Thứ Ba, 26 tháng 5, 2020

Bên trời ngân mãi khúc đào hoa là một bản tình ca

Cái nhìn đầu tiên, đó là bìa sách đẹp, màu hồng của hoa đào như thơ, như mơ trải khắp bìa truyện...

ban đầu, tui đọc review cuốn này trên gr của những người thích truyện trinh thám với câu kết đây không phải truyện trinh thám mà là truyện ngôn tình :))))

đọc xong thì tui đồng ý ^^

nếu đã đọc xong bộ Trâm thì đừng quá kì vọng cuốn này của Châu Văn Văn cũng tương tự như thế, bởi vì câu chuyện điều tra và phá án cực kì nhạt nhòa, nếu không muốn nói là không có chút logic nào. tui đã từng cười nhạt khi đọc đến đoạn điều tra của Thịnh Nhan và Thượng Huấn.

nhưng mà, ngoại trừ yếu tố trinh thám ra thì tất cả đều khá ổn, hay nói cách khác là cực kì thơ, cực kì lộng lẫy, cực kì đẹp, lời văn như thơ, từng câu từng câu mô tả cảnh vật đều đỉnh.

tui hay bị cái đẹp quyến rũ, mà bầu trời trong Bên trời ngân mãi khúc đào hoa lúc nào cũng ngợp hoa, hoa đào, hoa tử đằng, hoa mai, hoa cúc, hoa sen, hoa quế, cả một rừng hoa, cánh hoa rơi ngợp trời, hoa rơi trong lòng người, vương mãi...

Thịnh Nhan là cô gái đẹp, cực kì đẹp, đẹp trong bất cứ hoàn cảnh nào, bất chấp thời gian, không gian, bất chấp tất thảy, nhất là trong mắt những nam nhân từng nhìn thấy cô. quả thực, nếu được gặp cô gái vừa đẹp, vừa mong manh, yếu đuối, vừa thông minh, tinh tế thì nói thật, có là nam nhân đội trời đạp đất, hiên ngang tàn ác như Thượng Giới thì cũng gục :)))) tui là gái, nghe tả về Thịnh Nhan thôi đã gục nói gì người đã từng gặp cô :)))))

người ta đẹp, lại còn cực kì thông minh, suy nghĩ sắc bén, hiểu lòng người, trọng tình, trọng nghĩa, nhân hậu biết bao... nhưng mà, điểm duy nhất khiến cô ấy không hoàn hảo lại chính là sự ngây thơ :) cô ấy thông minh, sắc bén trong mọi chuyện, mọi hoàn cảnh, trừ chuyện của chính mình :)

nếu cô ấy không quá sa đà vào vụ án năm xưa của cha mình, nếu không phải cổ cố chấp nghĩ về những điều xấu xa của con người, cô ấy sẽ tỉnh táo mà suy xét về Thượng Giới- người yêu cô cả một đời, hi sinh tất thảy vì cô, mặc kệ sự phản bội, bạc bẽo, sự vô tình đến ác độc của cô dành cho anh?

tôi vẫn không hiểu sao, Châu Văn Văn để cô thông minh, cực kì thông minh đến thế lại không nhìn ra những điểm cực kì sơ hở, thiếu chặt chẽ và lí do buồn cười về chuyện cô đi lật án oan của cha cô.
ban đầu, tui drop truyện vì điểm này, nhưng mà dịch covid và vì tui rảnh nên lần đọc lại từ đầu :))))

có lẽ, vì tác giả tập trung vào những điểm khác nên có thể bỏ qua yếu tố logic :))))

tui thích Bên trời ngân mãi khúc đào hoa vì bất cứ câu văn nào cũng sẽ nhắc đến mùa hoa nở, mùa hoa đào rực rỡ, có đôi lứa từng thề hẹn, từng dự định đến những ngày tháng hạnh phúc sau này. Nhưng trớ trêu thay, sai một ly đi một dặm, giá như họ cố dấn thêm một bước, hoặc lùi lại một bước thì có thể cô ấy đã thuộc về anh ấy. Trên đời này, chuyện bỏ lỡ một giây, hối hận cả đời thường rất hay xảy ra.

Thịnh Nhan và Thượng Giới là điển hình của câu chuyện đó.

Thượng Giới là người đen đủi nhất, yêu phải một cô gái ngốc, không biết rõ thân phận người yêu lại ngốc nghếch dấn thân chốn cung đình, rồi khi cô ấy biết mình đã lấy nhầm người, lại không thể chối bỏ thân phận ấy.

vì vấn vương rừng đào năm ngoái, vì tương tư cô gái đã vô tình bước vào cuộc đời vốn đầy rẫy đau khổ, cô đơn và mất mát từ thuở thơ ấu, mà mãi mãi về sau, dằm trong tim ấy làm anh đau đớn, bị phản bội, bội ước và xém chút mất mạng, bị người ta lừa mà vẫn không từ bỏ, không thể từ bỏ người con gái ấy. mặc kệ bị tính kế, mặc kệ bị hãm hãi, mặc kệ thù hận vẫn cứ yêu mình cô ấy, khao khát một mình cô gái ấy mà thôi, mặc kệ cô ấy là vợ của em trai ruột của mình, mặc kệ cô ấy là kẻ thù, là chủ mưu hãm hãi, vẫn cứ đâm đầu yêu điên cuồng :)

Thượng Giới mạnh mẽ, kiên cường bao nhiêu, thì tổn thương nhận về cũng lớn bấy nhiêu. người em trai hắn hết mực bảo vệ, hết mực giúp sức phản bội, hãm hãi hắn, người con gái hắn yêu bị người ta ngang nhiên đoạt lấy, còn phản bội lời thề ước với hắn, cấu kết cùng em trai để hại chết hắn, không chỉ một lần mà 2 lần, 3 lần. Hắn thật đáng thương. Nhưng hắn không thấy thế, với hắn, hắn đã có tất cả, hắn có được người hắn yêu, được người ta yêu lại hắn, giang sơn rốt cuộc cũng thuộc về hắn, hắn cuối cùng cùng cũng trả thù được những kẻ đã hại hắn.

Phải, hắn là kẻ chịu nhiều tổn thương nhất nhưng cuối cùng, hắn đã có được tất cả những gì hắn muốn. Hắn bằng chính sức mạnh, sự kiên cường và may mắn của mình, sống sót sau tất cả, quay trở về, làm việc vốn dĩ hắn phải làm.

Thượng Huấn

hắn có chút đáng thương, một đứa trẻ về vẻ ngoài yếu đuối và thông minh cực kì nhưng sau những tổn thương trong tình cảm hắn lại trở nên độc ác, nham hiểm khủng khiếp. hắn đóng kịch cũng giỏi, cũng giỏi đọc suy nghĩ của người khác, chả thế mà hắn thao túng Thịnh Nhan dễ đến vậy.

Thượng Huấn thật lòng yêu Thịnh Nhan đến bao nhiêu? hắn yêu cô ngay từ lần đầu tiên gặp cô, bởi cô đẹp, dưới giàn hoa tử đằng tím ngắt, cô đứng đó, không làm gì cả cũng khiến hắn điên đảo thần hồn, mà vì thế, quyết lấy cô cho bằng được. Hắn biết trong lòng cô đã có người nhưng vẫn cố gắng, cố gắng để làm cô yêu hắn. Chỉ có điều hắn không ngờ, người cô yêu lại chính là anh trai hắn...

giữa hắn và cô luôn có một bức tường vô hình ngăn cách, hắn hiểu, hắn đã cố gắng lấp đầy, thậm chí tha thứ vì cô gặp anh trai hắn trước. Nhưng sau tất cả những cố gắng đó, cái hắn nhận được là hình ảnh hai người họ đang ôm nhau trong vườn hoa đêm đó, họ hòa lẫn với nhau bởi màu áo, bởi màu của đêm trăng, màu của hoa nở, màu của tình yêu. Đó là cái hắn biết, hắn sẽ vĩnh viễn không có được, hắn biết họ yêu nhau. Hắn hận cô, hắn cho người giết mẹ cô, bày mưu giết luôn anh trai, dưới sự giúp sức vô tình của chính cô. Hắn, không bao giờ tha thứ cho họ.

Nhưng đó là màn kịch dài, bởi vì hắn không giết được anh trai mình nên vẫn tiếp tục đóng vai nạn nhân, lấy lòng thương cảm của cô, và tiếp tục kế hoạch giết anh trai :)

Kết cục của hắn cũng vừa lắm, chết bởi kẻ thù của chính mình, thái tử Hành Nhân, bởi hắn đã từng giết cha của Hành Nhân bằng chính loại thuốc độc Hành Nhân đã dùng để giết hắn :)

Nhìn vở kịch của Thượng Huấn thao túng Thịnh Nhan khiến sự thương cảm dành cho hắn rất sớm đã tắt ngấm;

Hắn đã từng mong hắn và Thịnh Nhan có một cuộc sống yên bình như bất kì đôi vợ chồng son nào nhưng sự tiếc nuối muộn màng đó không thay đổi được nhân quả mà hắn đã gieo trước đó.

Thịnh Nhan, Thượng Huấn, Thượng Giới- cả 3 người đều bởi một chữ vương mà rơi vào vòng xoáy yêu hận, tình thù. Nếu Thịnh Nhan không bởi một chữ vương, vương mối tình thơ mộng như định mệnh với Thượng Giới thì nàng có mắc nhiều sai lầm đến thế không, mỗi bước đi của nàng sau này đều là sai. Nàng yêu Thượng Giới nhưng lại thương xót Thượng Huấn, hết lòng bù đắp cho hắn, rút cục lại hại chết chính mẹ của mình, suýt hại chết Thượng Giới mấy lần.

Thượng Giới bởi lời thề hẹn năm nào mà vương mãi bóng hình của người con gái đã là vợ của em trai hắn, giọt nước mắt của cô, lời than thở về sự ngốc nghếch nhầm lẫn về thân phận hắn làm cô lấy nhầm người khiến hắn muốn đoạt lại cô; cái nắm tay thật chặt, giọt nước mắt của cô rơi xuống tay hắn trong vườn hoa đêm đó, ngọc bội đính ước hắn trao cho cô; kể cả sau đó, sự thật thì chính cô lại hợp tác với em trai hắn để hại hắn, trong trái tim hắn vẫn vấn vương rừng đào năm nào, khi cô đứng trong muôn ngàn hoa, khi mái tóc cô xổ tung vì mũi tên dưới gốc cây đào...

Thượng Huấn vì mong ước nhỏ nhoi với người mình yêu bị tan vỡ, bị phản bội bởi chính 2 người thân yêu nhất với hắn là anh trai và vợ mà đem tâm thù hận, bày kế hãm hại cả hai, rồi chứng kiến họ vật lộn trong day dứt và thù oán :)

ở bất cứ câu văn nào, hoàn cảnh nào, tui cũng thấy những mùa hoa rực rỡ, ngợp trời, mỗi chương đều gắn với hoa, đẹp, thật đẹp.

những nhân vật phụ trong truyện đều rất thông minh, một Điêu cô có vẻ ngốc nghếch, ngờ nghệch nhưng lại sáng suốt và suy nghĩ thấu đáo hơn cả Thịnh Nhan, một Thiết Phi đầu gỗ, làm bóng đèn cũng không ngại, luôn vững tin ở Thượng Giới, trung thành và đáng tin cậy.

Hành Nhân là một đứa trẻ ác, nhưng lại thông minh đáng kinh ngạc, từng bước dẫn dắt Thịnh Nhan đi vào vòng tròn tội ác, trở thành người vô tình giết chồng :) món quà cuối mà nó tặng Thịnh Nhan là xúi nàng tự sát, và suýt nữa nàng tự sát thành công, nếu Thượng Giới không đến kịp.

Nhưng nhân vật mà tui đánh giá là thông minh nhất, phải nói là Thượng Huấn :)))))) đọc nhân tâm cực chuẩn, đúng là đứa trẻ nói 1 hiểu 10, lại còn đóng kịch cực siêu, may là Thượng Huấn không được khỏe mạnh và kết là hắn đã phải nhận quả báo do chính mình gây ra, nếu không, nếu để Thượng Huấn sống tiếp, khó đoán lắm :))))

dù không đánh giá cao tính trinh thám, logic trong truyện này của Châu Văn Văn nhưng tui lại rất thích cách viết ngắn gọn, có nhiều đoạn, nhiều câu rất hay, tóm tắt được cả vài chương chỉ bằng 1 câu văn. Đặc biệt nữa là tả cảnh, đẹp quá trời đẹp ^^

Phía sau cánh cửa đóng, bên trời ngân mãi khúc đào hoa không trở lại...

Bên trời ngân mãi khúc đào hoa là bản tình ca buồn.