Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

Tiết Hiểu (Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương)

Tiết Dương...

Tiết Dương là đại biểu cho tuyến ác, cực ác, những chuyện hắn đã làm cho tới khi chết, không chuyện nào là tốt đẹp cả, hắn chính là vậy, ác tính ẩn sau bề ngoài đáng yêu với 2 chiếc răng khểnh, cười lên... nhưng hắn lại cực kì thông minh, chắc chắn không thua Ngụy Vô Tiện, hắn chính là kẻ trẻ tuổi có thể phục hồi âm hổ phù, điều mà không ai có thể làm, trừ cha đẻ của âm hổ phù =))) kiếm hắn mang bên người cũng y như tính cách và cuộc đời hắn vậy- giáng tai- tai họa ập đến...

hắn là cơn ác mộng của bao nhiêu người, hắn đã giết bao nhiêu người- không đếm được- hắn ác như quỉ dữ, là khuôn mặt đẹp của con ác quỉ, lừa người, giết người không cần chớp mắt...
hắn có thể vì ngón tay của mình bị đứt mà giết sạch cả gia đình 50 người, đến con chó cũng không tha, với hắn, ngón tay là của mình, mạng của người ta cũng đâu có liên quan tới hắn, cho nên, vì nỗi đau vì mất ngón tay ấy, hắn có thể dễ dàng trả thù, dễ dàng giết người....

hắn vì bị Hiểu Tinh Trần vạch mặt mà đem tâm thù hận, nhưng mà, hắn không có trực tiếp trả thù Hiểu Tinh Trần, hắn đem giết sạch đạo quán của bạn tâm giao với Tinh Trần là Tống Lam, cuối cùng thì Tống Lam trở mặt với Tinh Trần. Vì Tống Lam đã từng nhìn hắn khinh bỉ nên hắn chọc mù mắt Tống Lam, nên Tinh Trần đã tự móc mắt mình trả lại cho Tống Lam và bỏ đi biệt tích.

Hắn sau này lại vì trả thù Tinh Trần mà lừa dối Tinh Trần, khiến Sương Hoa kiếm nhuốm máu tươi của bao nhiêu người dân vô tội. Hắn dùng thủ đoạn cắt hết lưỡi người ta rồi tung bột thi độc khiến Sương Hoa hiểu nhầm là tẩu thi và tự động giết người. Hắn đã chứng kiến Tinh Trần mắt mù, cầm Sương Hoa giết người... Lòng hắn rút cục có bao nhiêu ác, có bao nhiêu hận thù đến khủng khiếp như vậy... hắn hiểu Tinh Trần đến như vậy, lại tìm cách trả thù độc ác nhất hại hắn, để đến cuối cùng Tinh Trần phải dùng kiếm Sương Hoa tự sát...

cuộc đời Tinh Trần đến cuối cùng là một tấn bi kịch, là câu chuyện đắng ngắt, đầy rẫy tổn thương và đau khổ, khiến người ta đau lòng...

hắn mang một trái tim thuần khiết đến thế gian này, để đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết...

rút cục, hắn có phải là người xui xẻo nhất đời này, đến nỗi từng bước đi của hắn đều là sai lầm, đều là đau khổ, đến bước phải tự vẫn một cách đau lòng đến như vậy...

hắn đã làm gì sai, tại sao cái ác lại vây lấy hắn...

cuộc nói chuyện cuối cùng của Tiết Dương với hắn đã khiến hắn quyết định rất nhanh, đó là tự sát...
Tiết Dương hỏi hắn, vì cái gì mà tham gia vào ân oán giữa Thường Gia và cậu ta, vì cái gì mà nhất định phải bắt cậu ta nhận sai... ân oán có bao nhiêu, người ngoài như hắn làm sao biết được, làm sao hiểu vì sao Tiết Dương đi đến con đường tà ác nhường này, làm sao biết được Tiết Dương đã từng là một thiếu niên trong sáng, cũng từng ngây thơ, cũng từng trong sạch, để rồi bị người ta lừa gạt, bị đánh đập, bị người ta đối xử như con vật,  bị người ta giàu sang ức hiếp, từ đó một Tiết Dương ngây thơ chết đi, chỉ còn lại hận thù, cậu ta chỉ còn có thể bước trên con đường của tà ác... kết quả của Tiết Dương hôm nay chính là do Thường thị năm đó một tay gây ra, ai đứng ra lấy lại công bằng cho đứa trẻ lang thang như cậu ta, có ai từng quan tâm cậu ta...

vì cái gì mà Tinh Trần nhất định phải trả lại đôi mắt cho Tống Lam, vì cái gì mà phải đòi lại công bằng cho gia đình Thường Bình để rồi Thường Bình trở mặt, hại hắn mất bạn bè, không chốn nương thân, phải độc hành với đôi mắt đui mù...

Rút cục Hiểu Tinh Trần vẫn không thể tha thứ cho chính mình, hận bản thân tâm nhãn đui mù, hận bản thân đã mong ước viển vông, để rồi đến cuối cùng lại ôm hết đau thương, chết đi trong tuyệt vọng...

nhưng mà cuộc đời Hiểu Tinh Trần như tuyết trắng, một đạo bạch nhân tâm trong sáng, một tâm hồn cao thượng, một đời dù đầy rẫy đau khổ, nhưng hắn như một nốt nhạc trong trẻo, chính hắn như mặt trời ấm áp, ôm lấy một A Thiến cô độc, cũng gột rửa tâm hồn tội ác của Tiết Dương, khiến Tiết Dương mãi mãi không quên, cũng là ánh sáng ấm áp cuối cùng của cậu ta...

hắn là người rất dễ bị chọc cười, hắn rất để tâm đến người khác, chính hắn đã cho A Thiến kẹo, cũng cho Tiết Dương kẹo, hắn cứu người, một lòng quan tâm người mà không để tâm người ta là ai, hắn làm bao nhiêu việc tốt, thiên hạ ai cũng biết, nhưng mà kết cục là gì... cả cuộc đời hắn- chỉ có một lỗi lớn nhất, có lẽ chính là dời núi, xuất sư môn..

Tiết Dương à,

Sự thật không thể cả đời che giấu được, hạnh phúc, bình an mà người cố gắng nắm giữ, kể cả những ân oán hận thù ngươi giữ trong lòng, rút cục chỉ là hư ảo, người, chính người đã đau lòng xiết bao khi chứng kiến Tinh Trần tự vẫn mà không cách nào ngăn cản. Suốt thời gian qua, vì một người thật lòng quan tâm, thật lòng chăm sóc mà người đã buông bỏ hận thù với hắn, nhưng mà... trước đó, rút cục không ai có thể thay đổi quá khứ được. Người từng tổn thương hắn, đã từng hãm hại hắn, hãm hại tất cả những người bên cạnh hắn, điều này đều không thể thay đổi được. Vậy nên, cho dù người làm gì đi chăng nữa, cũng không thể có kết quả nào khác...

Có người nói, nếu như A Thiến mù thật, nếu như Tống Lam đừng tìm đến, thì mọi chuyện có khác đi không... không thể nào, không có sự thật nào có thể che giấu cả đời, không cách gì có thể cứu vãn được nữa rồi, kể từ khi Tinh Trần mang Tiết Dương về cứu chữa, mọi chuyện sẽ nhất định diễn ra như vậy, Tinh Trần không thể thay đổi, hắn, rút cục cũng sẽ đi đến tự vẫn...

Chỉ là không ai biết được, Tiết Dương lại thay đổi, hắn thật tâm quan tâm kẻ thù, thật tâm cảm động, cũng thật tâm mong muốn sống cuộc sống bình an bên người. Có lẽ từ đại ma đầu biết quay đầu nên ai cũng có thể thương hắn, nhưng mà, không thể nào, hắn đã sai, càng làm càng sai, sai rất nhiều, và kết cục cái chết của hắn cũng không thay đổi được.

Đáng thương cho một A Thiến thông minh, lanh lợi vì ân nhân mà chết oan, một Tống Lam mang đầy nỗi ân hận mà tìm bạn rồi cuối cùng cũng không thể nói câu xin lỗi trước người tri kỉ của mình.

Thứ cuối cùng mà Tiết Dương cố nắm giữ trong tay chính là cây kẹo cuối cùng mà Tinh Trần cho hắn, cùng tỏa linh nang, hắn không bao giờ ngờ được Tinh Trần đã bị tổn thương đến nhường nào, đến nỗi không còn muốn tái sinh, hắn, không bao giờ hồi sinh được Tinh Trần nữa... hắn có cố chấp bao nhiêu, nỗ lực bao nhiêu cũng không thể quay ngược thời gian để làm lại tất cả...

nếu có quay ngược thời gian, hắn có thể làm gì đây...

nếu có, xin hãy để Tống Lam đừng bao giờ gặp hắn trước, mà hãy gặp Tinh Trần, mang Tinh Trần đi thật xa, vĩnh viễn đừng gặp hắn, quên hắn đi, đừng bao giờ nói ra sự thật, đừng bao giờ để Tinh Trần biết hắn suốt mấy năm vừa qua đã cứu ai, kết bạn cùng ai, đã cùng chung sống với ai, đã cười cùng ai...

nếu có, xin hãy để Tinh Trần thật sớm xuất hiện trong cuộc đời hắn, như đã xuất hiện trong cuộc đời A Thiến, nếu có thể, xin hãy để Thường gia đừng bao giờ có mặt trong cuộc đời hắn... nếu có, xin hãy để Tinh Trần mãi mãi an khang, vui vẻ, đừng bao giờ gặp hắn...

Đoạn tình cảm của Tiết Dương và Tinh Trần- được viết rất hay ở bài hát này: Thảo mộc
https://www.youtube.com/watch?v=uk0MVBJtmJo

Là ai chấp niệm điên cuồng, là ai tâm nhập ma chướng 

Là ai đến chết không chịu đem người mai táng 

Trong nghĩa trang lẻ loi, bên quan tài 

Là ai dịu dàng lau khuôn mặt người, là ai từng nghiêng nghiêng ngả ngả 
 
Hoảng loạn tìm kiếm một Tỏa Linh Nang 

Là ai nhìn lên, trăng thanh gió mát hiện lên khi sương trắng tiêu tan 


Đạp máu quay về trong đêm trăng đậm sương, từng bước giết người để đền bù mối thù xưa 

Môi cười chế nhạo mà nói toạc hết ra, độc ác động tình mà thê lương chẳng nhận ra 

Sương Hoa vang tiếng khóc than, khóa chặt linh hồn bi thương 

Ánh mắt sợ sệt cầu xin tha thứ, đốt cháy điên cuồng vô tận, phát tiết hận thù phẫn nộ đầy cõi lòng 

Cố gắng của ngươi có lớn thế nào, thì vẫn bị người đời cậy mạnh hiếp yếu 


Cầu xin người tham gia vào một hồi ân oán này, lại cầu xin người buông bỏ ân nghĩa để cùng quên 

Kẻ vô tích sự thất bại thảm hại cuối cùng chỉ làm trò cười cho thiên hạ 

Mang một trái tim thuần khiết đến thế gian này, đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết 

Cười hắn ước nguyện viễn vông, cười hắn tâm nhãn đui mù 

Cười hắn gieo gió gặt bão không chốn nương thân 


Nhưng là ai lặng lẽ đỏ hoe vành mắt, là ai đối với hắn buông bỏ mọi phòng bị 

Là ai giữa mắt đảo qua một đường kiếm quang, lại là ai không biết gì vô cớ hoảng loạn 

Là ai điên cuồng, nhỏ giọng nỉ non cái tên trong lòng 


Lúc đó gió mát mơn man trăng sáng nơi song cửa phía Tây, cỏ cây trước hiên nhà vương chút sương 
 
Là ai đưa kẹo đường cho, bật cười vì một thiếu niên vô danh 


Là ai mải suy tư vẫn không rõ lòng mình 
 
Tình cảm nơi tăm tối bắt đầu nảy nở, chìm đắm vào ảo ảnh ngọt ngào giả tạo 

Tựa như đêm đông lạnh lẽo bất ngờ ôm ấp mặt trời 
 
Lại tựa như đang bôn ba tìm được phương hướng, trong nơi tối tăm nhìn thấy một tia sáng 

Chỉ vì chưa từng có được nên mới nắm chặt không buông 

Chỉ vì ánh sáng nửa cuộc đời mà bị lưu đày, tỉnh giấc mộng rồi chỉ là giả tạo 

Vì ai uống say ngàn chén, vì ai cố thủ thành hoang 

Vì ai mà học điệu bộ cử chỉ của người 

Vì ai mà nâng niu giữ chặt viên kẹo đường nhỏ, vì ai ngồi cô độc suốt đêm dài đến khi thấy ánh mặt trời 
 
Vì ai tìm kiếm trăm phương ngàn kế, vì ai mà thân không rời Tỏa Linh Nang 

Vì ai điên cuồng, không quan tâm gào thét đến tuyệt vọng 

Kéo dài hơi tàn, chấp niệm không buông, cánh tay đứt lìa vẫn xiết chặt viên kẹo đường nát 

Sương máu mênh mông, đứt hơi khàn giọng, đến chết vẫn kiêu ngạo 

Phải chăng nghe thấy tiếng người khẽ ngâm nga, tươi cười ấm áp gọi 'A Dương' 


Huyết hải thâm thù toàn bộ đều hóa thành tinh quang, đều là ảo tưởng 

Cũng từng là một thiếu niên, cũng từng là vẻ mặt phấn khởi 

Cũng từng đắm chìm trong ánh mặt trời rực rỡ 

Chưa từng nghĩ đến trời giáng tai họa, nghiền nát sự lương thiện, ngây thơ của thiếu niên 

Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại lúc trọng thương, quỷ kế được ẩn náu trong lớp ngụy trang 


Khao khát chút ánh sáng, như thiêu thân lao vào trong lửa, lưu luyến mà cuồng si 
 
Cho dù sinh tử thương tổn, cho dù yêu hận chết đi 

Cho dù cầu mà không được, khó mà kể tên 

Cho dù cây cỏ vô tâm như đá, cũng có thể hóa hạt sương thành lệ lặng lẽ tình trường 
 
Một đời cố chấp quật cường, khăng khăng nắm giữ trái tim một người 

Chỉ nguyện, kiếp sau, số phận cho người một đời vui vẻ, an khang

3 nhận xét:

  1. Bài của b rất hay. Mình có tìm đọc những bài chê Hiểu Tinh Trần vì mình cảm thấy thích nv này nên mình muốn tìm hiểu sao lại ghét nv này. Nhưng đọc ức chế mà đọc bài của b lại khóc

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tui lại đọc những bài viết về mối quan hệ giữa Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần trước đó, lầm tưởng là câu chuyện đam mĩ :) sau đó tui bắt đầu nghe Thảo Mộc, Đề kiếm lai yêu hồng trần khách và cuối cùng là đọc Ma đạo tổ sư :)
      tui viết bài này vì tui thương Tinh Trần

      Xóa