Thứ Ba, 15 tháng 9, 2020

Mushishi anime (Trùng sư) review

 xem Mushishi anime là ngẫu nhiên nhưng nó hay vật, xứng đáng để mình cày liên tục 2 ngày cuối tuần đó

thường thì khi xem mình sẽ kiểu hay hay thì xem lâu, không thì vừa nghe nhạc, vừa lướt fb, rồi thỉnh thoảng ngó đến màn hình đang chiếu cái gì

nhưng xem Mushishi thì má ôi, chỉ nhìn điện thoại đc mấy giây đã phải tua lại xem rồi, vì không thể bỏ lỡ bất cứ cảnh nào trong từng tập :)

không phải vì hay mà vì nếu bỏ qua, bạn sẽ chẳng hiểu cái gì tiếp theo đâu, nhọ :)

riết rồi thành nghiêm túc xem, lúc nào không thể xem nữa thì tạm dừng để lát xem tiếp chứ không trực tiếp bỏ qua tập nữa. thậm chí có đoạn xem đi xem lại vì nó khá chất hoặc là vì lỡ không hiểu gì :)))

nếu xem anime sẽ thấy nét vẽ khá cẩu thả, hơi xấu, nhìn cảnh nhìn creepy không chịu được, nhiều nhân vật na ná giống nhau, nhân vật chính- Ginko thì khỏi nói, xấu.

nhưng mà

điều đó không thực sự quan trọng khi bạn xem phim này nữa rồi

vì nội dung đã đủ cuốn bạn thực sự, mà không cần phải xem nét vẽ có đẹp không :)

có nhiều tập, khiến ngta phải suy nghĩ một chút, có chút buồn, có chút thất lạc và thở dài, có tập khiến mình rơi nước mắt...

mình nhớ có tập có cậu bé có khả năng gọi gió (điểu phương) bằng cách huýt sáo, điều mà các trùng sư không làm được, họ phải dúng sáo đá được chế tác bởi... quên mất rồi. Nhưng cơ bản là, cậu bé ấy chỉ cần huýt sáo là có thể điều khiển được gió, cực ngầu luôn

có điều là chỉ nên làm thế vào ban ngày, tuyệt đối không được làm vào ban đêm, vì sẽ có chuyện không hay xảy ra. Ginko đã cảnh báo cậu bé như thế. Nhưng mà cậu bé trong lúc vui quá, đã quên mất, nửa đêm ngắm bầu trời, nghĩ đến việc sắp được về nhà gặp mẹ, muốn chứng minh cho mẹ cậu thấy cậu đã lớn và đã làm được việc, cậu vừa mới đc cất nhắc, cậu ấy đã huýt sáo...

cậu nhớ lời dặn dò của Ginko nên có hơi giật mình, nhưng mà, ngay lúc đó, không có bất cứ hiện tượng gì xảy ra nên cậu nghĩ có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu. Đêm đó, con thuyền của ấy bị chìm, cậu may mắn sống sót và trở về.

cậu gặp mẹ và đưa cho bà một cái kẹp tóc rất đẹp, là thổ cẩm cậu đã mua trước đó, cậu nghĩ mẹ cậu sẽ rất vui, nhưng lúc đó, bà ấy đang cõng trên lưng em cậu, buồn rầu nói: Cái này là cái gì, sao lại mua nó, nhìn nó rất đẹp, có thể ra phố đổi lấy gạo không?

cậu đã rất buồn, hôm sau cậu mang ra phố để bán kẹp tóc đó, trong lúc đó, ở nhà cậu, mẹ cậu đột nhiên phát bệnh và tình hình có vẻ nguy kịch, cha cậu đi tìm thầy thuốc và may mắn gặp Ginko. Vừa vào nhà, Ginko đã nhìn thấy bọn mushi đang hoành hành và đó là lí do người vợ đang gặp nguy hiểm. Ginko gặp lại cậu, đã nói cho cậu ấy biết lí do và giúp gia đình đuổi mushi đi. 

Mọi chuyện tưởng như kết thúc ở đây, nhưng Ginko phát hiện đám trùng đã quay lại, chúng bị gọi lại...

là cậu bé ấy, đã gọi chúng lại...

nỗi thất vọng trong lòng cậu bé về mẹ mình, tui không biết được, nhưng cậu ấy lúc đó đã muốn mẹ mình phải chết, có lẽ vậy. Ginko đã nói, cậu có thể phải hối hận về những chuyện hôm nay, còn lựa chọn là phía cậu, có thể cứu bà hoặc có thể hại chết bà...

cuối cùng, cậu ấy đã chọn cứu mẹ mình, nhưng cũng từ đó trở đi, cậu ấy rời khỏi làng, không ai còn thấy cậu nữa. cậu đã ra khơi và lang thang khắp chốn với khả năng gọi điểu phương, cậu ấy có thể đi bất cứ đâu trên biển một cách thuận lợi; cậu vẫn còn giữ chiếc kẹp tóc đó chứ, chiếc kẹp cậu đã cầm khi quyết định gọi điểu phương cứu mẹ mình, thay vì để bà ấy chết..

không phải câu chuyện nào cũng kết thúc có hậu...

còn một chuyện nữa, khiến mình khắc sâu về Mushishi hơn bất cứ anime nào khác

chuyện một người mẹ không thể yêu con mình, bà ấy, thậm chí đã mong cậu bé chết đi

cậu bé ấy ngay từ khi sinh ra đã không được cha mẹ quan tâm, không để mắt đến, cậu, vô cùng thèm khát tình cảm từ cha mẹ

cho đến một ngày, cậu ấy bị mẹ trói ở gốc cây lớn trong vườn và mưa rồi sấm sét.. cậu ấy đã rất sợ hãi, đã gọi mẹ nhưng bà ấy đã bịt tai lại và mặc kệ cậu, cuối cùng cái cây bị sét đánh...

cậu bé không chết, nhưng từ đó trở đi, trong lòng cậu đã thực sự biết rằng, mẹ cậu, không hề yêu thương cậu, 

và cậu, muốn chết...

cậu đợi sét đánh, rút cục, sét đánh cậu 3-4 lần, nhưng cậu không chết được. đó là một điều kì lạ :)

Ginko đã tìm đến mẹ cậu và nói có thể cứu cậu bé bằng cách lấy cuống rốn của cậu bé để điều chế thuốc chữa nhưng mẹ cậu đã nói, không nhớ còn giữ nữa không :) 

Ginko đã hỏi bố cậu, mẹ cậu và cậu có quan hệ huyết thống không, người cha đã khẳng định là có, chính là bà đã sinh ra cậu...

chỉ là mẹ cậu chối bỏ cậu ngay khi biết mình đã mang thai, bà đã từng định tự tử nhưng cha cậu đã cứu bà và cái mang đó, cậu là đứa con của mẹ và người yêu của mẹ, chứ không phải với cha, có lẽ vì vậy mà bà ấy không muốn cậu sống.

lần đó, Ginko nói hãy cứu cậu bé vì có thể nếu cậu ấy ăn sét thêm lần nữa, cậu ấy sẽ chết, nhưng mẹ cậu ấy, đã không thuyết phục cậu, mà chỉ ôm lấy cậu và nói, có lẽ chúng ta cùng chết đi...

đó là giây phút cả hai có lẽ nhận ra rằng, sẽ không có kết cục nào tốt hơn cả, cậu, mãi mãi sẽ không có được tình thương của mẹ...

cậu đã từng nói, bình thường cả bố và mẹ không bao giờ nhìn đến tôi, chỉ khi tôi bị sét đánh, tôi mới được nhìn thấy họ lo lắng, bởi vậy, cậu thích sét chứ không sợ... cậu, muốn được yêu thương, được quan tâm, chỉ cần ánh mắt lo lắng hay cử chỉ yêu thương, có lẽ cậu ấy sẽ vui vẻ mà sống...

nhưng mà lần đó, khi mẹ cậu ôm cậu vào lòng và nói, có lẽ chúng ta cùng nhau chết đi... cậu đã hoàn toàn hiểu...

sau lần đó, cậu vẫn bị sét đánh nhưng không chết, cậu được nhận nuôi bởi người họ hàng, có lẽ cậu sẽ tiếp tục sống những ngày vui vẻ hơn, bởi mẹ cậu đã trả lại cuống rốn cho cậu, bà ấy, dù không biết làm thế nào để yêu thương cậu nhưng bà ấy vẫn là mẹ của cậu...

đó, kết thúc một câu chuyện khiến tôi cảm thấy lặng, buồn và có chút cảm thấy, đây mới là thực tế

nếu truyện kết thúc là người mẹ tỉnh ngộ và yêu thương con mình, họ sống hạnh phúc thì chắc tôi không nhớ đến như vậy

lúc cậu bé ở lằn ranh sinh tử, thay vì tìm cách bày tỏ tình cảm để cậu bé quay đầu, bà đã ôm lấy cậu bé và nói: Có lẽ chúng ta cùng chết đi... đó là một lựa chọn, bà có thể lựa chọn yêu thương cậu bé hoặc để cậu bé chết, bà ấy chọn để cậu ấy chết...

tôi tự hỏi, có người mẹ, không thể yêu thương con mình sao?

còn rất nhiều, rất nhiều nhưng câu chuyện khiến tôi rùng mình hoặc im lặng, có những câu chuyện creepy thực sự, có chuyện như phim trinh thám ngắn, có chuyện như phim kinh dị...

tổng thể lại, nó đáng với đánh giá của Idm là 8.9 điểm :)

chỉ tiếc là, tại sao tôi bây giờ mới biết đến chứ, ài ài