Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

Trầm Diệp- A Lan Nhược

Có những sự việc, mắt không nhìn thấy thì tim không đau....

Có những mối tình thầm lặng, đau đớn và day dứt, mãi mãi không thể nói ra, không thể bày tỏ nhưng càng không thể từ bỏ, không thể bỏ mặc, cứ như thế, dằn vặt nhau, cứ như thế mà chôn chặt rồi kết cục đau lòng, và trong trái tim vẫn còn nguyên một khối chung tình.

A Lan Nhược nàng hỡi, trái tim nàng mong manh, nàng tự ti đến khốn khổ trong suốt cuộc đời, nàng chỉ yêu, yêu duy nhất một người, lại là anh rể nàng. Nàng đã từng cố gắng để giữ chàng lại, để được bên cạnh chàng, nói chuyện cùng chàng, nàng có thể chống chọi với mọi lời sỉ nhục, gièm pha khi giữ Trầm Diệp bên cạnh, có thể trao chàng cho một nữ tì, phải, nhường tình yêu cho một người khác, còn gì đau đớn hơn. Đó có thể là những giây phút hạnh phúc nhất của đời nàng khi có chàng bên cạnh, để rồi từ đó trở đi, cuộc đời nàng trở nên bi phẫn hơn bất cứ ai. Nàng bị người mình yêu thương nhất phản bội, bị gia đình ruồng bỏ, bị chính mẹ ruột nàng nhẫn tâm hại chết, nàng quyết định kết liễu cuộc đời mình bằng cách đau đớn nhất, không cách nào có thể hồi sinh lại trong thế giới thần tiên. Nàng, đã yêu chàng suốt cuộc đời ngắn ngủi mà cay đắng, những tưởng đã được hạnh phúc bên nhau, rút cục lại là sự lừa dối và bội bạc. Nàng chết mà ôm trong lòng nỗi đau đớn khôn cùng của kẻ bị phản bội, bị bỏ rơi và không còn gì trên đời để nàng lưu luyến.....

Vốn là nhị công chúa của Tỷ Dực Điểu, nhưng nàng lại bị bỏ rơi ngay khi mới sinh ra, mẹ ruột nàng đem nàng vứt vào hang rắn và không đoái hoài gì đến sự sống chết của nàng, cho đến tận cuối cuộc đời, nàng vẫn là một đứa con thừa, không mong đợi của cả cha lẫn mẹ, một cuộc đời không được chào đón ngay từ lúc sinh ra. Vậy nên cái chết trẻ của nàng dường như là đã được định sẵn. Lớn lên trong hang rắn, uống máu chuột mà sống, sống như con vật suốt mấy năm đầu đời, cho tới khi sư phụ nàng tới, mang nàng ra ngoài ánh sáng, đặt cho nàng cái tên và nuôi dạy nàng- cuộc đời nàng mới bắt đầu.

Nàng, một người con gái vô cùng thông minh, xinh đẹp với đôi cánh trắng muốt, nàng luôn vận y phục màu đỏ, rực rỡ nhưng khí khái lại toát ra cái lạnh. Trong suốt quãng đời ngắn ngủi, nàng yêu duy nhất một người, một người mà ngay từ nhỏ, nàng đã biết, chàng sẽ không bao giờ yêu nàng, vì nàng không mang dòng máu trinh bạch. Sự tự ti này luôn thường trực vì nó thường xuyên được nhắc nhở, chính những người chị em ruột của nàng, đã làm điều đó. Điều duy nhất nàng có thể làm được là làm mọi điều chàng muốn, có thể giúp chàng được gì nàng luôn sẵn lòng, chưa bao giờ biết đến báo đáp, tấm chân tình đó, hy vọng sẽ được chàng nhận ra, một ngày.

Trong kí ức của A Lan Nhược, tình cảm mà nàng dành cho Trầm Diệp luôn rất rõ ràng, nhưng Trầm Diệp đối với nàng như thế nào, nàng lại không rõ, không hay, không biết, thậm chí đến khi chết, trong lòng nàng vẫn ôm một mối tình- bị phản bội. Bởi vậy, nên mãi sau này, rất lâu sau này, hồi ức của Trầm Diệp mới khiến người ta đau xót. Phải, là chàng yêu nàng, yêu hơn cả sinh mệnh, nàng là người thân duy nhất của chàng cũng là mục đích sống của chàng. Chàng, chưa bao giờ phản bội nàng, nhưng chàng chưa bao giờ bày tỏ, cũng không thể nói cho nàng được nữa, sống cuộc đời không có nàng, như quanh năm chỉ có mùa đông giá buốt, tim chàng cũng như vậy.

Mẹ nàng đã đưa bằng chứng cho thấy chàng phản bội nàng và xin cưới nữ tỳ của nàng, mẹ nàng cũng muốn nàng chết, để hoàn thành mưu đồ bao năm của bà. Nàng, vĩnh viễn là một sự tồn tại thừa thãi, chưa bao giờ được hưởng tình ái mẫu, cũng chưa bao giờ có được tình yêu của chàng, có chăng chỉ là sự miễn cưỡng hay trò lường gạt. Nàng đã yêu và yêu rất nhiều nhưng tấm chân tình đó, có lẽ lại trò cười cho người ta, chàng không xứng đáng có được nó, vậy nên, trước khi chết, nàng nhờ người chồng trên danh nghĩa, cũng là người cứu mạng mình, thu lại những bức thư đã từng viết cho chàng. Thật đau xót, khi thứ tình trinh nguyên bao năm dành cho một người, lại trở thành trò đùa cho người ta coi. Sự phản bội của chàng giết nàng, sự tàn nhẫn của mẫu thân giết nàng, sự tự ti trong tâm thức cũng giết nàng, nàng quá cô độc trên thế giới này.

Không ai hiểu được, tại sao trong giây phút cuối cùng, nàng cài hoa trắng trên mái tóc rồi nở nụ cười. Nàng đã nghĩ gì trong giây phút sau cùng ấy, nàng nghĩ tới ai... Cái chết của nàng làm cho Trầm Diệp nổi giận đến nỗi muốn hủy cả thiên địa, chém cả ba mùa xuân, hạ, thu vào trong một kiếm, chỉ để lại một mùa đông lạnh giá bao phủ cho Phạn Âm cốc, bởi khi còn sống, nàng rất thích mùa cây hoa lá rực rỡ.

Một người vì một người mà chọn cái chết đau đớn nhất, người kia vì mất người yêu mà chọn một mùa băng giá bất tận, nguyện tâm tạo nên một A Lan Nhược chi mộng để đem nàng về.

Trầm Diệp, Trầm Diệp....

Nàng có ý nghĩa như thế nào với chàng, lại chỉ một mình chàng biết. Một mình chàng dày công chăm sóc nàng khi nàng còn bé xíu, cho đến khi nàng lớn lên, làm vợ người khác, lòng chàng vẫn chỉ có nàng, vẫn chỉ yêu một mình nàng. Chàng là kẻ yếu thế, không thể một tay lo cho nàng, bởi vậy, chàng không thể công khai, cũng không thể bày tỏ với nàng, chỉ âm thầm bên nàng, lặng lẽ lập kế hoạch cho cả hai, nhưng rút cục chính chàng cũng không hiểu hết lòng người thâm độc tới nhường nào, để rồi, chính chàng vô tình lại là nguyên nhân cái chết đau đớn cho nàng.

Trầm Diệp coi A Lan Nhược là người thân duy nhất, nàng không có ai thân thiết thì còn có chàng, bọn họ không cần nàng, chàng cần nàng, vì nàng mà sống, vì nàng mà tu luyện bao năm, vì nàng mà nhẫn nhịn, bỏ mọi nguyên tắc, vì nàng mà muốn hủy hoại cả thế giới này....

Tô Mạch Diệp- sư phụ của nàng, đã từng thầm yêu nàng, nhưng biết lòng nàng chỉ có Trầm Diệp đã lặng lẽ ôm trong lòng mối đơn phương này, cho đến khi biết đến cái chết đau đớn của nàng, Mạch thiếu gia đã vô cùng căm ghét Trầm Diệp, cho rằng chàng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của nàng. Chàng đã đau khổ khi không thể cứu nàng, nhưng sau cùng, khi xem lại những kí ức trên của Trầm Diệp, chàng lại cảm thấy Trầm Diệp đáng thương vô cùng, mối thâm tình của chàng so với Trầm Diệp lại chẳng đáng là bao, tự hỏi Trầm Diệp đã đau khổ như thế nào trong quãng thời gian đó. Phải, không gì sâu nặng bằng tình cảm của Trầm Diệp dành cho A Lan Nhược, cũng không gì bi đát bằng mối tình của họ.

Mối nhân duyên của họ bắt đầu khi nàng mới chỉ hơn một tuổi, chàng đã lặng lẽ đến thăm nàng, vì đồng cảm hay thương cảm, đã cố cứu nàng, nhưng không thể đưa nàng ra khỏi hang rắn, chàng đã cho nàng uống máu chàng, đã trồng cây tứ quý, bốn mùa ra quả để nàng có cái ăn, đã dạy nàng biết cười, cho nàng một cái tên: A Lan Nhược, là chàng chứ không phải sư phụ nàng, dạy nàng nói Trầm- Lan. Chàng đã âm thầm làm tất cả cho đến khi chàng phải đi tu luyện, chàng biết, nàng còn quá nhỏ để nhớ về chàng, chàng cam tâm, bởi chắc chắn khi quay lại, chàng có thể cứu nàng ra khỏi đây.

Nếu như, nàng biết rằng, trong cơ thể của nàng, sớm đã có máu chàng hòa cùng, thì nàng sẽ hiểu chưa bao giờ chàng chê bai nàng về dòng máu không trong sạch. Nếu như nàng biết một trong số rất nhiều chuyện mà Trầm Diệp đã âm thầm làm cho nàng, thì chắc chắn nàng không bao giờ đi đến tự vẫn.

Khi chàng tu luyện quay trở về, thì vừa lúc nàng được cứu khỏi hang rắn, chàng đã nghĩ, vậy cũng tốt, chàng không thể cho nàng một danh phận, nhưng sư phụ nàng thì có, kể từ đây trở đi, chàng càng không thể công khai bày tỏ cùng nàng mối thâm tình. Nàng đi lấy chồng, việc duy nhất chàng có thể làm là âm thầm đứng từ xa, cho chiếc lông ngỗng bay làm xổ tung khăn trùm đầu, để chàng được ngắm nàng, lần cuối. Rồi cũng rất vui khi mối duyên phận đó của nàng chỉ là trên danh nghĩa. Chàng bên nàng được hai năm, đó cũng là quãng thời gian hạnh phúc nhất của họ. Thật ngắn ngủi so với mối thâm tình chàng dành cho nàng.

Và kí ức đẹp nhất của A Lan Nhược khi bên chàng, là lúc chàng không kể hiểm nguy, cứu nàng ở Kỳ Nam thần cung, giây phút đó, A Lan Nhược đã nhìn chàng và nói: Trầm Diệp, chàng thích ta ! Chàng không trả lời nhưng cũng không từ chối, chỉ có ánh mắt chàng tràn ngập hình bóng của nàng.

Khi nàng vì chàng mà cứu Quất Nặc trên ngọn đầu đài, nàng tiện tay tuyên bố, chàng là của nàng, danh chính ngôn thuận đưa vào phủ nàng sống. Mọi người nói là nàng trả thù chàng, cố tình làm nhục chàng, vì vẫn nghĩ chàng coi khinh nàng vì dòng máu không trong sạch, chàng chấp nhận chẳng qua vì không còn cách nào khác. Mọi sự hiểu lầm cứ chồng chất lên nhau, nhưng chàng không hề giải thích, cũng cảm thấy không cần giải thích với bất cứ ai, kể cả nàng.

Để bầu bạn cùng chàng, nàng đã viết thư nói chuyện cùng chàng, tới 20 bức, nhưng lại ký tên của người thị nữ. Khi biết được việc này, chàng đã vô cùng giận giữ, chàng đã nói, giữa họ, khả năng là kẻ thù, người xa lạ, gì cũng có thể được, chỉ trừ chàng và nàng có thể thích nhau. Những câu nói đó, vô tình khiến A Lan Nhược ghi nhớ đến cuối đời, chưa bao giờ quên, nàng nghĩ chàng giận dữ vì bị nàng lừa gạt, mua vui cho nàng. Nhưng nàng có bao giờ biết được, ai cũng có thể đùa giỡn tình cảm với chàng, chỉ trừ nàng. Vì chàng yêu nàng hơn cả sinh mệnh.

Trước khi binh biến xảy đến, ký ức không quên của A Lan Nhược còn một hình ảnh nữa, đó là hành động cài hoa lên mái tóc nàng của chàng, chàng đã làm thế rất nhiều lần, ngay khi nàng còn rất bé. Có lẽ, đó là điều ngọt ngào duy nhất khiến nàng hạnh phúc khi nhớ về chàng.

Cả đời A Lan Nhược là chuỗi bi kịch, nhưng Trầm Diệp cũng là nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi. Vì chàng đã tính toán sai một chỗ, mà dẫn đến kết cục đau thương ngàn lần. Trách chàng tình thâm nhưng lại không nói cho nàng những lời cần nói, tiếc cho chàng, coi nàng hơn sinh mệnh, nhưng rút cục không thể bày tỏ cùng nàng, ngay cả đến khi chết. Sự hiểu lầm làm cho cả hai bên đau khổ, đáng thương cho một mối tình, đáng lẽ có kết quả tốt đẹp, người được chịu ân sẽ báo ân.

-------------------------

Chương truyện cho Trầm Diệp- A Lan Nhược không quá dài trong Chẩm Thượng Thư nhưng lại khiến ta đau lòng nhất. Cũng may, sự trầm luân của họ cũng khiến mối tình của Đông Hoa, Phượng Cửu lại có được chút duyên- đến happy ending.

Vẫn nhớ, lần Trầm Diệp cứu Phượng Cửu trong lồng Cửu khúc, nàng đã nghĩ, người đến cứu nàng lúc nguy hiểm nhất, nhất định là có nhân duyên. Và bởi vì, Đông Hoa đế quân chưa từng làm điều đó cho nàng, khiến nàng vô cùng đau lòng mà khóc tới cạn nước mắt. Tô Mạnh Diệp hỏi nàng, tại sao nàng không nghĩ, người có nhân duyên với nàng, phải là người không khiến nàng rơi vào hiểm cảnh chứ không phải đợi có hiểm cảnh mới cứu nàng. Phải, Đông Hoa là người như vậy, có thể làm mọi điều chỉ để nàng không rơi vào hiểm cảnh, nhưng điều đó, rất khó để Phượng Cửu hiểu.

Phượng Cửu đã từng vì yêu Đông Hoa đế quân mà làm rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng Đông Hoa cũng vì nàng mà hy sinh gấp vạn lần. Mối nhân duyên đó, may mắn đã được kết nối bền chắc, dù trải qua nhiều cửa ải khó khăn đến nỗi méo ai ngờ. Dù sao, đó cũng là một cốt truyện tốt, một câu chuyện tình có thể truyền cảm hứng và khá vui vẻ, dù hơi trúc trắc, khiến cảm xúc người đọc lúc cười, lúc khóc, lúc tưởng viên mãn lắm rồi thì đột ngột bi lụy, lúc tưởng không còn tiếp tục được nữa thì bất ngờ mở nút thắt.

P.s: Lí do viết lại review

Hôm nay lại rất có cảm xúc viết về một mối tình nhiều ngang trái, cay đắng và tiếc nuối cho hai nhân vật, yêu nhau hơn cả sinh mạng nhưng rút cục lại gặp cái kết đau lòng, hận thiên thu...

Thật ra, đã từng viết về Trầm Diệp và A Lan Nhược trong review Tam sinh Tam thế Chẩm thượng thư từ hai năm trước, bài viết có lượt review khủng nhất, lí do có thể là do lúc đó Tam sinh tam thế lên sóng và nhiều người quan tâm nên bộ Chẩm Thượng Thư cũng được tìm đọc nhiều. Bản thân mình thích Chẩm thượng thư hơn. Sau rốt, có một số thông tin lan truyền trên mạng từ lâu, rằng bộ này là bản fake, nói cách khác là tác giả đã đạo truyện. Đó là một sự gian dối, không thể chấp nhận được, nên mình quyết định xóa review, dù khi viết nó, mình đã thật lòng thích nó, rất thích.

Nhưng những gì trong truyện, với mình lại rất đáng để nhớ, mình, không biện minh cho một tác phẩm đạo truyện, nhưng phải thú nhận, mình thích nó, giờ mình viết lại, chút còn lại về cảm xúc câu chuyện tình đau đớn, vô cùng day dứt của hình ảnh Đông Hoa đế quân và Phượng Cửu.