Chủ Nhật, 26 tháng 12, 2021

Sách của năm 2021- Thương Tiến Tửu và Trò chơi hệ chữa trị của tôi

 Đầu năm 2021 là Thương Tiến Tửu

và cuối năm

là Trò chơi hệ chữa trị của tôi của Ngã hội tu không điều

(trong Livestream siêu kinh dị thì tác giả lấy tên Vũ Văn Trường Cung, nghe rõ là hay, thế mà sang Trò chơi hệ chữa trị thì lấy tên kiểu gì ấy :)))

về Thương Tiến Tửu

Là truyện đam

nhưng vượt khỏi khuôn khổ của truyện đam thông thường, Thương Tiến Tửu như một trường văn tỉ mỉ, tinh tế, bao quát cả một khoảng không gian rộng lớn, tuyến nhân vật rộng, cả phụ chính đều có đất diễn, tác giả viết chặt tay, logic chặt chẽ, không nhiều plot twist nhưng đủ hấp dẫn, không ẩu, không non tay bất cứ đoạn nào, điểm cộng rất to là không đầu voi đuôi chuột như rất nhiều tác giả khác, Mật mã Tây Tạng là một ví dụ :)

đây là cuốn truyện mà tui không dám đọc nhanh, phải đọc rất chậm, rất cẩn thận và tiếc từng trang :)

nếu nói văn học mạng thì Thương Tiến Tửu đã vượt khỏi khuôn khổ giải trí thông thường, trong truyện âm mưu trùng trùng, mỗi bước đi đều như bước trên đao, thủ đoạn chính trường đủ thâm hiểm để giết cả ba họ, mà người chơi cờ và những bàn cờ, mỗi nhân vật đều là những tay chơi cờ hoặc lão luyện hoặc liều lĩnh, lỡ tay là đi luôn cái mạng và dĩ nhiên Thẩm Trạch Xuyên là kẻ lão luyện cùng liều mạng nhất.

Thẩm Trạch Xuyên tuyệt đối là con bạc bậc nhất, hắn không sợ chết, không sợ đau, không có người thân, càng chơi càng lớn, hắn, là dạng con bạc đáng sợ nhất. hắn cũng là kẻ biết nhìn người nhất, mỗi bước đi của hắn đều nhìn lòng người mà làm, hắn lừa gạt, thu phục, giăng bẫy hay tự đóng vai người thua cuộc, hắn có thể làm tất cả, chính hắn tạo bước ngoặt cho cuộc đời hắn, tự tạo thời cơ, tự chớp lấy cơ hội. tự xoay chuyển vận mệnh của mình, điểm này, Tiêu Trì Dã không bằng hắn.

có thù tất báo, hắn chưa từng tha cho bất cứ ai, hắn, sẽ ghi nhớ đến khi đã đòi được món nợ đó.

hắn là người giỏi nhịn nhục, cũng là người giỏi trù tính, hắn có thể diễn mọi vai diễn, miễn là đạt được mục đích cuối cùng.

hắn được Thái phó dạy dỗ 5 năm, 5 năm ấy, người thầy điên kia đã dạy hắn như một thái tử, mọi lễ nghi, ngoại giao đều học đủ, thái phó và sư phụ còn trù tính cho hắn những con cờ tốt nhất để hắn hoàn thành được mục đích, những con cờ cắm thật sâu, thật lâu, đến nỗi không ai ngờ tới.

nếu hắn là một diễn viên, vậy là diễn viên bậc thầy, nếu hắn là người chơi cờ, vậy là người chơi táo bạo nhất, hắn, nhất định là một kẻ điên bậc nhất đế đô.

à hắn không chỉ có cái đầu và dã tâm bậc nhất, hắn còn có võ công rất giỏi, hắn là một sát thủ, điều mà nhiều người thường lẫn rằng hắn là tên ẻo lả, yếu đuối và vô hại :)))

nhưng hắn, cũng là nam nhân đẹp nhất, ít nhất là trong mắt Tiêu Trì Dã :))) vẻ ngoài của Thẩm Trạch Xuyên khiến người đối diện luôn phải ngưỡng mộ, bối rối và rất dễ bị bẻ cong :)) hắn đẹp, cái đẹp toát ra từ đôi mắt diễm lệ, khuôn mặt trắng nhỏ, thanh tú, cực kì thu hút người khác. Toàn thân hắn là sự thanh tú, mềm mỏng, nhưng nội tâm điên rồ :))))

vậy nên, hắn chính là điển hình của việc, đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong =))))

Tiêu Trì Dã là người đầu tiên nếm đủ =)))

ai bảo lại đá hắn một cái, khiến hắn mất nửa cái mạng, ai bảo lại muốn ăn hiếp hắn :)))

Nếu Tiêu Sách An là con sói của Ly Bắc thì Thẩm Lan Chu lại là con hồ ly tinh :))) vừa lắm :)))

thế giới của Thẩm Trạch Xuyên không có nhiều lắm, ngoài sư phụ và thái phó, hắn không có bất cứ ai thân thiết nhưng Tiêu Trì Dã thì có tất cả.

hắn là con út, được cả nhà cưng chiều, từ anh trai đến chị dâu rồi cha ruột, hắn luôn được yêu thương và ngưỡng mộ, khi hắn trở thành con tin ở kinh thành, cha hắn đã chuẩn bị cho hắn những tâm phúc tốt nhất, từ Thần Dương, Cốt Tân đến Đinh Đào, hắn có rất nhiều nhưng hắn cũng là con sói cô độc, bị tách đàn và nhốt ở kinh đô như con thú mà thôi,

hắn muốn về Ly Bắc, muốn cưỡi ngựa rong ruổi trên dãy Hồng nhạn, muốn tham chiến, muốn trở nên rắn rỏi như cha và anh, hắn muốn vùng vẫy ở bầu trời lớn kia, nơi biên thùy mênh mông của hắn.

vậy mà lúc hắn phương cương nhất, hắn bị nhốt ở kinh đô, giả làm một tiểu vương ăn chơi bậc nhất :)

nỗi tù túng ấy đã bị Thẩm Trạch Xuyên nhìn thấu :)

oan gia ngõ hẻm, cuối cùng 2 con người cô đơn này lại lên chung 1 chiếc thuyền.

Tiêu Trì Dã đã ngầm toan tính để được thả về quê hương, hắn đã mạo hiểm xé tan vỏ bọc của một kẻ ham chơi, hiện nguyên hình là con sói hoang dã của Ly Bắc, hắn mạo hiểm cả tính mạng để đánh cược, hắn đã thắng nhưng cái giá hắn phải trả là đặt cả nhà hắn vào tình thế nguy hiểm, bản thân hắn, cũng bị người hắn liều mạng cứu ra phản bội- hoàng thượng lên ngôi nhưng lại nghe lời gièm pha, vĩnh viễn không muốn thả hắn trở về Ly Bắc, sự phản bội trắng trợn của kẻ từng được hắn không tiếc sinh mạng cứu bao lần, hắn tỉnh ngộ, đòn đau tất sẽ nhớ lâu.

nhưng cảm giác đó, cảm giác bị phản bội, hi vọng lắm rồi thất vọng nhiều, thất bại đầu đời này khiến hắn thay đổi, một khi con sói đã học được bài học, nó sẽ khôn ngoan hơn, trầm tĩnh hơn và nguy hiểm hơn rất nhiều lần.

chính lúc này, hắn tìm thấy Thẩm Trạch Xuyên, một tâm hồn đồng điệu, ban đầu cả 2 nhìn nhau bằng con mắt của kẻ thù, nhưng đúng là người hiểu ta nhất, chỉ có 2 kiểu, một là bạn thân, hai là kẻ thù. Thẩm Trạch Xuyên là vế thứ 2, từ thù thành bạn chung thuyền rồi thành tri kỉ, cả hai đã phải trải qua bao phen khốn đốn.

Tiêu Trì Dã trưởng thành, hắn bắt đầu biết thu mình, biết toan tính, biết giấu móng vuốt và răng nanh, chỉ 5 năm, hắn đã xây dựng được đội cấm vệ quân thiện chiến bậc nhất, và quan trọng là chỉ nghe sự chỉ huy duy nhất từ hắn, một đội quân chỉ trung thành với mình hắn mà thôi.

hắn tạo dựng được cái uy của một vị tưởng giỏi, một người chủ đáng tin cậy không bằng tiền mà bằng cái tâm, cái uy và sự kỉ luật. ngta chỉ biết hắn ăn chơi phóng túng, có ai biết hắn vì lương của lính mà mặt dày ăn vạ quan chi lương khiến người ta vừa sợ, vừa ghét :))) có ai biết, tiền ăn chơi là tiền hắn tự bỏ ra, lương cho lính hắn chưa từng đụng đến, hắn thực ra là kẻ-nghèo-rớt-mùng-tơi =)))))

nhưng chỉ thế thì chưa đủ, nếu hắn không vì quân của hắn đồng tâm hiệp lực, hắn không ngại việc, quân hắn vất vả 1, hắn vất vả 10, hắn dẫn dắt họ, là người đầu tiên xông pha, không ngại khó, ngại khổ, ghi nhận công sức của quân, trả thưởng hậu hĩnh, hắn còn có thủ đoạn, có vị lãnh đạo tài ba nào mà không có thủ đoạn chứ :))

(đọc chương "Kỉ luật" để thấy đỉnh cao của thủ đoạn trấn áp người dưới bằng uy, bằng lý của Tiêu Trì Dã, từ đây sẽ có những đoạn in nghiêng là trích đoạn truyện, có nhiều đoạn hay quá, diễn tả lại cũng không bằng trực tiếp trích dẫn).

chỉ cần một ví dụ nhỏ này thôi, Đàm Hổ có thù với Thẩm Trạch Xuyên, vì thế thường sắp xếp ca trực của Đàm Hổ để tránh cho hắn gặp mặt Thẩm Trạch Xuyên ở phủ- nhưng hôm đó, hắn đã gặp Thẩm Trạch Xuyên sau ca trực, bằng một sự tình cờ, hắn đã mạt sát Thẩm Trạch Xuyên và trong cơn nóng giận, hắn dám mắng lây Tiêu Trì Dã là bị Thẩm Trạch Xuyên mê hoặc, bao che cho Trạch Xuyên, còn giữ hắn bên cạnh, Đàm Hổ cực kì bất mãn, náo loạn cả phủ nhưng không ai can ngăn hắn...

Tiêu Trì Dã đang tiếp khách ở phủ, rõ ràng có nghe được đoạn mắng chửi, mạt sát lúc đó của Đàm Hổ đã nói hắn nếu không phục chủ nhân của mình thì lập tức ra quân, hắn, sẽ tuyệt đối không nhận một kẻ bất mãn dưới trướng của mình, mọi người đều thấy thái độ tức giận của Tiêu Trì Dã, tất cả cấm vệ quân trong phủ đều quỳ xuống, hắn đóng cửa, không nhìn, không nghe gì hết, quân đã phải quỳ nguyên một đêm tuyết...

Tiêu Trì Dã không nói phạt ai nhưng cũng không ai dám đứng lên...

người đầu tiên hắn hỏi tội- Thần Dương- người đã khiến Đàm Hổ gặp phải Thẩm Trạch Xuyên, người đã có mặt ở đó nhưng không can ngăn Đàm Hổ, người đã nghe được Đàm Hổ mắng chủ nhân của mình nhưng không kịp can lại, người đã vô tình hoặc cố tình để dẫn đến sự vụ hôm đó, xem đoạn trích:

Thần Dương lập tức nhấc tay muốn bắt chuôi đao, nào ngờ Tiêu Trì Dã càng nhanh hơn, bao đao xoay một cái, thanh đao phập vào tuyết.

Cương đao đóng xuống mặt đất, lực đạo mạnh mẽ, chấn động đến tất cả Cấm quân trong viện đồng thời quỳ thân, nhất tề hô lên: “Tổng đốc thứ tội!”

Tiêu Trì Dã không đáp bọn họ, đeo đao về, giơ tay nhấc mành cho Dương Tông Tri, cười xoà nói: “Ngự hạ vô lễ, khiến Dương thị lang sợ hãi rồi.”

Dương Tông Tri sao dám ở thêm, lúng túng phụ họa vài tiếng rồi bước nhanh ra sân, lên xe ngựa, cũng không cần người tiễn, run rẩy đi khuất.

Tiêu Trì Dã tiễn người xong, quay lại nhìn người quỳ một viện.

Thần Dương tự biết mình có lỗi, vội vàng nói: “Tổng đốc, là thuộc hạ sơ sẩy giám sát, không — “

“Ngươi xem vui không ít.” Lúc Tiêu Trì Dã đang nói, Mãnh rơi trên vai hắn, hắn lấy ra ít thịt luộc đút cho hải đông thanh, chỉ nói, “Việc này Triêu Huy không làm được.”

Sắc mặt Thần Dương nhất thời trắng bệch.

Tiêu Trì Dã không đứng trước mặt người khác quở trách Thần Dương, bởi vì Thần Dương là thủ lĩnh cận vệ của hắn, cũng là tâm phúc của hắn, hắn không thể đánh lên mặt Thần Dương ngay dưới mắt mọi người, khiến Thần Dương sau đó không ngóc đầu lên trước huynh đệ được, mất đi uy tín, nhưng câu này của hắn lại giết lòng Thần Dương nhất.

Thần Dương cùng Triêu Huy đều là người tài mà Tiêu Phương Húc lựa chọn. Triêu Huy trầm ổn, đi theo Tiêu Kí Minh chiến công đầy rẫy, là phó tướng mà đến Khuất Đô không có mấy người dám lờ mặt đi. Thần Dương luôn ở vương phủ Ly Bắc, năm năm trước mới theo Tiêu Trì Dã. Hắn hành sự thận trọng, sợ nhất là bị người ta nói không bằng Triêu Huy, đây là trận đọ sức giữa huynh đệ trong nhà bọn hắn.

Hôm nay Tiêu Trì Dã nói câu này, không chỉ là đòn cảnh cáo, mà còn làm cho hắn xấu hổ vạn phần.

Tiêu Trì Dã biết rõ Thần Dương trong lòng cũng âm thầm ghét Trạch Xuyên, vì cha của Thẩm Trạch Xuyên gây tội, Tiêu Trì Dã mới bị bắt thành con tin ở kinh thành, vậy nên hắn ghét Trạch Xuyên cũng không lạ, quân của Tiêu Trì Dã có nhiều người vì sự phản bội của cha Thẩm Trạch Xuyên cũng mất nhà, mất người thân, thành chó vô chủ, như Đàm Hổ, may nhờ có Tiêu Trì Dã thu nhận, bởi vậy, trong quân nhiều người cực kì bất mãn khi Tiêu Trì Dã nhận Trạch Xuyên về phủ, lại còn thân thiết với hắn...

con sóng ngầm này nếu không giải quyết triệt để, nó sẽ tạo thành sóng lớn, phá hủy tất cả, Đàm Hổ là kẻ đầu tiên dám dậy sóng và dĩ nhiên, Tiêu Trì Dã không bỏ qua cơ hội này.

xem đoạn Tiêu Trì Dã nói với Đàm Hổ:

“Năm năm trước ta nhận chức Tổng đốc, đều nói Cấm quân là đám lưu manh ăn hại, không nói kỷ luật quân đội nhất, không đặt Tổng đốc vào mắt nhất.” Tiêu Trì Dã vuốt Mãnh, nói, “Loại binh này, ta mang không nổi. Muốn ở lại Cấm quân, hoặc là biến mình thành người quy củ, hoặc là cuốn gói cút ngay.”

Ngực Đàm Đài Hổ chập trùng, hắn không cam lòng nói: “Tổng đốc nói đúng, trước đây chúng ta đều nghe theo ngài, nhưng tên kia tính là gì vậy? Hắn cũng được gọi là binh sao? Ta nhậm Chỉ huy Đồng tri, quan to hơn mấy lần, nói hắn vài câu thì sai à? Lão tử ăn bát cơm này, cũng không thích vờ vịt trước kẻ bán mông!”

“Thứ hắn đeo là yêu bài Cẩm y vệ, bây giờ nhận công việc của cận vệ. Ngươi ngồi vào vị trí của ta rồi hẵng tát vào mặt hắn, đó mới là bản lĩnh của ngươi.” Tiêu Trì Dã hạ mắt nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy bản thân không sai?”

Đàm Đài Hổ mạnh miệng nói: “Không sai!”

“Vậy còn oán giận cái gì, ” Tiêu Trì Dã nói, “đi thôi.”

Đàm Đài Hổ phút chốc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi: “Tổng đốc vì kẻ này mà muốn cách chức của ta?!”

“Cấm quân không có tư thù, bớt con mẹ nó làm mai cho ta đi, ta không vì ai hết.” Tiêu Trì Dã trầm giọng, “Cấm quân ta nói phải được, ngươi có thể làm chủ chính mình thì còn gọi ta Tổng đốc làm gì? Cởi thân áo giáp này, tháo đôi cương đao này, có huyết hải thâm cừu gì ngươi cứ việc đi đòi, chỉ cần ngươi hạ được hắn trong vòng ba chiêu, Tiêu Sách An ta lập tức dập đầu nhận sai với ngươi. Nhưng ngươi mặc thân áo giáp này, mang yêu bài Cấm quân, vậy chỉ có thể nghe lời của ta. Hôm nay chư vị xem trò rất vui, đứng trên mặt Tiêu Sách An ta mà nhảy vui vẻ, có cốt khí, đủ dũng cảm, vậy còn nói kỷ luật quân đội cái gì? Tất cả cút đi làm sơn đại vương há chẳng càng sướng à!”

Mọi người cúi thấp đầu không dám nhiều lời. Mãnh ăn xong thịt luộc, ngẩng đầu nhìn bọn hắn chằm chằm.

nghe chưa, nghe chưa :))) đọc mà đã ghê :))) tui sập hố anh trai từ đoạn này đó :)))

nghe hắn mắng Thần Dương đây này :)))

Tiêu Trì Dã giơ tay ra hiệu người hầu ra ngoài hết, đợi khi nội đường không còn ai khác mới quay người nhìn Thần Dương: “Nếu người không sai, sao phải trách phạt.”

“Thuộc hạ biết sai.” Mồ hôi trên trán Thần Dương lăn qua mắt hắn.

Tiêu Trì Dã trầm mặc hồi lâu, nói: “Những năm qua Triêu Huy theo đại ca chinh chiến biên thuỳ, rõ ràng quân chức càng ngày càng cao, không đến năm năm đã được phân phủ rồi. Các ngươi đều l44à binh sĩ do cha chọn lựa ra, làm sao Triêu Huy hắn có được vinh quang khác biệt thế kia, còn Thần Dương ngươi vẫn phải đi theo lưu manh chờ chết.”

Môi Thần Dương trắng bệch, nói: “Sao thuộc hạ sao dám nghĩ vậy? Thế tử tự có điểm tốt của thế tử, nhưng chủ tử mới là cột trụ của ta! Triêu Huy cùng ta là huynh đệ trong nhà, mọi người có vinh cùng hưởng, có hoạ cùng chịu.”

“Ngươi rõ đạo lý này là tốt nhất.” Tiêu Trì Dã nói, “Nội bộ bất hòa, gà nhà bôi mặt đá nhau, đó đều là thối nát tận gốc rễ, không cần người ngoài đánh, chính mình chết trước rồi. Ngươi cùng ta ở Khuất Đô, trong nhà đều do Triêu Huy chăm nom. Muội của hắn gả cho Viên ngoại lang Lễ bộ, ngày lễ ngày tết cũng là ngươi thay mặt nhà mẹ đẻ đứng ra. Muốn kiến công lập nghiệp, khí phách có thể tranh tài, đạo nghĩa lại cần nhận thức, nhiệt huyết gan dạ mới là nam nhi giỏi. Ngươi so với hắn, sợ cái gì, gấp cái gì? Sự việc ngày hôm qua, Triêu Huy không thể làm, bởi vì hắn muốn giữ mặt mũi cho đại ca. Ngươi làm thủ lĩnh cận vệ Cấm quân, còn phải dựa vào chút vặt vãnh kia để người tin phục, vì chút sảng khoái này mà đến mặt của chủ tử ngươi cũng có thể mặc người giẫm dưới chân. Đàm Đài Hổ là xuất thân Trung Bác, ngươi biết, ngươi vẫn để hắn trực phiên ngày hôm qua, vì muốn cho hắn xuất lời cay nghiệt. Làm sao vậy Thần Dương, ngươi đi theo ta, đã hỗn đến độ phải chơi như thế mới thu phục được lòng người? Vì sảng khoái nhất thời này, gạt bỏ uy nghiêm của chủ tử ngươi cũng không tiếc.

Thần Dương càng thêm hối hận, cúi đầu nói: “Ta có lỗi với chủ tử —— “

“Ngươi có lỗi với chính ngươi.” Tiêu Trì Dã bỗng nhiên lạnh giọng, “Suy nghĩ cho kỹ rồi trở lại trực ban, mấy ngày nay để Cốt Tân theo ta.”

Thần Dương sững sờ quỳ thân, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trì Dã vén mành ra cửa.

mắng người cũng phải mắng như này chứ :))

còn đây là mục đích của các vụ làm căng trên :)))

“Uy tướng chưa thành, phải dấy động làm uy trước”. Năm năm trước Tiêu Trì Dã vừa tiếp nhận Cấm quân đã đánh một đòn phủ đầu, thứ hắn muốn là quyền lực tuyệt đối hiệu lệnh quần hùng. Trong năm năm qua hắn thưởng phạt phân minh, bạc cần cấp Cấm quân không thiếu dù một phần, hơn nữa không chỉ không thiếu mà còn bổ sung rất nhiều. Hắn đối đãi với thuộc hạ rộng rãi hào phóng, nhưng áo khoác của chính hắn lại vẫn là đồ mà ba năm trước đại tẩu đưa tới đây.

Săn thu cho Cấm quân hãnh diện, danh tiếng phủ qua tám đại doanh, nhất thời phong quang vô hạn. Những binh lính kìm nén đã lâu ở Khuất Đô đó, trước mặt tám đại doanh từng phải giả vờ giả vịt, bây giờ cũng dám đi ra ngoài quát nạt tám đại doanh rồi.

Đây không phải là dấu hiệu tốt, đắc ý sẽ quên mất bản thân.

Tiêu Trì Dã cần một bước ngoặt để thức tỉnh Cấm quân, hôm nay Đàm Đài Hổ chính là thời cơ.

Đọc đã không :))) chỉ là một chi tiết rất nhỏ nhưng khiến người đọc hiểu, Tiêu Trì Dã, hắn là ai :))

tội thân cho Thẩm Trạch Xuyên bị đội nồi, người ngoài ai cũng nghĩ hắn vì Thẩm Trạch Xuyên mà nổi giận, ai biết Thẩm Trạch Xuyên chỉ là cái cớ để hắn răn đe toàn quân :)))

 Trải qua chuyện Đàm Đài Hổ, Cấm quân ít huênh hoang hơn, đều cắp đuôi lên (khiêm tốn) mà làm người, khôi phục dáng vẻ trước đợt săn thu. Thần Dương càng vạn sự cẩn thận, cũng không dám ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện nữa. Trước đây tại Ly Bắc hắn từng bị thương ở chân, sau mấy ngày Khuất Đô rét căm căm, mỗi ngày hắn đứng làm nhiệm vụ chân đều ẩn ẩn đau.

Một ngày nọ sau bữa tối, Tiêu Trì Dã ném cho Thần Dương mấy bình thuốc cao. Thần Dương quay về mở ra xem, ấy vậy mà lại là thuốc cao quý mà vài năm trước Tiêu Kí Minh mang về từ nơi Quy Nhất đại sư. Hắn không khỏi lại tự trách một phen, làm việc càng thêm dụng tâm.

Bên phía Đàm Đài Hổ sau khi trở về nhà, chưa tới mấy ngày hắn đã rơi vào cảnh khốn khó. Trong nhà hắn người đã chết hết rồi, lại nhận nuôi ba đứa nhỏ từ Trung Bác, đều dựa vào bổng lộc của hắn để ăn cơm. Hắn lại chưa thành hôn, trong nhà không có nương tử quản lý, bạc hàng tháng đều tiêu hết sạch, bây giờ rất cần gạo mì, còn sắp tới năm mới nữa. Hắn là lão binh Đăng Châu, ở Khuất Đô có huynh có đệ, nhưng xưa nay đều là hắn chăm sóc người khác, bây giờ đến phiên chính hắn, không thể hạ thể diện đi vay tiền, nhưng mà thắt lưng buộc bụng nuôi hài tử cũng không phải kế hoạch dài lâu.

Đàm Đài Hổ đang suy nghĩ đến việc cho vay nặng lãi, theo người ta đi đòi nợ, Thần Dương đã đến nhà hỏi thăm.

“Sắp đến tết rồi, ” Thần Dương thả bạc xuống, nói, “Tổng đốc vẫn nhớ trong nhà của ngươi còn có ba đứa nhỏ.”

Đàm Đài Hổ quay mặt đi, ngồi ở trên ghế nói: “Nếu ta không làm ở Cấm quân nữa thì không có đạo lý lại nhận bạc của Cấm quân.”

“Ta thấy ngươi đúng thật là “Hổ”.” Thần Dương nghiêm túc nói, “Sao vẫn còn giận Tổng đốc, ngày ấy có nhiều người đang nhìn như thế, ngươi lại động thủ, nào còn đặt Tổng đốc trong mắt? Kỷ luật quân đội không nghiêm là tối kỵ nhất, ngươi cũng làm Đồng tri lâu rồi, ngươi không hiểu sao?”

Đàm Đài Hổ nói: “Ta còn có cách gì? Ta thấy Thẩm bát kia liền nhớ lại cha mẹ!”

Thần Dương thở dài, nói: “Vậy ngươi cũng không nên mở miệng sỉ nhục người ta, ngay cả Tổng đốc mà cũng lôi vào chửi. Tính cách Tổng đốc thế nào, ngươi đã theo mấy năm làm sao còn không giữ mồm giữ miệng.”

Đàm Đài Hổ vò đầu tóc.

Thần Dương nói: “Ta cũng có lỗi, biết rõ ngươi lỗ mãng mà lại không ngăn ngươi. Có lỗi thì nhận, có phạt thì nhận, đại trượng phu co được dãn được, đâu phải phủi tay không làm mới là anh hùng thật?”

“Vậy có thể làm sao? Ta đã giao yêu bài rồi!” Đàm Đài Hổ nói tới chỗ này, vừa oan ức vừa chua xót, “Ta đã theo Tổng đốc năm năm, săn thu còn bán cả mệnh, Cấm quân thật vất vả mới xuất đầu lộ diện được, lại thấy hồ ly tinh kia cả ngày ra ra vào vào, ta cũng sợ chứ! Hắn mang dáng dấp thế kia, ta thật sự sợ Tổng đốc bỏ lỡ tiền đồ! Ta sốt ruột, ta hận chết hắn! Đinh Đào nói cái gì mà hắn không sai, đúng rồi, đạo lý này ai không hiểu? Nhưng mà đổi thành người khác thì thì có ai chịu nổi không? Người chết chính là cha mẹ huynh đệ của ta, không phải một con chó ven đường!”

Thần Dương cũng im lặng không lên tiếng.

Đàm Đài Hổ nặng nề giậm chân, quệt mặt lung tung, hán tử mặt thẹo nhớ lại vẫn còn muốn rơi lệ, hắn nức nở nói: “Chán ghét một người, thấy hắn đứng trước mặt trong lòng đã không thoải mái rồi, huống hồ còn thù hận như vậy? Năm đó Trung Bác binh bại, Thần Dương, người còn sống sót đều nhà tan người mất, trở về từ cõi chết! Ai thương chúng ta? Ngươi xem ba đứa trẻ trong nhà ta đi, chữ còn chưa biết mấy từ đã trở thành cô nhi, cào bùn dưới móng ngựa kỵ binh Biên Sa mà sống sót ra, chúng ta đều là mạng hèn cả.”

Thần Dương vỗ vỗ hắn, đợi hắn bình tĩnh chút mới nói: “Nhưng bây giờ ngươi vào Cấm quân rồi, Tổng đốc chính là trời. Hổ Tử, năm năm trước Tổng đốc rũ sạch Cấm quân, muốn thu những quân hộ ngoại lai các ngươi, Binh bộ không đồng ý, ngươi còn nhớ Tổng đốc đã nói gì hay không?”

Đầu vai Đàm Đài Hổ khẽ run.

Thần Dương nói: “Đến tận hôm nay ngươi vẫn muốn làm lính, lẽ nào không phải bởi câu ‘Thù nhà còn chưa báo, nhục nước còn chưa tẩy’ ngày đó Tổng đốc nói sao? Cấm quân rồi sẽ có một ngày lên ngựa ra biên ải, khi đó đâm kẻ thù không phải càng sảng khoái hơn ngày hôm nay chỉ trích người khác à? Sao chỉ mới qua một đoạn thời gian liền quên hết đi vậy!”

Đàm Đài Hổ nói: “Ta sao dám quên, ta không ngày nào quên, ta đem cả cái mạng này cho Tổng đốc sai khiến, chính là vì để có một ngày như vậy.”

“Vậy là được rồi.” Thần Dương đứng dậy, đẩy bạc về phía Đàm Đài Hổ, “Huynh đệ ruột qua ngày thì cũng hết thù hận, Tổng đốc coi chúng ta là huynh đệ, bạc này cũng là Tổng đốc tự mình lấy ra. Ngươi ăn tết xong thì trở về đội trước kia, treo yêu bài tiểu kỳ lên, làm nhiệm vụ của mình cho tốt.”

Đàm Đài Hổ cảm xúc ngổn ngang, tiễn Thần Dương ra ngoài.

Khi trở về Thần Dương thấy Thẩm Trạch Xuyên, hai người đứng dưới hành lang hành lễ với nhau. Hắn vén rèm đi vào, Thẩm Trạch Xuyên liền biết chuyện đã ổn rồi.

Thẩm Trạch Xuyên vô cùng buồn chán nhìn tuyết rơi.

Sói hổ như vậy, thật có thể diễn thành giả, giả cũng có thể làm thành thật, người ta căn bản không nhận biết nổi bộ dáng hắn lộ ra rốt cuộc là vui vẻ hay phẫn nộ, cũng không phân biệt được hắn rốt cuộc là chân tình hay giả dối.

nghe Tề Thái phó rất sớm đã nhận ra Tiêu Trì Dã vốn không phải kẻ tầm thường:

“Lưỡi kiếm sắc do mài giũa, Tiêu Trì Dã là kiếm, chính hắn còn không phát hiện ra, huynh trưởng nhiều năm dành cho hắn kỳ vọng rất lớn, Ly Bắc chưa bao giờ keo kiệt lời khích lệ hắn. Nếu hắn là phế vật, cưng chiều hắn thì phải cho hắn lựa chọn thoả thích. Nhưng Tiêu Kí Minh không chỉ dẫn hắn xuất chinh, còn buông tay cho hắn mang binh. Nếu đã không thể lui được nữa, giao đệ đệ ra thật chỉ là để hắn đau khổ sao? Năm năm trước Tiêu Trì Dã tại Ly Bắc không biết thu liễm, bây giờ hắn đã học được cách khắc chế kiêu căng rồi. Thường nói rằng hết thảy giáo dục con người đều chỉ có thể tạm thời bên ngoài, chỉ có từ trong thống khổ tự thân lĩnh ngộ mới là tuyệt chiêu. Tiêu Kí Minh là một ca ca tốt, điều không đáng tiếc nhất của Tiêu Trì Dã chính là sinh sau Tiêu Kí Minh.

à quên chưa nói, anh giai nghèo lắm, kẻ giàu thực sự, chỉ có Thẩm Trạch Xuyên, tài sản nghiêng trời, đủ để xây dựng 6 châu, bao nuôi luôn 2 vạn quân của sói con =)) không ngờ tới phải hông =)))
Khi anh giai mở tiệc chiêu đãi, hãy xem đây :))))

Thần Dương ở phía sau gẩy bàn tính kêu vang, càng tính càng chậm, cuối cùng dứt khoát ném luôn bàn tính đi, nói với Đinh Đào và Cốt Tân: “Trong cung thưởng nhiều đất ruộng trạch viện thế mà, chúng ta chỉnh lý lại rồi tìm cái ngày hoàng đạo là bán được rồi.”

Tiêu Trì Dã thay xong áo bào đi ra, mũ vàng áo gấm giày mây đen, khí thế mười phần, nghe vậy cũng đổi sắc, hắn chạm thắt lưng, nói: “… Ta nghèo đến độ này rồi à?”

“Đầu xuân tiêu dùng nhiều, thôn trang bên ngoài tự cấp tự túc còn có thể giao chút bạc vào đây. Nhưng trong Khuất Đô bao nhiêu là trạch viện, đều là trong cung thưởng, đã không thể cho thuê lại còn phải xếp người quét tước dọn dẹp hàng ngày. Vương phủ chúng ta với Mai trạch là trạch thường ở, người hầu hạ gộp lại nói ít ra cũng phải chừng ba trăm người lận, lương tháng, thưởng ngân còn có…”

Tiêu Trì Dã nói: “Còn có tiền kẹo của Đinh Đào nữa, một năm ngươi đã ăn hết cả khẩu phần lương thực của tiểu đội trinh sát biên thùy trong một năm? Nuông chiều ngươi quá.”

Đinh Đào túm cuốn sổ nhỏ, không dám kêu gào, lầu bầu nói: “Lúc ta còn ở nhà, vương phi đặc biệt cho phép mà…”

“Ngươi lớn rồi,” Tiêu Trì Dã nói lạnh cứng, “ngươi không cần ăn kẹo nữa, hỏng răng.”

“Tạm không tính tiêu xài tối nay nữa,” Thần Dương vịn bàn, cảm thấy mình đã hơi choáng rồi, nói, “sáng mai tính tiếp.”

“Làm việc mà,” Cốt Tân nói lời ít mà ý nhiều, “nam nhân cần hào phóng!”

“Trạch bên ngoài phải kiểm toán cẩn thận, đã lâu rồi ta không đi một chuyến, đại ca cũng chẳng đoái hoài tới, người bên dưới lâu lâu không bị quản kiểu gì cũng dám lừa gạt.” Tiêu Trì Dã sải chân dài, lại quay về, nói, “Giờ phải tính ngay! Nhiều thì cùng lắm mấy ngàn lượng bạc, khoản này có… có người quản.”

Cốt Tân nhìn hắn ra cửa, hỏi: “Ai? Trong phủ chúng ta có ai quản được tiền của nhị công tử thế?”

Thần Dương lại cầm lấy bàn tính, gảy một lúc, lẩn tránh câu hỏi.

Đinh Đào xoa xoa ủng, nghển đầu nói nhỏ: “Ta biết là ai nè.”

đấy "giàu" cỡ đó đó =))))

hắn tặng Lan Chu cái bông tai mà còn nợ cửa hàng chế tác trang sức trên phố 3600 lượng =)))

tất cả nhân vật phụ đều có cá tính riêng và điểm nhấn. ngay cả Hải Đông Thanh và Lãng Đào Tuyết Khâm còn có đất diễn nữa cơ mà :))

có một tiếc nuối, đó chính là việc Ô Sâm tóm được Tiêu Trì Dã nhưng lại không ra tay giết hắn luôn, đó là sai lầm lớn nhất của Ô Sâm khi hắn phải trả giá bằng cái đầu của mình.
Ô Sâm khi đó chỉ thiếu 1 tích tắc để chặt đầu Tiêu Trì Dã, giây phút hắn ngắm Tiêu Trì Dã bị vây khốn đó đã kéo dài thời gian cho Tiêu Phương Húc đến cứu con trai kịp thời, sau này Ô Sâm giết được Tiêu Phương Húc, chính Tiêu Trì Dã đã cưỡi ngựa suốt một đêm tuyết dày đuổi theo, đòi được đầu của cha, sau này còn giết được Ô Sâm để báo thù..

lúc đó nếu Ô Sâm giết được Tiêu Trì Dã, có lẽ hắn không chỉ mất 1 cái đầu, mà có lẽ là toàn bộ tộc của hắn có thể bị Thẩm Trạch Xuyên san phẳng :)

nhắc đến Tiêu Phương Húc là nhớ đến hình ảnh người cha dũng mãnh, cũng là người ấm áp nhất mực, người đã chấp nhận Thẩm Trạch Xuyên là con dâu của mình mà không một kì thị, ghét bỏ, bởi ông thấy ở Thẩm Trạch Xuyên hình ảnh người vợ của mình...
trong mắt ông, Tiêu Trì Dã vĩnh viễn là đứa nhỏ ổng yêu thương, cưng chiều...

lúc Tiêu Trì Dã mang 2 vạn cấm quân trở về Ly Bắc cùng Thẩm Trạch Xuyên, mọi người đã rất lo lắng, thậm chí Tiêu Trì Dã còn không về thẳng Ly Bắc mà dừng ở Trung Bác, cửa ngõ của Ly Bắc, bởi vì hắn biết rất rõ nguyên tắc của đàn sói, Tiêu Kí Minh mới là thế tử của Ly Bắc, còn hắn là con sói đơn độc, muốn quay trở lại chiếm lĩnh một vị trí trong đàn, hắn phải tỏ được sức mạnh để thu phục, không có bàn ăn nào được trải sẵn cả, kể cả đó là nhà của mình.

tình thân trong gia đình của Tiêu Sách An thật đáng ngưỡng mộ, không có bất cứ khe hở nào cho người ngoài chia rẽ, cha hắn, anh hắn hết mực yêu thương nhưng cũng nghiêm khắc dạy hắn trưởng thành.
có được một gia đình như vậy, không vì quyền lực, không vì tiền bạc mà trở mặt, hết lòng bảo vệ người thân, hết lòng thương yêu, đồng cảm.

sau này, khi thống nhất giang sơn, Thẩm Trạch Xuyên cùng Tiêu Trì Dã lại cùng nhau dạy Tiêu Tuân trở thành một vị vua kế nghiệp, giang sơn mà cha, chú và ông đã mang về bằng cả tính mạng sẽ được truyền cho đời sau, cho gia nghiệp nhà họ Tiêu.