có thể làm những gì hắn cho là tốt nhất có thể, là chiều chuộng thằng bé vô điều kiện, là không để cho bất cứ kẻ nào đụng đến cháu mình.

ta thương Kim Lăng đến chảy nước mắt và cũng thương giang trừng, những kẻ thừa sức mạnh nhưng thiếu tình thương đến khổ sở.

nếu như Giang Yếm Ly không chết ngay trước mặt hắn, nếu nàng không vì đỡ thanh kiếm cho Tiện mà chết, có lẽ, sự nút thắt của hắn và Tiện đã sớm được hóa giải, nếu như nàng còn sống, chắc chắn Tiện không phải một mình bước đi trên con đường độc mộc, không thể quay đầu, nếu như nàng còn sống, hắn đã không phải một mình chống chọi rồi...

đến cuối cùng, khi hắn biết được sự thật năm ấy, người nhường linh đan lại cho hắn chính là Ngụy Vô Tiện, hắn biết rằng Tiện bị chửi mắng không có gia giáo, làm mất mặt Giang gia vì không mang kiếm, hóa ra những lời châm chích như thế, lại là vì Tiện đã mất đi linh đan, cả đời này, cũng không thể dùng kiếm...

hóa ra, Tiện đã hy sinh cho hắn nhiều như vậy...

hắn, hận Tiện, rất hận Ngụy Vô Tiện, nhưng hóa ra, hắn phải mang ơn kẻ hắn đã hận ấy...

hắn, trong mắt kẻ khác, đều là thất bại, đều là thua kém Tiện, hắn, rút cục mỗi lời người ta đồn thổi, châm chích đều khiến hắn để tâm đến cay nghiệt với tất cả...

nếu hắn có thể vô tư trút bỏ gánh nặng của trách nhiệm, của tôn ti, của ánh mắt người đời, hẳn hắn đã một phiên bản như Lam Hi Thần, thật tốt biết bao..

nhưng hắn không thể lựa chọn khác đi, hắn là giang tông chủ, phải chấn hưng giang gia, phải đứng đầu liên hoa ổ, hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.. nhưng cuối cùng, vẫn thua lấy ông trời, hắn, vẫn luôn thua Ngụy Anh...

nếu hắn có một tri kỉ, một người sẵn sàng bên cạnh hắn, nói với hắn rằng hắn đã làm rất tốt rồi, hắn rất giỏi, hắn làm được, thì có lẽ hắn đã khác...

có lẽ trong thâm tâm của hắn, luôn mong có một tri kỉ, một người có thể sát vai cùng hắn, một người tin tưởng, yêu thương hắn, có lẽ hắn đã không cay nghiệt đến thế, có lẽ hắn cũng có thể như giang thúc thúc...

ai cũng cần những lời động viên, những lời an ủi, những lời tốt đẹp, để cuộc đời này ấm áp...