Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

Quên !

Không nghĩ được, sao quên nhanh thế, có những lúc vẫn thường nghe chuyện thời tiết ở nơi nào ấy, như mỗi ngày vẫn được kể, có lúc, thấy nhói đau khi nghe đến địa chỉ ấy, rồi cái giọng nói ấy, đã từng làm ta nhớ....

giờ, chả nhớ gì, chả thấy cảm xúc gì, nơi ấy vẫn mưa lụt mỗi ngày, địa chỉ ấy chẳng còn làm ta thổn thức và giọng nói ấy, đã hòa lẫn vào với rất nhiều giọng nói khác....

khuôn mặt ấy, cảm giác khi bên cạnh nhau ấy, chẳng còn để lại những nhớ nhung, thời gian, xóa nhòa cái cần quên, nên quên và để lại những vết sẹo dài, đang ăn da non, nên ngứa ngáy, khó chịu, vẫn làm ta bận tâm, như thế, để một ngày, có ai đó hỏi, chỗ này, bị sao vậy, mình sẽ bảo, đã từng ngã đau, đau lắm, nên có sẹo...

thường tự cười nhạt chính bản thân mình ngu ngốc, vẫn còn mơ mộng, vẫn nhớ về con người đã từng phản bội, vẫn cười nói, như chưa có gì xảy ra, như nó chưa từng làm ta đau; chỉ là hơi đau thôi mà, có gì đâu; cái gì rồi cũng sẽ qua, người này đi, người khác tới và những điều tốt đẹp luôn ở phía sau, phía xa ấy, khi nào, cho đến khi nào...

ta, ở đây, chờ người, chờ một người mà có thể yên lặng bên ta, bỏ qua quá khứ, bỏ qua những cơn đau, yên lặng và chậm dãi, nắm tay ta, cùng nhau đi, cùng nhau đến nơi mà chúng ta có thể sống tốt với nhau, trọn đời....

yêu nhau đừng nên biết quá khứ của nhau, đừng nên biết nhiều về quá khứ của họ, chẳng hay ho gì đâu, vì chỉ thấy toàn những nỗi đau và thấy mình mệt mỏi, để xoa dịu nỗi đau đó, đừng biết quá nhiều, để rồi hiểu ra rằng, mình chỉ là người thừa...

cay đắng, khốn nạn, đó là những từ mà suốt thời gian qua, ta thốt ra, thảng thốt và méo thể nào ngờ, bản thân mình lại rơi vào cái cảnh đó, cảm giác như được xuống dưới địa ngục du xuân, như nhìn tận cõi lòng, chỉ thấy trống rỗng, không hận không thương không vương, một sự chới với giữa thiên đường và địa ngục; rút cục ta đang đứng ở bên rìa, của những thứ ảo tưởng....

yêu thương một người, như đưa con dao cho người ta cầm và rồi, khi chính con dao đó đâm vào ta, đau gấp vạn lần con dao mà ta tự tay cứa vào mình, khốn nạn lắm đấy, yêu thương thế nào là đủ, thế nào là chân thành, nếu biết được hết, thì thần tình yêu đã có mắt, để ta tỉnh táo đến vậy :)))




Thứ Năm, 20 tháng 10, 2016

Đừng bao giờ mong mọi thứ hoàn hảo !

Đời vốn dĩ rất phũ, nên đừng mong mọi thứ hoàn hảo, chỉ cần đủ tốt và biết nó đủ tốt là được rồi :)))
Không ai hoàn hảo cả, nên chẳng có mối quan hệ nào hoàn hảo cả, ngay cả truyện cổ tích, cũng có hoàn hảo méo đâu, như Tấm Cám chẳng hạn, đến bây giờ còn bị đào xới chán, xong tốt xấu lẫn lộn, Tấm cũng chả còn tốt như người ta vẫn tưởng, mẹ con Cám cũng chẳng xấu xa như bọn trẻ con vẫn nghĩ, đấy thế thời thay đổi thì nhiều thứ thay đổi lắm :)))))))

Làm gì thì làm, miễn thấy đúng, thấy vui là được, đừng quá quan tâm người ta nhìn nó thế nào, ra sao, mình thường thế, thường mặc bà thiên hạ, tôi sống méo phải để các vị đánh giá nhé !

Mỗi ngày được sống là mỗi ngày trải nghiệm, vẫn thích câu nói rằng: cái gì đến sớm cũng tốt, trừ cái chết :)))) phải, nếu chết thì làm sao còn hưởng thụ được nữa, hưởng thụ cả cái tốt lẫn cái xấu, mình thích thế =)))

Yêu thương rồi sẽ đến đâu, ra sao, một ngày, mọi thứ cũng chẳng còn ý nghĩa như trước đây vẫn nghĩ, à như tuổi trẻ thường nghĩ, chắc mình già rồi, trải nhiều câu chuyện lắm, làm bạn với người yêu cũ chẳng hạn, động viên, đùa vui nữa là đằng khác, điều mà ngày xưa, có nằm mơ cũng không nghĩ tới, và càng không bao giờ nghĩ ra được, cậu ta còn nhớ số điện thoại của mình, còn mình, ngay cả cái tên đầy đủ cũng không nhớ, nói gì số điện thoại =))))

Vậy nên, có lúc nghĩ lại, chả biết nên vui hay nên buồn, ngồi trước mặt người bạn trăm tuổi, lại nói chuyện với người yêu cũ =))))

Đời nhiều lúc làm mình ngẩn tò te ra nhưng rồi vẫn phải cười chứ, không cười, cũng chẳng biết làm gì khác được :))



Thứ Ba, 4 tháng 10, 2016

Trí nhớ kém :))

Hôm nay mình khiến một cậu giao sách tức phát điên vì gọi mấy lần mà không thèm trả lời, đã mất công mang sách tới tận nơi, gọi bao nhiêu lần mà không bắt máy, nhắn tin không trả lời :((( trong khi điện thoại mình cả ngày không thấy ai gọi, à có bên nhà sách Phương Nam gọi báo hủy đơn hàng, do một số sách trong đó đã hết hàng và tiền phí vận chuyển từ SG ra còn nhiều hơn tiền sách nên họ hủy luôn rồi :))))
vậy đấy, trí nhớ mình giỏi vãi, đi làm về đọc tin nhắn mới biết, check lại hóa ra mình nhắn tin sai số điện thoại, khổ thế :))))) trời ơi, nghĩ tới cái cảnh cậu ấy (chưa biết nam/nữ) đứng ngoài trời đợi mình, rồi gọi tái gọi hồi, nhắn tin không trả lời, chắc tức điên mất :)) tội quá cơ, già thế nó khổ, nhắn số điện thoại cũng sai, thiệt tình, nói cậu ấy giao lại mà không biết cậu ấy có đồng ý không chứ =)))
mấy hôm nay thấy chân đau đau, nhìn xuống mới thấy thâm xì, sưng tấy lên, chả biết va vào đâu, khi nào, khổ thế chứ, đúng là đãng trí mà :))
 đi ăn trưa, à, mà phố cổ cũng hay, ăn ngoài đường, mỗi người một cái ghế con con, cầm bát và ăn ngon lành dưới tán cây phượng, mà thỉnh thoảng, lá nó rụng, bay bay trong gió, tộ sư, không biết có rớt vào nồi nước lèo không nữa :))) đứng đợi lâu thì ghé mua tào phớ, đang chờ phớ thì công an phường đến dẹp, chị phớ liền dắt xe đi né né dưới lòng đường, sau chỗ ô tô đậu, thế là mình cũng lẽo đẽo đi theo sau, vì lỡ cầm mà chưa trả tiền chị, thấy có hai chị cũng đi theo mình, theo chị phớ né công an, một trong hai chị nhìn mình bảo: đi vào ngõ có biển quảng cáo hồng hồng kìa, chị ấy ngồi trong ấy; nói với mình tới lần thứ hai mình mới ngẩn mặt ra, nhìn theo tay chị chỉ, thấy chỗ đó trống không, thì ra là chị làm bún trộn lúc nãy mình đến mua để mang về đã phải né trong ngõ đó, mình mới cười hỏi:
sao hai chị biết em mua đồ hàng đó,
thì lúc chị đang ăn thấy em đứng đó mà :)))
mình mới ngẩn ra, các chị ấy còn để ý mà chỉ mình, tý thì mất ăn, có tâm vãi ra, công nhận số mình cũng không phải nhọ lắm :)))) trở ra tìm chị bán bún trộn, thấy chị ngồi trong tít ngõ sâu, thấy mình liền bảo: của em chị để ngoài xe ấy :)))
mình thì ngẩn ngẩn, ít khi để ý người khác, cũng may người ta để ý, còn tốt bụng nhắc mình, dù chẳng quen gì nhau, cũng chẳng xã giao câu chuyện nào cả, đời còn nhiều người tốt vãi ra :))))
chỉ có thế để kể thôi, hết chuyện rồi, đi ngủ :)))