Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

Tiết Hiểu (Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương)

Tiết Dương...

Tiết Dương là đại biểu cho tuyến ác, cực ác, những chuyện hắn đã làm cho tới khi chết, không chuyện nào là tốt đẹp cả, hắn chính là vậy, ác tính ẩn sau bề ngoài đáng yêu với 2 chiếc răng khểnh, cười lên... nhưng hắn lại cực kì thông minh, chắc chắn không thua Ngụy Vô Tiện, hắn chính là kẻ trẻ tuổi có thể phục hồi âm hổ phù, điều mà không ai có thể làm, trừ cha đẻ của âm hổ phù =))) kiếm hắn mang bên người cũng y như tính cách và cuộc đời hắn vậy- giáng tai- tai họa ập đến...

hắn là cơn ác mộng của bao nhiêu người, hắn đã giết bao nhiêu người- không đếm được- hắn ác như quỉ dữ, là khuôn mặt đẹp của con ác quỉ, lừa người, giết người không cần chớp mắt...
hắn có thể vì ngón tay của mình bị đứt mà giết sạch cả gia đình 50 người, đến con chó cũng không tha, với hắn, ngón tay là của mình, mạng của người ta cũng đâu có liên quan tới hắn, cho nên, vì nỗi đau vì mất ngón tay ấy, hắn có thể dễ dàng trả thù, dễ dàng giết người....

hắn vì bị Hiểu Tinh Trần vạch mặt mà đem tâm thù hận, nhưng mà, hắn không có trực tiếp trả thù Hiểu Tinh Trần, hắn đem giết sạch đạo quán của bạn tâm giao với Tinh Trần là Tống Lam, cuối cùng thì Tống Lam trở mặt với Tinh Trần. Vì Tống Lam đã từng nhìn hắn khinh bỉ nên hắn chọc mù mắt Tống Lam, nên Tinh Trần đã tự móc mắt mình trả lại cho Tống Lam và bỏ đi biệt tích.

Hắn sau này lại vì trả thù Tinh Trần mà lừa dối Tinh Trần, khiến Sương Hoa kiếm nhuốm máu tươi của bao nhiêu người dân vô tội. Hắn dùng thủ đoạn cắt hết lưỡi người ta rồi tung bột thi độc khiến Sương Hoa hiểu nhầm là tẩu thi và tự động giết người. Hắn đã chứng kiến Tinh Trần mắt mù, cầm Sương Hoa giết người... Lòng hắn rút cục có bao nhiêu ác, có bao nhiêu hận thù đến khủng khiếp như vậy... hắn hiểu Tinh Trần đến như vậy, lại tìm cách trả thù độc ác nhất hại hắn, để đến cuối cùng Tinh Trần phải dùng kiếm Sương Hoa tự sát...

cuộc đời Tinh Trần đến cuối cùng là một tấn bi kịch, là câu chuyện đắng ngắt, đầy rẫy tổn thương và đau khổ, khiến người ta đau lòng...

hắn mang một trái tim thuần khiết đến thế gian này, để đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết...

rút cục, hắn có phải là người xui xẻo nhất đời này, đến nỗi từng bước đi của hắn đều là sai lầm, đều là đau khổ, đến bước phải tự vẫn một cách đau lòng đến như vậy...

hắn đã làm gì sai, tại sao cái ác lại vây lấy hắn...

cuộc nói chuyện cuối cùng của Tiết Dương với hắn đã khiến hắn quyết định rất nhanh, đó là tự sát...
Tiết Dương hỏi hắn, vì cái gì mà tham gia vào ân oán giữa Thường Gia và cậu ta, vì cái gì mà nhất định phải bắt cậu ta nhận sai... ân oán có bao nhiêu, người ngoài như hắn làm sao biết được, làm sao hiểu vì sao Tiết Dương đi đến con đường tà ác nhường này, làm sao biết được Tiết Dương đã từng là một thiếu niên trong sáng, cũng từng ngây thơ, cũng từng trong sạch, để rồi bị người ta lừa gạt, bị đánh đập, bị người ta đối xử như con vật,  bị người ta giàu sang ức hiếp, từ đó một Tiết Dương ngây thơ chết đi, chỉ còn lại hận thù, cậu ta chỉ còn có thể bước trên con đường của tà ác... kết quả của Tiết Dương hôm nay chính là do Thường thị năm đó một tay gây ra, ai đứng ra lấy lại công bằng cho đứa trẻ lang thang như cậu ta, có ai từng quan tâm cậu ta...

vì cái gì mà Tinh Trần nhất định phải trả lại đôi mắt cho Tống Lam, vì cái gì mà phải đòi lại công bằng cho gia đình Thường Bình để rồi Thường Bình trở mặt, hại hắn mất bạn bè, không chốn nương thân, phải độc hành với đôi mắt đui mù...

Rút cục Hiểu Tinh Trần vẫn không thể tha thứ cho chính mình, hận bản thân tâm nhãn đui mù, hận bản thân đã mong ước viển vông, để rồi đến cuối cùng lại ôm hết đau thương, chết đi trong tuyệt vọng...

nhưng mà cuộc đời Hiểu Tinh Trần như tuyết trắng, một đạo bạch nhân tâm trong sáng, một tâm hồn cao thượng, một đời dù đầy rẫy đau khổ, nhưng hắn như một nốt nhạc trong trẻo, chính hắn như mặt trời ấm áp, ôm lấy một A Thiến cô độc, cũng gột rửa tâm hồn tội ác của Tiết Dương, khiến Tiết Dương mãi mãi không quên, cũng là ánh sáng ấm áp cuối cùng của cậu ta...

hắn là người rất dễ bị chọc cười, hắn rất để tâm đến người khác, chính hắn đã cho A Thiến kẹo, cũng cho Tiết Dương kẹo, hắn cứu người, một lòng quan tâm người mà không để tâm người ta là ai, hắn làm bao nhiêu việc tốt, thiên hạ ai cũng biết, nhưng mà kết cục là gì... cả cuộc đời hắn- chỉ có một lỗi lớn nhất, có lẽ chính là dời núi, xuất sư môn..

Tiết Dương à,

Sự thật không thể cả đời che giấu được, hạnh phúc, bình an mà người cố gắng nắm giữ, kể cả những ân oán hận thù ngươi giữ trong lòng, rút cục chỉ là hư ảo, người, chính người đã đau lòng xiết bao khi chứng kiến Tinh Trần tự vẫn mà không cách nào ngăn cản. Suốt thời gian qua, vì một người thật lòng quan tâm, thật lòng chăm sóc mà người đã buông bỏ hận thù với hắn, nhưng mà... trước đó, rút cục không ai có thể thay đổi quá khứ được. Người từng tổn thương hắn, đã từng hãm hại hắn, hãm hại tất cả những người bên cạnh hắn, điều này đều không thể thay đổi được. Vậy nên, cho dù người làm gì đi chăng nữa, cũng không thể có kết quả nào khác...

Có người nói, nếu như A Thiến mù thật, nếu như Tống Lam đừng tìm đến, thì mọi chuyện có khác đi không... không thể nào, không có sự thật nào có thể che giấu cả đời, không cách gì có thể cứu vãn được nữa rồi, kể từ khi Tinh Trần mang Tiết Dương về cứu chữa, mọi chuyện sẽ nhất định diễn ra như vậy, Tinh Trần không thể thay đổi, hắn, rút cục cũng sẽ đi đến tự vẫn...

Chỉ là không ai biết được, Tiết Dương lại thay đổi, hắn thật tâm quan tâm kẻ thù, thật tâm cảm động, cũng thật tâm mong muốn sống cuộc sống bình an bên người. Có lẽ từ đại ma đầu biết quay đầu nên ai cũng có thể thương hắn, nhưng mà, không thể nào, hắn đã sai, càng làm càng sai, sai rất nhiều, và kết cục cái chết của hắn cũng không thay đổi được.

Đáng thương cho một A Thiến thông minh, lanh lợi vì ân nhân mà chết oan, một Tống Lam mang đầy nỗi ân hận mà tìm bạn rồi cuối cùng cũng không thể nói câu xin lỗi trước người tri kỉ của mình.

Thứ cuối cùng mà Tiết Dương cố nắm giữ trong tay chính là cây kẹo cuối cùng mà Tinh Trần cho hắn, cùng tỏa linh nang, hắn không bao giờ ngờ được Tinh Trần đã bị tổn thương đến nhường nào, đến nỗi không còn muốn tái sinh, hắn, không bao giờ hồi sinh được Tinh Trần nữa... hắn có cố chấp bao nhiêu, nỗ lực bao nhiêu cũng không thể quay ngược thời gian để làm lại tất cả...

nếu có quay ngược thời gian, hắn có thể làm gì đây...

nếu có, xin hãy để Tống Lam đừng bao giờ gặp hắn trước, mà hãy gặp Tinh Trần, mang Tinh Trần đi thật xa, vĩnh viễn đừng gặp hắn, quên hắn đi, đừng bao giờ nói ra sự thật, đừng bao giờ để Tinh Trần biết hắn suốt mấy năm vừa qua đã cứu ai, kết bạn cùng ai, đã cùng chung sống với ai, đã cười cùng ai...

nếu có, xin hãy để Tinh Trần thật sớm xuất hiện trong cuộc đời hắn, như đã xuất hiện trong cuộc đời A Thiến, nếu có thể, xin hãy để Thường gia đừng bao giờ có mặt trong cuộc đời hắn... nếu có, xin hãy để Tinh Trần mãi mãi an khang, vui vẻ, đừng bao giờ gặp hắn...

Đoạn tình cảm của Tiết Dương và Tinh Trần- được viết rất hay ở bài hát này: Thảo mộc
https://www.youtube.com/watch?v=uk0MVBJtmJo

Là ai chấp niệm điên cuồng, là ai tâm nhập ma chướng 

Là ai đến chết không chịu đem người mai táng 

Trong nghĩa trang lẻ loi, bên quan tài 

Là ai dịu dàng lau khuôn mặt người, là ai từng nghiêng nghiêng ngả ngả 
 
Hoảng loạn tìm kiếm một Tỏa Linh Nang 

Là ai nhìn lên, trăng thanh gió mát hiện lên khi sương trắng tiêu tan 


Đạp máu quay về trong đêm trăng đậm sương, từng bước giết người để đền bù mối thù xưa 

Môi cười chế nhạo mà nói toạc hết ra, độc ác động tình mà thê lương chẳng nhận ra 

Sương Hoa vang tiếng khóc than, khóa chặt linh hồn bi thương 

Ánh mắt sợ sệt cầu xin tha thứ, đốt cháy điên cuồng vô tận, phát tiết hận thù phẫn nộ đầy cõi lòng 

Cố gắng của ngươi có lớn thế nào, thì vẫn bị người đời cậy mạnh hiếp yếu 


Cầu xin người tham gia vào một hồi ân oán này, lại cầu xin người buông bỏ ân nghĩa để cùng quên 

Kẻ vô tích sự thất bại thảm hại cuối cùng chỉ làm trò cười cho thiên hạ 

Mang một trái tim thuần khiết đến thế gian này, đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết 

Cười hắn ước nguyện viễn vông, cười hắn tâm nhãn đui mù 

Cười hắn gieo gió gặt bão không chốn nương thân 


Nhưng là ai lặng lẽ đỏ hoe vành mắt, là ai đối với hắn buông bỏ mọi phòng bị 

Là ai giữa mắt đảo qua một đường kiếm quang, lại là ai không biết gì vô cớ hoảng loạn 

Là ai điên cuồng, nhỏ giọng nỉ non cái tên trong lòng 


Lúc đó gió mát mơn man trăng sáng nơi song cửa phía Tây, cỏ cây trước hiên nhà vương chút sương 
 
Là ai đưa kẹo đường cho, bật cười vì một thiếu niên vô danh 


Là ai mải suy tư vẫn không rõ lòng mình 
 
Tình cảm nơi tăm tối bắt đầu nảy nở, chìm đắm vào ảo ảnh ngọt ngào giả tạo 

Tựa như đêm đông lạnh lẽo bất ngờ ôm ấp mặt trời 
 
Lại tựa như đang bôn ba tìm được phương hướng, trong nơi tối tăm nhìn thấy một tia sáng 

Chỉ vì chưa từng có được nên mới nắm chặt không buông 

Chỉ vì ánh sáng nửa cuộc đời mà bị lưu đày, tỉnh giấc mộng rồi chỉ là giả tạo 

Vì ai uống say ngàn chén, vì ai cố thủ thành hoang 

Vì ai mà học điệu bộ cử chỉ của người 

Vì ai mà nâng niu giữ chặt viên kẹo đường nhỏ, vì ai ngồi cô độc suốt đêm dài đến khi thấy ánh mặt trời 
 
Vì ai tìm kiếm trăm phương ngàn kế, vì ai mà thân không rời Tỏa Linh Nang 

Vì ai điên cuồng, không quan tâm gào thét đến tuyệt vọng 

Kéo dài hơi tàn, chấp niệm không buông, cánh tay đứt lìa vẫn xiết chặt viên kẹo đường nát 

Sương máu mênh mông, đứt hơi khàn giọng, đến chết vẫn kiêu ngạo 

Phải chăng nghe thấy tiếng người khẽ ngâm nga, tươi cười ấm áp gọi 'A Dương' 


Huyết hải thâm thù toàn bộ đều hóa thành tinh quang, đều là ảo tưởng 

Cũng từng là một thiếu niên, cũng từng là vẻ mặt phấn khởi 

Cũng từng đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ 

Chưa từng nghĩ đến trời giáng tai họa, nghiền nát sự lương thiện, ngây thơ của thiếu niên 

Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại lúc trọng thương, quỷ kế được ẩn náu trong lớp ngụy trang 


Khao khát chút ánh sáng, như thiêu thân lao vào trong lửa, lưu luyến mà cuồng si 
 
Cho dù sinh tử thương tổn, cho dù yêu hận chết đi 

Cho dù cầu mà không được, khó mà kể tên 

Cho dù cây cỏ vô tâm như đá, cũng có thể hóa hạt sương thành lệ lặng lẽ tình trường 
 
Một đời cố chấp quật cường, khăng khăng nắm giữ trái tim một người 

Chỉ nguyện, kiếp sau, số phận cho người một đời vui vẻ, an khang

Chủ Nhật, 9 tháng 12, 2018

Ma đạo tổ sư review

đây chắc chắn là truyện mà rất nhiều người từng đọc qua, cũng từng yêu thích, nên nói review có vẻ hơi thừa ...
nhưng mà vì những đêm đã từng thức đến 1-2h, đã từng bỏ ra nhiều nước mắt thế nên viết lại chút ít, mất nguyên mấy ngày cuối tuần không ăn không ngủ để đọc đi đọc lại mà, ài...

Truyện kết cục là happy ending- tức là kết có hậu, nhưng mà.... đọc xong lại cảm thấy buồn, rất buồn... đọc truyện thì mới biết, lời ít ý nhiều, đọc 1 lần e rằng đã bỏ qua rất nhiều, nên đọc lại vài lần, cho nó thấm nha...

chỉ hơn một trăm chương truyện, so với Thiên tài tiểu độc phi hơn 1400 chương thì quá đơn giản, nhưng mà... đọc không dễ, bởi vì tác giả của Ma đạo tổ sư thuộc loại viết cô đọng, lại ý tại ngôn ngoại, viết theo dạng truyện trinh thám, lại đan xen hiện tại và quá khứ, đọc nhanh thì không nắm kĩ từng sợi dây tơ, mà từng nhân vật lại có những câu chuyện riêng, nếu viết cho từng nhân vật, chắc đủ thành một quyển mới.

Tâm sự cũng khá rối bời, đã đọc lại vài lượt rồi mà mỗi lần đọc nước mắt vẫn lặng lẽ rơi, vừa thương cảm, bi ai lại biết cũng không còn cách nào khác... câu chuyện ám ảnh tới mức nhắc tới là buồn...

ai cũng từng có một thời thanh xuân nông nổi, cũng từng tự tin, kiêu ngạo, từng quậy phá, từng nổi loạn bất chấp qui tắc, làm những điều điên rồ, nhàm chán.... từng làm khổ một số người, cũng từng vang danh thiên hạ, kiệt ngạo một thời...
chút kỉ niệm ấm áp như gió xuân, ấm mãi trong lòng họ, trong lòng người ở lại... Vô Tiện trở lại nhân thế, có lẽ là do hắn nên trả nợ cho một số người, một số người vô cùng cố chấp... Một Lam Trạm 13 năm vấn linh khắp thiên hạ, tìm lấy hắn.... một Giang Trừng cố chấp giữ chặt Trần Tình để trả lại hắn... một Nhiếp Hoài Tang chắc chắn đã từng rất ngưỡng mộ hắn, đến độ nếu tìm người trả thù cho anh trai hắn, thì nhất định phải nhờ cậy hắn....
Còn nữa, một Kim Lăng tính tình kiêu ngạo, hung hăng, nhìn ai cũng không vừa mắt, nói năng chưa từng kiêng dè ai, lại là một thân mồ côi, cha mẹ chết khi hắn mới tròn hơn tháng tuổi, bị người ta nói Có mẹ sinh mà không có mẹ dưỡng, vì ai chứ- vì Ngụy Anh- Ngụy Vô Tiện ban cả cho hắn...

tất cả họ đều có một thanh xuân rực rỡ, từng là đồng môn, từng trải qua nhiều chuyện vui đùa cũng có, sống chết một phen cũng có, họ từng vai kề vai, lòng đầy chính khí, từng căm hận gian tà, ác nhân.... họ ai cũng một thời kiệt ngạo, từng có yêu ghét hận thù... nếu những kỉ niệm không đẹp, nếu không có những lời hứa khi kề vai sát cánh ấy, liệu còn một Ngụy Vô Tiện trở lại không ?

Nhưng mà Nguỵ Vô Tiện là kẻ đáng đánh nhất, bao nhiêu người yêu quí hắn như vậy, mong tìm hắn như vậy, thế mà hắn chẳng hề có chút tâm niệm nào ở nhân gian, thậm chí còn không muốn đoạt xá quay về cõi đời này nữa. Hắn là kẻ vô lương tâm mà, người ta tìm người 13 năm, vấn linh tìm khắp thiên hạ, một lòng cố chấp, không hề bỏ cuộc, quãng thời gian ấy bao nhiêu buồn đau, người ta còn để lại rượu Thiên Tử Tiếu, còn nuôi một đàn thỏ, còn nuôi A Uyển thành người... người ta một thân lặng lẽ như vậy, người lại chẳng hiểu tâm tư...

ai bảo lại đi gây thù chuốc oán nhiều như vậy, để toàn thiên hạ chửi mắng, hô giết, người ta nhất định phải giết hắn mới hả, lại còn đồng lòng, đồng tâm hẹn ngày giết sạch... đến cả người anh em, người mà hắn một lòng bảo hộ, một lòng hi sinh cũng quay lưng, muốn giết hắn trả hận...

hắn, một thân một mình, lấy đâu ra nhiều tội lỗi để cả thiên hạ chửi mắng thế, căm hận thế, hắn sao lại phải chịu kết quả tất cả người thân, bạn bè, anh em quay lưng, hắn vì sao ra đến nông nỗi tan thân thành muôn mảnh nơi loạn táng cương ấy....

hắn là ai... cái tên cũng nghe cũng chẳng nghiêm túc, đến kiếm mang bên cạnh tên cũng chẳng muốn nói: Tùy Tiện. Hắn là Ngụy Anh- Ngụy VÔ TIỆN- nghe như từ ghép của từ vô sỉ và đê tiện vậy :))))
đúng là có lúc hắn rất vô liêm sỉ, rất đê tiện, nhưng mà hắn là một kẻ anh hùng kiệt ngạo nhất mà ta từng thấy, khuôn mặt thông minh anh tuấn xuất thần, đầu mày cuối mắt đều là ý cười. Hắn chính là có chết cũng sẽ cười, nhắc đến hắn là sẽ nhớ đến nụ cười rực rỡ như nắng mùa thu của hắn. Hắn chính là đại sư huynh của Vân Mộng Giang thị, lúc nào cũng dắt đám đệ tử đi gây chuyện khắp nơi, từ trộm gà, bả chó, trộm ngó sen để người ta cầm gậy quất, hắn cũng từng làm những việc nhàm chán đến nỗi người ta nghe đến tên đã muốn chạy một đoạn. Bao cô nương bị hắn trêu ghẹo, đùa vui...
Nhưng mà hắn là kẻ tài ba nhất trong đám bọn họ, cũng chính là trong danh môn tiên nhân hắn không thua kém bất cứ ai, tinh thông lục kĩ, tài thổi sáo xuất thần, bắn tên đứng đầu, kiếm khí có linh... hắn mới mười bảy tuổi đá có thể giết quái thú 4 ngàn năm, đã từng vì ai mất đi kim đan, đã từng vì ai mà luyện tà môn để rồi mất đi tất cả.....

Hắn là kẻ trọng nghĩa trọng tình nhất mà ta từng thấy. Cũng là kẻ chính nghĩa nhất đời này, hắn đã làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm- không có, chưa hề; hắn từng bảo: đúng sai tại mình, khen chê bởi người- hắn mặc kệ khen chê người đời, coi khinh tất cả, nếu đó là chuyện đúng đắn, hắn nhất định làm.... hắn vì thế mà vô tình gây họa cho những người khác, rút cục bản thân lại gánh hết trách nhiệm lên mình... hắn, cũng chỉ là con người, hắn cũng là trẻ mồ côi, hắn, nợ ơn người ta một ngày, thì cả đời vẫn nhớ báo đáp, chưa từng quên... mặc kệ hiểu nhầm, mặc kệ người ta reo rắc bao tai họa, vẫn chưa từng oán trách... hắn... đã từng cô đơn biết bao, đã từng bị người bạn bè thân thiết nhất trở mặt... hắn có bao nhiêu đau... nhưng hắn, không ôm hận, chưa từng ôm hận, mà hắn... chưa từng muốn trở lại nhân gian... vì rút cục không có ai chờ đợi hắn cả, không ai... Giang sư thúc, Ngu phu nhân, sư tỉ đã chết, Giang Trừng căm hận hắn, Lam Cơ chắc chắn không bao giờ đứng về phía hắn, Ôn Tình, Ôn Ninh đã hóa tro bụi ...

người ta hỏi, nếu như sư tỉ không chết như vậy, trận bất dạ thiên ấy chắc chắn sẽ không đến sớm như vậy, âm hổ phù, có thể hắn sẽ không bao giờ dùng đến... nếu như thế, có kết cục hắn bị vạn người vây đánh đến tan xương nát thịt thế không.... nếu Lam Trạm không vì hắn mà chịu bao nhiêu đòn roi đến 3 năm không phục hồi thì hắn có chết không ?? có, kết cục này, vốn là sớm muộn cũng sẽ đến...

Chỉ là hắn một thân một mình gánh hết, lại không thể nói cùng ai... sư tỉ hắn quan trọng với hắn như thế nào, lại chỉ một mình hắn biết. Lời hứa với Giang Phong Miên và Ngu Phu Nhân quan trọng bao nhiêu, ai biết, ngoài hắn. Hắn đã được người ta giao trọng trách phải bảo vệ Giang Trừng, phải chiếu cố người em này, và hắn đã làm những gì... chỉ thiếu móc quả tim trao cho Giang Trừng mà thôi. Hắn vẫn tưởng dù cho có chuyện gì xảy ra, Giang Trừng sẽ vẫn đứng bên cạnh... Vậy mà đến cuối cùng, người anh em ấy đã trở mặt, lại là người quan trọng nhất trong trận đánh giết hắn....

Hắn một chút oán hận cũng không có, hắn rút cục đã từ bỏ cõi hồng trần chứ không phải bị người ta giết, kết cục bị phản phệ, con đường độc mộc hắn đi rút cục có ngày cũng chấm dứt....

Nếu như hắn không mồ côi quá sớm, lăn lộn ngoài đường như trẻ ăn xin, lại được người ta đem về nuôi dưỡng, yêu thương như con đẻ... nếu Giang Yếm Ly bớt yêu thương hắn, bớt chở che hắn suốt quãng thanh xuân, nếu Giang Trừng không phải luôn kè kè bên cạnh hắn trong suốt thời ấu thơ, luôn thua hắn nhưng vẫn luôn bênh vực hắn nếu có bất cứ ai tổn hại hắn, kể cả đó là mẹ hắn, nếu Ngu phu nhân không ghét hắn, luôn ác miệng mắng chửi hắn nhưng đến cuối cùng vẫn không cho phép bất cứ ai đụng đến hắn, nếu bà chưa từng thừa nhận, hắn là người nhà Vân Mộng, thì đến cuối cùng hắn có đi vào con đường đó không ?

Người ta ngoài miệng ai cũng ghét hắn nhưng trong lòng lại vô cùng yêu quí hắn...

Yếm Ly xuất hiện không nhiều, nhàn nhạt như câu chuyện về nàng nhưng dấu ấn cuối cùng nàng để lại cho Ngụy Vô Tiện lại làm hắn thẳng chân bước vào ma đạo. Nàng lấy cái chết để bảo vệ hắn, dù cho hắn là nguyên nhân chính của việc chồng nàng bị giết. Nàng rút cục chưa từng căm hận hắn, từ đầu tới cuối vẫn là bảo vệ hắn. Trước mọi xung đột, trước sau tình cảm mà nàng dành cho hắn vẫn luôn kiên định, thuần khiết như vậy, với nàng, hắn là tiểu đệ, không cho phép bất cứ ai được sỉ nhục hắn, nàng dẫu hiền lành khiêm nhường nhất người, cũng không cho phép kẻ nào khinh thường hắn, hắn có thể bị sỉ nhục đến quen, nhưng là nàng, không cho phép người khác làm như vậy...

Có lẽ bởi vậy mà sau tấm lưng nàng, Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy vô cùng yên tâm, nàng như dòng suối mát trong cuộc đời đầy rẫy bi ai của hắn. Vậy mà, hắn đến cùng vẫn làm tổn hại nàng. Chứng kiến nàng chết ngay trước mắt mình, vì cứu hắn mà hứng trọn mũi đao xuyên cổ, cuối cùng hắn cũng phát điên, ghép 2 mảnh âm hổ phù, tạo nên màn mưa máu gió tanh- khiến 3 ngàn người trong danh môn bị giết sạch.... Sau cái chết của Yếm Ly, hắn cũng không còn muốn về con đường dương quan nữa rồi, không còn gì có thể níu giữ hắn....

Lúc hắn hồi sinh, người mà hắn mang hết yêu thương che chở, chính là Kim Lăng- Kim Như Lan- con trai nàng. Dù cho hắn chính là người đặt tên cho cậu bé, dù hắn hết sức bảo vệ nó đến mức bị chính Kim Lăng một kiếm xuyên người cũng không hề trách mắng.

Người ta thương nhất trong truyện không chỉ có hắn mà còn Kim Lăng, dù tính tình đáng ghét nhưng mà vẫn thương hắn. Hắn cô độc, dù là danh môn thế gia, dù sau lưng có cữu cữu ghê ghớm như Giang Trừng, có tiểu thúc như Kim Quang Dao, nhưng cậu luôn cô độc, không cha mẹ dạy bảo, bị người ta cười chê, không bạn bè... mà cậu lại luôn thèm khát một gia đình... như Giang Trừng vậy... nhưng họ quá mạnh mẽ để thừa nhận mong muốn này, nên Giang Trừng dù có mồm miệng cay độc cỡ nào vẫn luôn đi sau bảo vệ hắn. Chỉ là không biết nói những lời yêu thương với hắn....

Kim Lăng mỗi lời nói vẫn chưa từng  nể nang bất cứ ai, hành động thì hung hăng, hiếu thắng, thật sự là rất nguy hiểm. Và lần nào cũng có người giúp cậu, lại chính là người cậu hận nhất, Ngụy Anh. Nếu không có hắn và Giang Trừng, sớm thì cậu cũng không sống nổi. Vậy nên yêu hận- cậu đã không biết phải làm thế nào, rút cục không ai nói cho cậu phải làm thế nào. Cậu bé bật khóc. Có ai biết tại sao cậu lại có cái tính tiểu thư, dù độc mồm độc miệng, đáng ghét có thừa nhưng lại vô cùng khả ái, vô cùng thông minh, khẩu thị tâm phi, cậu quan tâm nhưng cũng không dám thừa nhận, có yêu thích nhưng không biết phải làm thế nào. Có lẽ không ai nói cho cậu nghe mẹ cậu yêu quý Ngụy Anh thế nào, chưa từng oán trách hắn, nên cậu không hiểu tại sao người cậu muốn hận lại không tự chủ được, vẫn luôn yêu quý hắn mà không chịu thừa nhận. Dù bị cữu cữu mắng bao nhiêu lần vẫn là tự sâu trong đáy lòng, thích kẻ kia....

Ngụy Vô Tiện trước sau vẫn trong lòng canh cánh đứa bé này, tâm tư bao nhiêu cũng đổ hết vào nó. Muốn yêu thương, dạy dỗ nó, mong muốn nó tốt lên, mong muốn nó có bạn, mong nó không cô đơn một mình đối mặt thế giới này nữa. Hắn lòng có bao nhiêu điều muốn nói đều giữ lại, nhưng hành động thì luôn để đứa bé lên đầu. Rất thích lúc hắn dạy dỗ đám trẻ, hết sức thực tế, vui vẻ lại vô cùng tự tin, khiến bọn con cháu thế gia vô cùng ưa thích. Chả thế mà Kim Lăng cũng bị thu phục.

Thương Tiện, thương hắn đã phải gánh bao tiếng xấu, tiếng oan, lại thương hắn vì muốn làm trọn lời hứa với cố nhân mà mổ kim đan cho Giang Trừng. Bản thân mất đi kim đan lại trở thành kẻ vô dụng, cả đời không thể cầm lại kiếm. Trước đó, có ai nghĩ rằng thanh niên kiệt ngạo, bao nhiêu khí khái ấy lại chịu từ bỏ tất cả để bù đắp cho bạn mình. Rồi cả đời hắn coi như bỏ, con đường dương quang đã không thể bước, lại chỉ có thể bước trên cầu độc mộc. Rồi bao nhiêu sỉ nhục, tội danh ác tiếng đều mang, hắn cũng không hề muốn Giang Trừng biết bí mật này...

Nếu một ngày không trở lại Liên Hoa ổ, nếu Giang Trừng không cố chấp như vậy, đến Ôn Ninh không thể nhẫn nhịn được nữa mà nói ra sự thật này.... ài, ta đã khóc sướt mướt rất nhiều lần nha....

Mổ đan có bao nhiêu đau ? sau  khi mổ đan, hắn lại như thế nào, đã mất sạch linh lực, lại còn bị kẻ thù đem ném xuống loạn táng cương. Hắn không chết, hắn đã trở lại, và giúp Giang Trừng làm những gì... bao nhiêu lần như vậy, rút cục hắn nhận được vẫn là sự sỉ nhục của Giang Trừng... Ôn Ninh đã từng nói: giang tông chủ- ngươi- mãi mãi không thể sánh bằng hắn... phải, nếu không chứng kiến sự hi sinh kia, có ai biết được, hắn đáng trọng như thế nào...

giữa Giang Trừng và hắn luôn là những hiểu nhầm, ừm, không đúng, mà là những cố chấp của Giang Trừng đã đẩy họ vào bước này. Nếu Giang Trừng không quá hiếu thắng, không quá ám ảnh bởi những lời chỉ trích từ thuở thiếu thời về sự thua kém hắn, lại gặp những biến cố kinh hoàng khi còn trẻ, thì hắn và Giang Trừng sẽ mãi là anh em tốt... có lẽ, nhưng mà một màn mưa gió ập qua, đã phạt ngang hết những điều tốt đẹp, chỉ để lại hồi ức đó, phía trước lại là phong ba mà họ không thể cùng nhau sát cánh nữa...

cả đời hắn, chỉ xoay quanh câu: minh chi bất khi nhi vi nhi mà làm, tức là có những chuyện biết trước làm sẽ gây họa nhưng lại không thể không làm.
Ban đầu là chuyện nhỏ, hắn bị bắt đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đã phạm bao nhiêu lỗi lầm, bất quy tắc, như Giang Trừng dự đoán, hắn nhất định là nét bút sỉ nhục trong quãng đời dạy học của Lam Khải Nhân :))) hắn quậy nát Vân Thâm, lại đầu têu hàng loạt môn sinh khác, đặc biệt có Nhiếp Hoài Tang, vị này sau này chính là boss cuối của truyện, và đặc biệt nhất là Lam Trạm- Hàm Quang Quân. Môn sinh đắc ý nhất của Lam Khải Nhân, Cô Tô song bích, là gương của gương mẫu :)) người này đã bị hắn phá tan băng trong tâm hồn, rút cục lãng phí cả thanh xuân chỉ để chờ hắn =)))

Rồi đến khi trong động huyền vũ, khi mọi người vì gia thế, vì mạng sống, không ai dám bảo vệ cô gái Miên Miên, không ai dám nói giúp Lam Trạm và Kim Tử Hiên thì hắn dám. Biết rõ sẽ chuốc hận của Ôn Triều nhưng hắn vẫn làm. Phải, chứng kiến một cô gái bị hãm hại mà cả đám nam nhân không ai lên tiếng, bị một kẻ vô lại cậy quyền cậy thế ức hiếp mà không ai dám lên tiếng, đó là việc hắn không thể làm được; hắn vì một tuổi trẻ chính nghĩa ngất trời, căm ghét tà ác, lại chưa từng chịu khuất phục... Cuối cùng cũng vì vậy mà Liên Hoa ổ bị diệt sạch, hại Giang tông chủ và phu nhân mất mạng, cả tòa thành bị san phẳng, trong một đêm Giang Trừng mất tất cả...

Nếu hắn không khen ngợi Ôn Ninh, không bảo vệ hắn trước  mọi sự cười chê, để Ôn Ninh mang tâm cảm phục, đến cuối cùng mà vì hắn trở thành quỷ tướng quân đáng sợ trong khắp thiên hạ. phải, hắn một câu khen chân thành làm người ta cảm động, mà sau hết lòng giúp đỡ. Chị gái Ôn Ninh là Ôn Tình một y sư tài ba cũng chịu giúp hắn. Vì hắn- Ôn Ninh đã cứu Giang Trừng, Ôn Tình đã mổ đan của hắn cứu Giang Trừng. Cũng bởi vậy hắn dám vì mạng sống của gia đình Ôn Ninh mà đối đầu toàn thiên hạ. Hắn cũng mất đi ngôi nhà của chính mình ở Liên Hoa Ổ...

Giang Trừng đã bao lần nghiến răng hỏi hắn, tại sao hắn nhất định phải cứ làm chuyện anh hùng, tại sao biết rõ hậu quả mà vẫn cứ cắm đầu làm, tại sao cứ vì người khác mà ghánh hết hậu quả... chẳng tại sao cả, có những việc không thể không làm, có những việc đâu có lựa chọn nào khác...
Hắn cũng đâu còn lựa chọn nào khác, đành đi bước nào hay bước đó mà thôi... tùy tiện để người đời chửi mắng, tùy tiện để người đời phán xét, chỉ là hắn chưa bao giờ thẹn với lương tâm...

kí ức lúc nào cũng đẹp, trong nắng mùa hè năm ấy, sen nở bạt ngàn Liên hoa ổ, khoảng trời trong xanh, có hắn đang cười vui rạng rỡ, cùng Giang Trừng cùng đám đệ tử Vân Mộng đang trèo thuyền, đang bắn diều, đang lăn lộn khắp nơi chơi đùa; và có một cô gái đang cười hiền lành, trên tay cầm giỏ canh xương hầm ngó sen đợi bọn hắn...
năm ấy Vân Thâm sương trắng bạt ngàn, có hắn đang chép phạt trong tàng thư các cùng một kẻ mặt lạnh, năm ấy hắn từng bị bắt vì tội uống rượu, từng bị phạt đến nỗi Giang Trừng phải cõng, cũng từng đi trừ yêu ở trấn Thải Y cùng đám gia môn cũng từng đánh nhau đến nỗi bị đuổi học lại còn khiến sư tỉ bị đoạn hôn... năm ấy, dù chuyện gì xảy ra, hắn vẫn là Ngụy Vô Tiện 3 tuổi, lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ...

Phải, một thanh xuân rực rỡ hơn bất cứ kẻ nào, để rồi màn mưa máu gió tanh vô tình ập lên đầu, chứng kiến những người thân yêu bị giết sạch trong 1 đêm, nhìn nước mắt của Giang Trừng rơi, lòng hắn có bao nhiêu đau...

Hắn đã thèm khát biết bao một sự quan tâm, thèm cảm giác bị thương tỉnh dậy có người bên cạnh chờ hắn, thèm một bờ vai để khi mệt mỏi có thể dựa vào, thèm một người có thể tin tưởng hắn, thèm một giấc ngủ yên lành... cũng rất may, vẫn luôn có người như vậy, vì hắn mà chịu đòn roi đến chết đi sống lại, vẫn luôn vấn linh tìm hắn khắp thiên hạ, vẫn luôn chờ đợi 13 năm....

Người ta luôn xếp Lam Vong Cơ vào kẻ trọng tình nhất, ta cũng xếp hắn như vậy, vì cái gì mà sau 13 năm hắn vừa hồi sinh đã thổi lên giai điệu mà 20 năm trước Vong Cơ đã hát cho hắn nghe, chỉ một lần duy nhất mà hắn nhớ đến 20 năm... như một tín vật định tình, vì đó mà Vong Cơ nhận ra hắn...