Thứ Hai, 24 tháng 10, 2016

Quên !

Không nghĩ được, sao quên nhanh thế, có những lúc vẫn thường nghe chuyện thời tiết ở nơi nào ấy, như mỗi ngày vẫn được kể, có lúc, thấy nhói đau khi nghe đến địa chỉ ấy, rồi cái giọng nói ấy, đã từng làm ta nhớ....

giờ, chả nhớ gì, chả thấy cảm xúc gì, nơi ấy vẫn mưa lụt mỗi ngày, địa chỉ ấy chẳng còn làm ta thổn thức và giọng nói ấy, đã hòa lẫn vào với rất nhiều giọng nói khác....

khuôn mặt ấy, cảm giác khi bên cạnh nhau ấy, chẳng còn để lại những nhớ nhung, thời gian, xóa nhòa cái cần quên, nên quên và để lại những vết sẹo dài, đang ăn da non, nên ngứa ngáy, khó chịu, vẫn làm ta bận tâm, như thế, để một ngày, có ai đó hỏi, chỗ này, bị sao vậy, mình sẽ bảo, đã từng ngã đau, đau lắm, nên có sẹo...

thường tự cười nhạt chính bản thân mình ngu ngốc, vẫn còn mơ mộng, vẫn nhớ về con người đã từng phản bội, vẫn cười nói, như chưa có gì xảy ra, như nó chưa từng làm ta đau; chỉ là hơi đau thôi mà, có gì đâu; cái gì rồi cũng sẽ qua, người này đi, người khác tới và những điều tốt đẹp luôn ở phía sau, phía xa ấy, khi nào, cho đến khi nào...

ta, ở đây, chờ người, chờ một người mà có thể yên lặng bên ta, bỏ qua quá khứ, bỏ qua những cơn đau, yên lặng và chậm dãi, nắm tay ta, cùng nhau đi, cùng nhau đến nơi mà chúng ta có thể sống tốt với nhau, trọn đời....

yêu nhau đừng nên biết quá khứ của nhau, đừng nên biết nhiều về quá khứ của họ, chẳng hay ho gì đâu, vì chỉ thấy toàn những nỗi đau và thấy mình mệt mỏi, để xoa dịu nỗi đau đó, đừng biết quá nhiều, để rồi hiểu ra rằng, mình chỉ là người thừa...

cay đắng, khốn nạn, đó là những từ mà suốt thời gian qua, ta thốt ra, thảng thốt và méo thể nào ngờ, bản thân mình lại rơi vào cái cảnh đó, cảm giác như được xuống dưới địa ngục du xuân, như nhìn tận cõi lòng, chỉ thấy trống rỗng, không hận không thương không vương, một sự chới với giữa thiên đường và địa ngục; rút cục ta đang đứng ở bên rìa, của những thứ ảo tưởng....

yêu thương một người, như đưa con dao cho người ta cầm và rồi, khi chính con dao đó đâm vào ta, đau gấp vạn lần con dao mà ta tự tay cứa vào mình, khốn nạn lắm đấy, yêu thương thế nào là đủ, thế nào là chân thành, nếu biết được hết, thì thần tình yêu đã có mắt, để ta tỉnh táo đến vậy :)))




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét