Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2022

có một page tên "Kẻ nghĩ nhiều thường hay viết"

 có một page tên "Kẻ nghĩ nhiều thường hay viết"

tui cũng hay nghĩ

tui cũng hay viết

nhưng mà...

thứ tui viết

thì thập cẩm cám lợn :))

từ review phim truyền hình đến phim điện ảnh, từ cuốn sách đến anime, từ đam mỹ đến ma mị, từ hài đến bi :))) thứ gì thích thì viết, thậm chí review cả bài hát :))

đọc xong cái gì đó thì bị mất một thời gian mới thoát ra được, xong viết, viết xong thì đỡ đỡ rồi lại kiếm truyện khác để đọc, xong lặp lại quá trình :)))

có lúc vui thì viết, lúc muốn viết thì viết, có lúc như bây giờ, tự dưng uống cốc trà sữa đậm vị trà xong bị tỉnh tới nửa đêm, xong buồn buồn, xong lại nghĩ, xong lại viết =)))

người ta đọc ngàn quyển sách có thể thành nhà văn, có thể thành tác giả truyện tranh, có thể thành idol như idol của tui, còn tui, đọc ngàn cuốn xong trở thành đứa chuyên review :))) đã thế review còn ít người đọc, ít người đọc còn bị người ta copy đi trang khác, lại thành bài viết mấy chục ngàn views, xong có người còn đăng lên page thành series status về một nhân vật, có lần người ta còn lấy nội dung để giới thiệu nhân vật game :))

viết review 10 năm thì số lượt đọc tổng lại cũng chỉ hơn nửa triệu :)))

nhưng có những comments khen hay, cảm động thì tui nhận á :))) những bài review mà tui nghĩ chắc mình tui viết mình tui đọc thì lại có bạn search xong vào phản hồi sôi nổi, cũng ấm lòng phải biết :))

sự nghiệp viết vì muốn viết, review dạo như thú vui vậy á, chính mình tâm sự với chính mình, viết để thoát khỏi sự ám ảnh của nhân vật, vậy hoy

lâu lâu mở ra xem có bao nhiêu người đọc, bao nhiêu phản hồi, rồi tự đọc lại cái mình viết, cũng vui vui á


Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2022

Thất Nguyệt và An Sinh review bản điện ảnh

lần này là spoil phim từ đầu chí cuối :) 

****

Thất Nguyệt và An Sinh là bạn thân của nhau, thân từ nhỏ, tính cách hoàn toàn trái ngược, hoàn cảnh trái ngược, nhưng sau này, họ cùng có một điểm chung là cùng yêu một người :)

Thất Nguyệt có một gia đình hạnh phúc, ấm áp, cô ngoan ngoãn, học giỏi, an phận và mong muốn một cuộc sống bình yên :)

An Sinh có hoàn cảnh gia đình phức tạp, không ai quan tâm, không ai dạy dỗ, cô bé ngỗ ngược và có phần nổi loạn, nhưng khoảng thời gian nổi loạn đó, cô lại gặp và thân thiết với Thất Nguyệt, bố mẹ Thất Nguyệt cũng vô cùng yêu thương An Sinh, quý mến và chăm sóc như với Thất Nguyệt vậy.

hai người từng cực kì thân thiết, từng không muốn xa rời nhau, cũng từng mong muốn mình được như người kia, họ từng là những người bạn thân thiết duy nhất của nhau, từng mong muốn sẽ sống với nhau tới già, họ đã từng như hình với bóng, cũng từng làm những trò ngu ngốc khi bên nhau...

với Thất Nguyệt, có lẽ cô cũng từng muốn được tự do như An Sinh, sống một cuộc sống sôi nổi, đi khắp muôn nơi, gặp đủ thứ người, cũng muốn yêu và yêu cuồng nhiệt, trải nghiệm một cuộc sống phiêu bạt khắp nơi...

còn An Sinh, chắc chắn trong lòng cô luôn mong cô một mái ấm gia đình, một gia đình ấm áp, tràn ngập yêu thương như Thất Nguyệt, muốn được làm một cô con gái nhỏ, được ba mẹ yêu thương, nuông chiều, là niềm tự hào của ba mẹ, có thể một cuộc sống bình bình an an, mãi mãi chẳng cần ra ngoài kia phiêu bạt...

nhưng chỉ là mơ ước mà thôi, hiện thực không giống như mơ ước, nhưng họ có thể sống theo cách mình muốn.

An Sinh không học tiếp lên, tự kiếm sống, tự chăm sóc và yêu đương theo ý muốn.

Thất Nguyệt lần đầu tiên thích Tô Minh Đức, chàng trai tuấn tú, nổi tiếng khắp trường, cô đem lời kể cho An Sinh nghe, thế là An Sinh muốn gặp Tô Minh Đức, muốn xem cậu ta là người thế nào, muốn cảnh cáo cậu ta không được làm tổn thương cô bạn gái thân thiết duy nhất của mình, cô đã đứng trước cổng trường hỏi từng người và cuối cùng cũng gặp được Tô Minh Đức :)

lần đầu gặp nhau đó, lại vô tình ghi dấu ấn sâu đậm cho Tô Minh Đức.

rồi họ cùng nhau đi chơi chung, có lần Thất Nguyệt từng nói, nếu dẫm vào bóng của ai đó, là  muốn ai đó mãi mãi không rời xa mình, lần đó khi họ leo núi cùng nhau, Tô Minh Đức đã lặng lẽ dẫm lên cái bóng của An Sinh.

lần đó, trong hẻm núi, An Sinh đã nói muốn nhìn thấy mặt dây chuyền của Tô Minh Đức

lần đó Thất Nguyệt đã lỡ một nhịp nên chứng kiến cảnh này, cô âm thầm bỏ ra ngoài, và coi như không nhìn thấy chuyện gì, có lẽ trong thâm tâm, cô đã hiểu ra điều gì đó.

rồi có một lần, Thất Nguyệt kéo Tô Minh Đức tới quán bar mà An Sinh làm việc, Tô Minh Đức nhận ra An Sinh chính là cô gái đã tới tìm hắn ở cổng trường hôm trước, nhưng An Sinh đã cấm hắn nói ra chuyện đó với Thất Nguyệt. cũng chính tối hôm đó, An Sinh nhận được lời tỏ tình của ca sĩ của quán bar, anh ta hát xong liền tỏ tình với cô, An Sinh đã cười rất hạnh phúc, lúc đó Tô Minh Đức đột nhiên cảm thấy có chút thất lạc :)

chẳng bao lâu sau, An Sinh quyết định đi cùng người yêu đến Thượng Hải, lần đó ở ga tầu, nhìn Thất Nguyệt chạy theo, nước mắt lưng chòng, không nỡ rời xa cô, nhưng cô không hề biết, lúc đó, dây chuyền hình tượng phật của Tô Minh Đức, cái mà cô đang đeo trên cổ mình, đã lộ ra, khiến Thất Nguyệt chết lặng :)

hóa ra, Tô Minh Đức cũng đã ra ga tiễn An Sinh, thậm chí còn tặng dây chuyền mà hắn đeo từ bé cho An Sinh. hóa ra là giữa Tô Minh Đức và An Sinh cũng có một mối quan hệ, mà mối quan hệ nào khiến cho Minh Đức tặng sợi dây chuyền bình an cho người khác, lúc đó lòng Thất Nguyệt là một nỗi đắng cay, một nỗi đau đến chết lặng, hóa ra, giữa người bạn thân của cô và người yêu của cô đã từng có một thứ tình cảm, không được gọi tên :)

rồi Thất Nguyệt và Tô Minh Đức tốt nghiệp đại học, Tô Minh Đức nói muốn đến Thượng Hải, nói Thất Nguyệt cho hắn 3 năm, sau đó hắn sẽ về và cưới cô. Cô đã đồng ý và nói sẽ chờ hắn.

trong thời gian đó An Sinh đã đi khắp nơi, cô cũng hay viết thư về cho Thất Nguyệt, mỗi lá thư đều kể rất nhiều chuyện, nhưng có điểm chung là cuối thư đều sẽ gửi lời hỏi thăm đến Minh Đức :)

sau này, Thất Nguyệt còn gặp An Sinh, còn cùng đi chơi với cô ấy, nhưng trong lòng của 2 cô gái đều hiểu rõ, họ đã thay đổi rất nhiều, tình cảm thân thiết của họ cũng vậy :)

An Sinh từ hồi rời quê hương đã nếm trải đủ cảm giác tủi nhục, thất bại, khốn khổ, đau thương nhưng cũng gặp nhiều người tốt, dù bôn ba khắp nơi, cuối cùng cô cũng dừng lại và muốn kết hôn. nhưng người mà cô định kết hôn lại bị tai nạn, chết ngay đúng lúc cô và hắn ta định rời đi. Cả thế giới của cô sụp đổ, cô gào khóc, cô đau đớn, chính lúc đó cô gặp lại Tô Minh Đức...

cô không có chỗ ở, nghiện rượu và sống cuộc sống không cần đến ngày mai, lúc đó Tô Minh Đức đã giang tay đón cô vào lòng, đưa cô về nhà ở và tất nhiên hắn không kể chuyện này cho Thất Nguyệt.

chỉ là hắn hết lần này đền lần khác, lần lữa chưa muốn kết hôn với Thất Nguyệt, thậm chí còn ít liên lạc với Thất Nguyệt, nên cô đành đến Thượng Hải tìm hắn một lần, đó là lần đầu tiên cô rời quê hương để đến chỗ Minh Đức. và cô đã gặp An Sinh...

giữa 2 người bạn thân, đột nhiên có một người đứng giữa là Minh Đức, lúc đó Thất Nguyệt đã khóc rất to, như nước mắt bao lâu nay kìm nén bỗng dưng vỡ òa, cô đã nhận nhịn, cô đã chờ đợi, cô đã nghĩ Minh Đức đã chọn cô, nhưng không phải, hắn vẫn gặp An Sinh, thậm chí còn để An Sinh sống cùng mình :)

một người là bạn thân, một người là người yêu, cả 2 người họ lại đang sống cùng nhau.

Thất Nguyệt cuối cùng một lần mạnh mẽ nói Minh Đức lựa chọn An Sinh hoặc cô ấy, đó là giới hạn cuối cùng của cô.

Minh Đức và An Sinh cũng nói chuyện, cuối cùng Minh Đức lựa chọn Thất Nguyệt, hắn quay về, và nói muốn kết hôn cùng Thất Nguyệt, họ đã lên kế hoạch tổ chức đám cưới.

nhưng trong lòng Thất Nguyệt hiểu rõ một điều, từ cái khoảnh khắc cô nhìn thấy 2 người họ trong hẻm núi đó, từ lúc con tàu chuyển bánh, sợi dây chuyền của Minh Đức trên cổ An Sinh lộ ra, cô đã mãi mãi mất Minh Đức rồi, Minh Đức vì sao không muốn kết hôn với cô sau khi tốt nghiệp, mà còn xin cô đợi 3 năm để lên Thượng Hải, chẳng phải để đi tìm An Sinh đó sao, số phận thật kì lạ, khi cô nghĩ rồi Minh Đức sẽ chọn cô thì cô biết hắn đã đón An Sinh về ở cùng.

tất cả khiến cô, một cô gái vô cùng ngoan ngoãn, muốn sống một cuộc sống bình an, không rời xa cha mẹ, không muốn rời xa quê hương khiến cô muốn nổi loạn, để có thể bỏ ra nhà ra đi, cô đã nói Minh Đức đừng đến rước dâu trong ngày cưới, cô nói muốn có một đêm với hắn, rồi sau đó, lấy lí do mất mặt vì bị từ hôn, cô bỏ nhà ra đi, bắt đầu sống cuộc sống phiêu lưu, cô muốn sống như An Sinh, đi phiêu bạt chân trời góc bể, mỗi lá thư An Sinh kể đã đi những đâu, cô sẽ đi đến những nơi đó, cô sẽ kiếm sống và tự lập, cô như con chim xổ lồng, muốn hít thở bầu không khí tự do ngoài kia.

đến khi cô sắp sinh, cô đã găp lại An Sinh, khi đó An Sinh sắp kết hôn với một người đàn ông tử tế, trân trọng và yêu thương cô, Thất Nguyệt muốn An Sinh nuôi con của mình, cô ấy không muốn bị níu kéo bởi bất cứ ai, sau khi sinh xong, cô liền bỏ ra đi...

An Sinh đã nhận nuôi cô con gái của Thất Nguyệt và Tô Minh Đức, luôn coi cô bé là con của mình.

2 người đã từng là bạn thân thiết nhất của nhau...

An Sinh có lẽ đã từng nhận ra mình cũng thích Minh Đức nên mới quyết định rời đi, cô không muốn cướp người yêu của người bạn thân, nên mới mạnh mẽ rời đi, nhưng trong mỗi lá thư, cô lại đều hỏi thăm cậu ta...

lúc cô gặp cảnh khốn khó nhất trong đời, lúc cô sụp đổ đến không muốn sống nữa, cô lại gặp được Minh Đức, cô đã yếu đuối, cô muốn ở bên cạnh ai đó nhưng còn Thất Nguyệt...

trong chuyện tình cảm này, cô biết cô không nên yêu Minh Đức cũng không nên gần người yêu của bạn thân...

Tô Minh Đức là kẻ hèn nhát, hắn bên cạnh Thất Nguyệt nhưng trái tim lại hướng về An Sinh, hắn không dám thừa nhận cũng không dám buông bỏ Thất Nguyệt, ngay cả đến ngày cưới, hắn cũng đồng ý với Thất Nguyệt, không đến rước dâu :)

hắn biết trái tim hắn đã hướng về An Sinh ngay từ lần đầu gặp mặt, nhưng cô và Thất Nguyệt vốn là bạn thân, hắn không dám đối diện với tình cảm của mình, hắn vẫn luôn thích An Sinh, dù cho cô ấy trở nên thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn luôn thích cô.

hắn biết An Sinh vốn chẳng có cuộc sống bình lặng, cũng biết An Sinh đã sớm lăn lộn ngoài đời, thứ hắn thấy là một An Sinh hoang dã, sống bản năng nhưng hắn vĩnh viễn sẽ đứng ở đây, chờ cô ấy quay về, chờ cô ấy nhìn lại hắn.

chỉ là có một Thất Nguyệt luôn luôn chờ hắn, cũng tình nguyện chờ hắn như hắn chờ An Sinh...

cuối cùng hắn cũng gặp An Sinh và con của mình với Thất Nguyệt :)

cái kết bỏ lửng, không rõ Thất Nguyệt đã chết hay chỉ là cô ấy đang lang bạt ở nơi đâu,

không biết An Sinh với Minh Đức có quay lại ở bên nhau cùng đứa con của Thất Nguyệt hay không...

***

cảnh phim giữa An Sinh và Minh Đức với nhau rất ít, nếu có chỉ là ánh mắt hắn đăm đắm nhìn An Sinh, chỉ là nụ cười trở nên gượng gạo giứa An Sinh và Minh Đức, cứ dường như chỉ có họ mới hiểu giữa họ là gì, và Thất Nguyệt, vô tình hay cố ý đã nhìn thấy tất cả nhưng vẫn luôn im lặng...

ban đầu người ta nói đây là phim bách hợp, nhưng không phải, nếu là bách hợp, sẽ chẳng có đớn đau cho cả 3 người, Thất Nguyệt sẽ không rơi nước mắt đau lòng hết lần này đến lần khác, An Sinh sẽ chẳng im lặng rời đi rồi chọn cuộc sống phiêu bạt nơi xứ người, Minh Đức sẽ không đứng giữa dằn vặt và tình yêu đời mình.

ai cũng không có lỗi, tình yêu không có lỗi, chỉ là không ai dám thừa nhận và dũng cảm sống với tình cảm của mình, để rồi tất cả đều đau khổ.




Thứ Ba, 13 tháng 9, 2022

Tống Ngưng- Thẩm Ngạn review phim Hoa tư dẫn

 Hoa tư dẫn nổi tiếng lâu lắm rồi, chắc đâu đó 10, 15 năm trước đi, nếu năm đó mình cũng cày truyện này, chắc mình thù Thẩm Ngạn tới giờ luôn :)

nên là,mình đi xem phimmm, cho đỡ mắc công chửi Thẩm Ngạn nhiều :)))

mặc dù Tống Ngưng và Thẩm Ngạn không phải nhân vật chính, nhưng là tuyến nhân vật có câu chuyện bi thương và đáng nhớ nhất, cứ cho là vậy đi, vì dù sao mình xem Hoa tư dẫn cũng vì đôi này, sau khi cả 2 đều chết thì mình không có lí do gì để xem tiếp nữa :)

trước đó từng xem video ngắn kể về chuyện tình Tống Ngưng và Thẩm Ngạn rồi, đại khái chỉ nhớ là 2 người yêu nhau nhưng lại không hề nhận ra điều đó, mà người chồng còn có rất nhiều hành động làm chết tâm người vợ, mãi đến khi vợ chết mới nhận ra sự thật là anh ta hiểu nhầm vợ, đấy, vì đoạn video ngắn của phim mà khiến tui cày 20 tập phim rồi khóc mù mắt 1 đêm, xem đến 4h sáng xong hôm sau tới lớp trễ luôn...

****

đến tận giờ, tui vẫn không hiểu sao Tổng Ngưng có thể chấp nhận cuộc hôn nhân như thế, có thể ở lại trong Tước phủ đến tận khi chết :)

cô ấy vốn là một nữ nhi xinh đẹp, thông minh, tài giỏi, một vị tướng quân mạnh mẽ nơi sa trường, từng nhiều lần dẫn binh đánh trận, tính tình trung thành, thẳng thắn, nhưng cũng hết sức dễ thương và nuông chiều bạn thân của mình, cô công chúa Vệ Quốc; có thể nói cô gái ấy, là một đại tướng trung quân, ái quốc, anh hùng đương thời mấy người, nam nhi mấy người xứng với cô ấy, được như cô ấy...

vậy mà cô ấy vừa gặp đã yêu một đại tướng của nước đối địch là Trần quốc, chỉ vì tỉ thí võ nghệ thắng cổ :))

nếu không phải vì vừa gặp đã yêu Thẩm Ngạn, nếu không phải Thẩm Ngạn là người đàn ông chính trực, đại nam nhân hiếm có, thắng cô nhưng vẫn tôn trọng cô, không hề khinh thường nữ nhân cũng không nhân cơ hội cười cợt, tự đắc, vẫn giơ cờ trắng đầu hàng, tỏ thái độ thua cô thì cô liệu có yêu hắn?

3 ngày liên tiếp, hắn đều giơ cờ trắng đầu hàng, dù có hắn có thể thắng cô, nhưng lần cuối cùng ấy, quân đội bên cô đã lừa hắn, giết cả đại quân của hắn, hại hắn suýt mất mạng, hắn vẫn không hề sợ hãi, vẫn thẳng ngựa tiến đến phía cô...

cô nợ hắn lời xin lỗi, cô nợ hắn vì cô đã lừa hắn, cô nợ hắn vì đã giết đại quân của hắn, nên cô cố cứu mạng hắn. dù là kéo hắn 7 ngày 7 đêm giữa trời tuyết, dù là đã nguyện hi sinh trinh tiết để cứu hắn, cô cũng bằng lòng, chăm sóc hắn, tìm đại phu cứu hắn, giúp hắn tránh khỏi truy đuổi của quân lính, thời gian đó ngắn cũng thật ngắn mà tình cũng thật dài.

sợ hắn không tiếp nhận sự chăm sóc của cô, sợ hắn hận cô vì cô lừa hắn, sợ hắn nhận ra cô là Tống Ngưng, cô giả vờ làm người câm với kẻ mù (tạm thời) như hắn, rồi nhận lời hắn là sẽ làm vợ hắn...

tình cảm ngắn ngủi ấy, không hiểu sao lại khiến cô ôm ấp mãi về sau, trở thành ảo ảnh trước khi chết của cô...

một đời có bao nhiêu ngày tháng năm, thế mà cô chỉ đếm những ngày bên hắn như thế, những ngày sống chết có nhau, những ngày mà cô nghĩ có chết vì hắn cũng đáng...

ảo ảnh tình yêu, ảo ảnh thanh xuân ấy, giết chết cô trong thực tại, nhưng cô, chính cô vẫn không muốn thoát khỏi nó...

mắt nhìn người mình từng yêu hết sức bảo vệ người con gái khác trước mắt, nhìn thấy hắn vì cô ta mà giận dữ với cô, còn nói những lời tuyệt tình, quyết liệt với cô, lòng cô chết đi bao nhiêu lần...

khốn nạn ở chỗ, số phận thật trêu ngươi, hắn hận cô vì cô lừa hắn, hắn hận cô vì đại quân của hắn đã thảm bại vì trò lường gạt của cô, khinh rẻ cô vì cô đã tự nguyện thay công chúa Vệ quốc cưới hắn, hắn không tin khi cô nói tín vật kia là của cô, cô mới là người cứu hắn, hắn ôm Thê Thê vào lòng, hắn sợ cô làm tổn thương Thê Thê, cô gái câm yếu đuối kia, lúc nào cũng chỉ ngước mắt nhìn hắn đầy nũng nịu, trìu mến và yêu thương, cô gái yếu đuối ấy lại hoàn toàn bị một Tống Ngưng khí thế đầy mình áp đảo...

haha vì Tống Ngưng mạnh mẽ quá, tự tin quá, kiêu ngạo quá, quật cường quá nên hắn phải bảo vệ cô gái câm, cô gái đã chăm sóc hắn khi hắn bị mù và hắn đã hứa sẽ cưới cô ấy, bù đắp cho cô ấy, hahaha một cô gái câm yếu đuối sao có thể lôi hắn đi trong trời tuyết 7 ngày 7 đêm, một cô gái câm sao có thể đánh nhau với quân lính bảo vệ hắn... 

một người từng là đại tướng quân, đã từng cưỡi ngựa ra sa trường, một người con gái mạnh mẽ như vậy, sao có thể chịu sự bất công này? thế mà cô ấy phải giương mắt nhìn, nhìn người đàn ông mình yêu thương, đã từng nắm tay mình thề thốt muốn lấy mình, hắn từng hứa sẽ lấy cô, từng hỏi cô có đồng ý lấy hắn không, giờ hắn đang ôm cô gái khác mà tưởng đó là cô, haha thật nực cười, hắn không mù nhưng mà tâm hắn mù luôn rồi.

hoàn cảnh của hắn hiện tại, lấy cô trên danh nghĩa, giống như cuộc hôn nhân liên bang được cha hắn sắp sẵn, hắn chỉ làm vì nghĩa vụ và trách nhiệm, cô vừa đại tướng quân, anh trai cô lại có binh lực hùng hậu nên hắn coi như được lợi vô cùng, vậy mà, hắn vẫn tỏ thái độ dửng dưng và có phần khinh rẻ cô :)

cuộc hôn nhân chính trị và vốn chẳng là mong đợi của hắn, khi hắn đã sớm mang Thê Thê về biệt phủ, thề thốt hứa hẹn sẽ không để cô ta thiệt thòi :)

nực cười, Thê Thê chỉ là thầy thuốc chữa mắt cho hắn, nhưng lại làm mù luôn tâm hắn, hắn cứ mãi cho rằng Thê Thê là người cứu hắn, mà không hề khi nào nghi ngờ, lúc hắn mù, tay hắn đã nắm là tay ai, người con gái hắn ôm là ai, hắn mù vì hắn kiêu ngạo, hay hèn nhát không chịu thừa nhận...

ngày rước Tống Ngưng về phủ, ngay trong đêm động phòng, hắn đã nói những lời hết sức cay nghiệt với cô, hắn hoàn toàn quên mất hắn đã nhận thư của cô, lá thư với tín vật, thật tình cờ bị Thê Thê nhìn thấy và giấu đi, nhưng lại dùng luôn tín vật của Tống Ngưng (bản chất hèn hạ của Thê Thê thật nực cười).

ngày đại hôn là ngày cô ấy chết lòng lần thứ nhất, sau này, những lần chết tâm nhiều lắm nhưng cô ấy vẫn kiên trì, vì lúc đó cô tin rằng cô có thể để hắn từ từ nhận ra, ai mới là người hắn yêu. lúc đó, cô ấy thật kiêu hãnh và tự tin, một khi đã yêu, sẽ có rất nhiều sức mạnh mà không hề nghĩ rằng tương lai là bức tranh khốn nạn không ngờ :)

sự lạnh nhạt của Thẩm Ngạn không giết cô, nhưng tận mắt thấy Thẩm Ngạn vì Thê Thê mà dí đao vào cổ cô, không tin bất cứ lời nào từ cô khi cô nói cô mới là người cứu hắn, tín vật kia vốn là của cô, rồi thấy hắn đỡ Thê Thê vào lòng và bỏ đi trước mắt cô, cô mới nhận ra rằng, hắn không hề có cô trong lòng :)

lúc đó, cô đã mạnh mẽ trở về phòng và viết hưu thư, một hành động mà khiến mình mừng phát khóc, cổ thật ngầu, ngầu quá đi, nếu lần đó, cổ thực sự để lá thư đó và kiên quyết rời đi, trở về với cuộc sống vốn có của cổ, kết cục của cổ có khác đi không? có, chắc chắn có, chỉ là cổ đã không làm điều đó :)

chứng kiến người mình yêu hết lần này đến lần khác làm chết tâm mình, cổ có bao nhiêu đau, có bao nhiêu thất vọng, cổ bao lần nước mắt lưng tròng :) nhưng cổ chưa lần nào khóc trước mặt hắn.

hắn từng vì bảo vệ Thê Thê mà suýt làm nhục cô, cô đã phản ứng quyết liệt, lấy trâm cài đầu để dọa tự vẫn nếu hắn dám làm nhục cô, tình cảm của cô dành cho hắn bị chà đạp đến bước đường này, điều đó có đâu ai ngờ :) cô không hề biết đến sự có mặt của Thê Thê, không hề biết hắn đã yêu Thê Thê trước khi cô lấy hắn, nếu biết về Thê Thê, cô có đi đến bước đường này không?

nhìn người thầy thuốc cô từng nhờ vả chữa mắt cho hắn, trở thành người hắn yêu thương, nhìn cô ta giả vờ đóng vai của cô, lừa dối hắn, sự đời vốn không ngờ tới mà.

cô đã từng nghĩ cô sẽ không thể thua Thê Thê, cô đề nghị với hắn cho cả hai cơ hội để quen biết nhau lại từ đầu, bỏ qua hết những hiểu lầm và quá khứ, để cho cả 2 có thể làm quen từ đầu.

hắn đồng ý, và họ, thực sự đã bắt đầu tìm hiểu lại từ đầu, vì quãng thời gian này, vì ánh mắt hắn nhìn cô, vì những điều đã cùng trải qua, cô tin hắn và cô có thể làm lại từ đầu :)

cô từng đưa hắn vò rượu chôn cất 10 năm, biểu hiện muốn cùng hắn bên nhau đầu bạc răng long, nhưng mà lại bị ngta bỏ độc vào rượu, khiến hắn suýt chết, còn cô vì thì bị cha chồng tống giam vào ngục và bị cha chồng dụng hình, đến suýt chết.

cha chồng cô, một kẻ thâm độc, hắn dùng hình vũ nhục cô, cô đã nói, cô đã từng là tướng quân, xin đừng dùng hình để vũ nhục cô, nhưng tên thâm độc kia, lại quyết tâm giết đi khí thế của cô, hắn dám làm nát tay cô, khiến cô cả đời không thể cầm thương :)

ấy vậy mà chồng cô lúc đó còn nghĩ cô vốn mạnh mẽ, có thể chịu được dùng hình cơ đấy, hahaha

khốn nạn, cô cũng là con người, cũng là nữ nhi, làm sao có thể không đau, làm sao có thể mình đồng da sắt, vượt mọi kiếp nạn...

khốn nạn, hắn còn dám hỏi cô, có phải cô hạ độc hắn không, ai lại ngu như thế, cho chồng mình uống rượu ghi tên mình còn dám bỏ độc vào đó, cô đã hét lên với hắn, đây là cách ngu ngốc nhất để hạ độc hắn.

bàn tay phải cô mang sẹo xấu xí khủng khiếp, bàn tay từng cầm thương dẫn binh dẹp loạn, đánh trận ấy, nay đã vô dụng rồi, một tướng sĩ không thể cầm binh khí, làm sao có thể ra chiến trường nữa... 

hắn không trực tiếp giết cô, nhưng từ đây, lòng cô đã nguội lạnh, cô đã mang bao hi vọng về tương lai giữa cô và hắn, nhưng người nhà hắn đã trực tiếp giết chết sự kiêu ngạo cuối cùng trong lòng cô, mạnh mẽ như chim đại bàng nay bị nhổ mất móng vuốt, hỏi có bao nhiêu đau?

hắn nhìn nước mắt cô, hắn khó chịu, hắn đau lòng, hắn đã nghĩ cô sẽ mạnh mẽ vượt qua, hắn nghĩ cô mạnh mẽ hơn rất nhiều người con gái khác nên có dùng hình một chút sẽ không đau, khốn nạn, hắn hiểu cô bao nhiêu mà giết lòng cô bấy nhiêu vậy...

nhìn cô đau khổ, tuyệt vọng, hắn bất lực nhìn cô gái vốn dĩ mạnh mẽ, kiêu ngạo ấy nay phải rơi nước mắt, lòng hắn mới biết hắn cũng khó chịu lắm, cũng đau lắm, hắn uống rượu say mèm và cuối cùng lên giường với Thê Thê, trong miệng vẫn gọi tên Tống Ngưng...

oan nghiệt mà.

khi tỉnh dậy, hắn biết hắn sai rồi, hắn đã tạo ra tình thế khốn nạn rồi, hắn vẫn phải nói với Thê Thê là hắn đảm bảo cô ta không bị thiệt thòi, sẽ chăm sóc cho cô ta :)

sau đó hắn vẫn hàng ngày đến thăm Tống Ngưng, bôi những thuốc tốt nhất cho cô, kiếm thầy thuốc giỏi nhất để chữa tay cho cô và xin cô cho hắn cưới Thê Thê làm vợ, khốn nạn :)

rồi Thê Thê có bầu, Tống Ngưng có chết tâm không?

hắn phải ra trận, liền suy nghĩ rất lâu, rồi mang bảo vật cực kì quan trọng giao cho Tống Ngưng cất giữ, hắn nói hắn tin cô, Thê Thê quá nhu nhược, không đáng tin cậy, hắn nói hắn giao cả Tước phủ cho cô quản, mọi người đều phải nghe cô, còn không quên dặn cô bảo đảm an toàn cho mẹ con Thê Thê, là sợ cô sẽ hại Thê Thê sao? nực cười, khốn nạn.

vậy mà, hắn lại giao vòng ngọc của gia tộc, vốn chỉ được giao cho con dâu trưởng cho Thê Thê :) Tống Ngưng lúc đó còn định cho hắn bảo vật của gia tộc để hắn ra chiến trận :)

hắn nói hắn tin cô nhưng lại giao tín vật tượng trưng con dâu của gia đình cho Thê Thê :) ngày hắn ra trận, Thê Thê ra tận cửa phủ, nhưng hắn lại mong chờ hình bóng của cô.

cô âm thầm theo tiễn hắn ở ngoài thành, giao cho hắn bảo vật của gia đình cô, mong hắn sẽ bình an trở về, hắn hiểu, cô vốn miệng cứng lòng mềm, hắn cũng hiểu, trong lòng hắn có cô, hắn hứa khi quay trở về, họ sẽ làm lại từ đầu, bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ...

mọi sự có thể sẽ tốt đẹp nếu Thê Thê không sảy thai, cô ta tự ngã và vu vạ cho Tống Ngưng, nhận thư nhà, Thẩm Ngạn lập tức từ chiến trường trở về, nửa đêm lao thẳng vào phòng cô để tra hỏi...

hắn muốn nghe chính cô nói mọi việc, cô hỏi hắn có tin cô hại Thê Thê và con cô ấy? hắn nói hắn muốn nghe cô nói, vì hắn không tin cô, sau bao nhiêu ngày tháng bên nhau, cô nghĩ hắn đã hiểu cô, hiểu con người của cô, vậy mà, cứ mỗi lần có chuyện xảy ra, hắn lập tức trở mặt, lập tức không tin cô...

khốn nạn, trải qua bao nhiêu chuyện, hóa ra, chỉ là cô ảo tưởng hắn hiểu cô, nhưng đêm đó, hắn đã thành công cưỡng hiếp cô :) chỉ là sau đó, chính tay cô đã dùng trâm cài đầu để đâm vào tim hắn, cô đã khóc và nói, sao hắn không chết ở chiến trường đi, cô hận hắn, hận hắn hết lần này đến lần khác không tin tưởng cô, hết lần này đến lần khác vì người đàn bà khác mà tổn thương cô, hận hắn đã bạc đãi tấm lòng cô, hận hắn đã chưa từng hiểu được con người cô, hận hắn đã gieo hi vọng cho tương lai rồi hết lần đến lần khác khiến cô chết tâm, càng hận hắn chưa từng bảo vệ cô, hận hắn ức hiếp cô...

khi đâm trâm vào tim hắn, cô muốn đoạn tuyệt hắn một lần cuối cùng, thà là một lần tự tuyệt tình, còn hơn phải chịu khuất nhục hết lần này đến lần khác, hắn nhìn cô, hắn không hề chống cự để cô đâm vào tim, để cô đâm thêm 1 lần rồi lại 1 lần.

nước mắt của cô khi đó đã cạn khô, ánh mắt đau lòng đến trống rỗng ấy, hắn có lẽ hiểu.

lần này, cha chồng kia quyết giết cô, nhưng hắn lại thêm một lần đến xin tha cho cô, hắn vừa tỉnh dậy, nghe cô sắp bị cha mình giết chết, hắn lết cái thân đến nơi, cương quyết nói với cha mình, đây là chuyện gia đình, chuyện giữa cô và hắn, không ai được phép can thiệp vào, và hắn một lần nói với cô, hắn đã hết nợ cô, họ từ nay trở đi, sẽ là người xa lạ.

hắn cứu cô, chỉ là để rạch ròi rằng hắn hết nợ với cô ư?

nhưng số phận thật nhạt nhẽo, cô lại mang thai rồi, và nhạt nhẽo hơn là Thê Thê cũng có bầu :)

và rồi Thê Thê lén hại cô, hôm đó cả cô và Thê Thê cùng bị động thai, nhưng chỉ có một thầy thuốc, hắn đã để ông ta tới chỗ Thê Thê và còn hắn trực tiếp tới chỗ cô, còn báo gia nhân, tìm một thầy thuốc khác cho cô, hắn thật có nghĩa có tình mà :)

ông trời trêu ngươi cô còn chưa đủ sao, còn quyết tâm hạ một đao cuối cùng để cô chấm dứt mối nghiệt duyên này. vì sự chẫm trễ cứu chữa, cô mất đứa con, mất luôn niềm hi vọng, mất luôn đi ánh sáng cuối cùng, một chút níu kéo thế gian này, vừa mới hé mở đã đóng sập lại.

nếu cô không nghe chính gia nhân nói vì thiếu gia cho thầy thuốc đến chỗ Thê Thê trước, nên chậm trễ đến cứu cô, khiến đứa trẻ trong bụng cô mất đi một cách oan uổng như vậy, cô sẽ không đi đến bước đến cùng là đi vào mộng cảnh, từ bỏ chốn hồng trần, đoạn tuyệt thế gian khổ ải này nhanh đến thế.

giữa 2 đứa trẻ, 2 người đàn bà, hắn cuối cùng lại chọn cứu Thê Thê, hắn còn nói, Thê Thê đã từng mất một đứa con, nếu mất thêm đứa nữa, sợ là cô ấy không chịu nổi, hắn nói cô với hắn còn trẻ, còn có thể làm lại, haha khốn nạn thật sự, hắn còn để lên bàn cân xem ai mất con nhiều hơn được sao, giữa lúc cô đau đến chết đi sống lại, hắn biết mà vẫn chọn cho thầy thuốc đến chỗ Thê Thê :)

cô là người mẹ vừa mất con, người vợ vừa mất chồng, cô còn sống ở hiện thực này làm gì, cô thà tự mình sống trong ảo cảnh, được yêu một lần nồng nhiệt cuối cùng còn hơn đối mặt với tương lai tối tăm này :) chỉ ở trong mộng cảnh, chỉ có quay về quá khứ, cô mới có thể yêu Thẩm Ngạn hết lòng như thế, cảm thấy hạnh phúc như thế, thứ hạnh phúc mà thực tại cô chưa từng có được.

cô đã từng nói, cô vì ánh mắt hắn nhìn cô mà có thể gắng gượng này qua ngày khác, vẫn luôn hi vọng, vẫn luôn tham lam, muốn có ánh mắt, muốn có con tim, muốn hạnh phúc, vậy nên quãng thời gian đau khổ, dù chết tâm hết lần này đến lần khác, cô vẫn muốn bên hắn...

chỉ là mỗi bước đi khiến cô càng khốn khổ, một lần lại một lần chết thêm một lần... cuối cùng khi đứa con bị chính cha nó hại chết, cô mới thực sự tuyệt vọng đến bước đường cùng.

từ ngày cô bước vào phủ nhà hắn, niềm vui thì ít, nỗi buồn thì nhiều, nụ cười thì ít, nước mắt thì nhiều, yêu thương chẳng được hưởng lại hết hai ba lần bị dùng hình, bị lạnh nhạt, bị khinh rẻ, bị làm nhục...

một đại tướng quân oanh oanh liệt liệt nơi sa trường, nay chỉ còn là ảo ảnh, giờ chỉ còn lại một người đàn bà lòng đầy thương tổn, chết đi trong tuyệt vọng, khi ấy cô mới hơn 20 tuổi :)

cuối cùng thì, gặp hắn thật tốt, nhưng còn tốt hơn nếu ông trời không cho cô gặp hắn :)

vậy mà, cô vẫn nói, dù cho lựa chọn lại, cô vẫn muốn gặp hắn, yêu hắn, hận hắn và chết vì tuyệt vọng :)

*****

Thẩm Ngạn,

thật may là lời thoại trong phim, ai cũng khen ngươi là trung thần, là người đáng tin mà không có ai khen ngươi là người thông minh, biên kịch phim 10 điểm, vì nếu khen ngươi thông minh, thì chắc chắn chả ai muốn xem nữa :)

nếu ngươi thông minh, dùng não chỉ một chút, ngươi sẽ biết Thê Thê là kẻ giả mạo, hoặc giả như, chính ngươi cũng cảm thấy Tống Ngưng mới thật là người cứu ngươi, ngươi biết ngươi yêu nhầm người rồi, hoặc hứa hẹn nhầm người rồi, ngươi không hèn nhát đến nỗi tự phủ nhận lòng mình, phủ nhận tình cảm của bản thân, nếu ngươi không kiêu ngạo để nói với Tống Ngưng, ta sai rồi, thì mọi sự chắc chắn không đi đến tuyệt vọng như vậy.

ngươi nghĩ cô ấy có thể chịu được hình vì cô ấy khác với cô gái khác ư, ngươi nghĩ cô ấy sẽ không đau lòng khi bị người nghi ngờ, sẽ không khóc khi bị người khác ức hiếp, ngươi tin cô ấy sẽ đợi ngươi chết rồi mới chết ư, ngươi nghĩ cô ấy sẽ không đau lòng khi mất con, ngươi nghĩ cô ấy sẽ rộng lượng để cho ngươi hết lòng với người đàn bà khác :)

đã bao nhiêu lần ngươi tự phủ định chính mình, phủ định tình cảm của mình, ngươi thấy có lỗi với Thê Thê khi thề ước với cô ta nhưng lại yêu Tống  Ngưng, ngươi bị dằn vặt vì đã phản bội Thê Thê mà không hề nghĩ lại từ đầu, là ngươi mù nên mới không biết người cứu mình là Tống Ngưng, là ngươi ngu nên không hề phân biệt được 2 cô gái này, ngươi từng nắm tay Tống Ngưng bao lần, từng được cô ấy ôm, từng xin hỏi cưới cô ấy, từng nắm tay nói muốn cô ấy gả cho ngươi?

là ngay từ đầu ngươi nhầm lẫn nhưng lại không dám đính chính, ngươi cố tình phủ nhận bao lần, để làm gì, để làm cho Tống Ngưng đau lòng, để cô ấy bớt kiêu ngạo, có thể rơi nước mắt trước mặt ngươi :)

cô ấy quá mạnh mẽ, kiêu ngạo để không hạ mình vạch trần Thê Thê, cũng là để ngươi có thêm cơ hội, nhưng ngươi lại tự tay vứt bỏ.

ngươi từng đau lòng khi thấy cô ấy đau lòng, khi thấy cô ấy nước mắt lưng tròng nói lời tuyệt tình với ngươi, ngươi cũng từng động lòng khi nhìn thấy cô ấy xinh đẹp đợi ngươi trong phòng tân hôn, cũng từng thấy cô ấy quyết lấy trâm để giữ trinh tiết khi ngươi muốn làm nhục cô ấy, cô ấy đã từng thắng trận tỉ thí với ngươi...

ngươi có trách nhiệm với Thê Thê nhưng lại không thể không yêu cô ấy, ngươi đứng giữa tình cảm và trách nhiệm, khiến cả 2 cô gái đều tổn thương, mà người ngươi tổn thương nhiều nhất lại là người không nên tổn thương, chính là cô ấy...

cuộc hôn nhân ngắn ngủi, đẫm nước mắt ấy, lại chỉ có cô ấy một lần rồi một lần tha thứ cho ngươi, hi vọng vào ngươi...

ngươi lại đang tâm giết lòng cô ấy không sót lần nào cả...

với Tống Ngưng là yêu là hận là đau lòng là sợ hãi là ấm áp nhưng cuối cùng là ngươi tự tay giết chết cô ấy :)

nếu như, có thể sống cho mình, ngươi có chọn làm tổn thương cô ấy đến như thế không?

khi nghe tin Tống Ngưng làm Thê Thê sảy thai, ngươi không ngại đường xa trở về tìm tới Tống Ngưng, ngươi nghĩ ngươi tức giận ư, người ngươi muốn nhìn thấy đầu tiên lại là người ngươi đang hận ư, không, là bởi ngươi yêu cô ấy, yêu hơn Thê Thê nhiều, nên ngươi mối sốt sắng gặp cô ấy như thế, nên ngươi cũng sẽ để cô ấy đâm trâm vào tim, sẽ nhìn cô ấy trống rỗng rồi nước mắt như mưa nói, sao ngươi có thể đối xử với cô ấy như thế, sao ngươi không chết ngoài chiến trường luôn đi...

ngươi không thông minh, lại hèn nhát, tại sao lại khiến cô ấy yêu ngươi tới như thế...

khi cô ấy chết đi rồi, ngươi mới hay, ngươi cũng không muốn sống mà thiếu cô ấy, ngươi quyết định sẽ chết, sẽ mang theo tro cốt cô ấy, đến nơi đầu tiên mà 2 người gặp nhau, sẽ chôn cùng nhau ở nơi đó...

khốn nạn, sao cứ phải để cô ấy chết đi rồi mới khiến ngươi tỉnh ngộ, sống với nhau tới đầu bạc răng long không tốt sao, tại sao lại lạnh nhạt, tại sao cố tình khiến cô ấy tuyệt vọng rồi chết đi thì ngươi mới hiểu ra, ngươi yêu cô ấy tới nhường nào, mới biết cô ấy có vị trí thế nào trong lòng ngươi.

ngươi nghĩ ngươi có trách nhiệm với Thê Thê nhưng lại đối xử với cô ta như thú cưng, chỉ chăm lo cuộc sống đầy đủ nhưng chưa từng đặt tình cảm chỗ cô ta, nhưng ngươi lại luôn lấy thứ đó ra để làm đau lòng Tống Ngưng.

ngươi kiêu ngạo hay chỉ là kẻ hèn nhát, không dám thừa nhận tình cảm của mình?

thứ ngu ngốc, hèn nhát mới khiến Tống Ngưng chết trong tuyệt vọng đến như thế, cô ấy một tay nhặt mạng ngươi về, lại muốn hại chết ngươi được sao, ngu ngốc, đến cái đầu gối còn biết nữa là.

Tống Ngưng từng nói trong nước mắt: Thê Thê chiếm đoạt của ta tất cả, còn Thậm Ngạn thì hủy hoại ta tất cả.

******

nói cho cùng, tình yêu giống như ly nước, chỉ có người trong cuộc mới biết nước ấm hay lạnh. họ có yêu nhau không, chỉ có họ mới biết được.

vậy nên, chắc chắn Tống Ngưng có thể cảm nhận được Thẩm Ngạn có yêu mình nên mới hi vọng rồi đi đến tuyệt vọng, Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng nhưng lại bị dằn vặt vì lời hứa với Thê Thê, dù biết mình hứa sai người rồi nhưng hèn nhát không chịu thừa nhận, nên kết thúc là hắn phụ người không nên phụ nhất, hắn hành hạ người cứu mạng và là vợ hắn, hắn yêu nhưng không dám thừa nhận hắn yêu, khốn nạn.

*******

vì đã xem phim khi ở độ tuổi này, già rồi, nên mình vừa thương Tống Ngưng mà vừa có chút thấy cô ấy đáng giận. tại sao không chịu làm rõ tín vật long phụng kia, con tim Thẩm Ngạn cô có thể không muốn có nữa nhưng tín vật là vật hữu hình, đó là của cô thì không thể mù quáng để cho người khác chiếm đoạt. Hiểu lầm hết lần này đến lần khác có thể cứ thế bỏ qua như thế sao, cho dù đó là âm mưu có thể hại chết cô? vốn là người thông minh, cô có thể hiểu rõ ai đang giở trò li tán sau lưng nhưng lại chưa 1 lần vạch mặt, lại không muốn minh oan chính mình. Là cô kiêu ngạo, mạnh mẽ quá, tự tin quá, hay ngây thơ quá, tại sao không muốn bảo vệ chính bản thân mình trước những kẻ hèn hạ như thế.

chỉ có điều, Tưởng Hân diễn vai này hay quá, có lẽ biên kịch đã điều chỉnh lại vì cô, trong truyện hình như Tống Ngưng còn sinh con là Thẩm Lạc, được 2 tuổi thì chết do có khúc mắc gì đó với con của Thê Thê, cuối cùng cô vào mộng cảnh, rồi phủ của cô bị cháy, Thẩm Ngạn chạy đến thì chỉ còn ôm xác cô mà thôi. Thời gian trong truyện cũng dài hơn, cô ở Tước phủ tận 7 năm :) cảm ơn biên kịch vì đã để Tống Ngưng mất sớm hơn, thêm 1 ngày chỉ thêm đau thương, kết thúc sớm cũng là có hậu :)

có lẽ Thẩm Ngạn cũng được cải biên lại trên phim, hắn còn có đoạn tình cảm với cô, còn có chút thể hiện đau lòng vì cô, còn có ánh mắt, tâm trạng yêu thương cô, thứ mà có lẽ trong truyện không có nhiều như vậy.

có rất nhiều tuyến thời gian bị gấp khúc trong phim, có nhiều đoạn thoại sai kiểu như Thẩm Ngạn lúc gặp Thê Thê khi biết cô ta dùng tà thuật hại Tống Ngưng và con, hắn cứ lặp đi lặp lại là muốn nghe Thê Thê nói, nhưng Thê Thê bị câm mà :)

Thẩm Ngạn cũng rất đẹp trai, anh tuấn, rất sáng, chắc đó là lí do vì sao Tống Ngưng yêu Thẩm Ngạn ngay lần đầu gặp mặt.

trong phim, còn có 1 nhân vật mà ngày nay, rất giống NPC, là nô tì hầu hạ Thê Thê, Dung Mẫn, cô ta chính là người đứng sau tất cả thủ đoạn li gián Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, cô ta diễn đạt đến nỗi khiến mình nghĩ không biết cô ta có thâm thù đại hận gì với Tống Ngưng mà từ đầu chí cuối đều bày trò hãm hại cô, thậm chí còn tung đao cuối cùng, khiến Tống Ngưng đau đớn đến nỗi quyết định đi đến cái chết nhanh hơn bao giờ hết. nhưng cuối cùng, cô ta cũng lại chính là người cho Thẩm Ngạn biết, Tống Ngưng mới là người cứu hắn, hắn quá kiêu ngạo nên không nhận ra hắn đã nhận nhầm người, còn làm tổn thương người không nên tổn thương nhất, lúc đó, cô ta giống như quan tòa phán xét, cho Thẩm Ngạn đòn đau đến chết, hắn không những mất đi người hắn yêu thương nhất, còn nhận ra mình đã đối xử khốn nạn vô cùng với ân nhân đã cứu hắn. cuối cùng, Dung Mẫn mới để lộ thân phận là ảnh thuật của Trịnh quốc, vốn được cài cắm trong Tước phủ để li gián tình cảm của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn, làm suy yếu đi liên bang giữa 2 nước.

toàn những đại nhân vật như Tống Ngưng và Thẩm Ngạn lại bị một cô tì nữ làm điên đảo, đổi trắng thay đen, 1 chìa khóa quan trọng khiến họ đi vào đường cùng :)

cuối cùng là Thê Thê, nếu nói Tống Ngưng luôn kiêu ngạo, tự tin, mạnh mẽ, khí thế và hiếm khi rơi nước mắt thì cô này lại yếu đuối, nhu thuận và có phần đáng yêu vô cùng, vì bị câm, nên cô ta chỉ dùng khuôn mặt đáng yêu và nước mắt để làm mềm lòng Thẩm Ngạn, có đôi lúc mình cũng cảm thấy cô ta trông thật đáng yêu :))) nhưng mà cô ta đâu có vừa hiền vừa ngoan, diễn vai đó cho Thẩm Ngạn xem nhưng lại diễn vai ngoan độc trước mặt Tống Ngưng, khiến Tống Ngưng nhiều lần bị hạ gục :)) tỉ dụ lần cô ta xông vào phòng của Trăn nhi (công chúa Vệ quốc) để chiếm chỗ, bị Tống Ngưng quát hỏi, cô ta còn làm vỡ đồ mà Trăn nhi yêu thích nhất, cô ta tự tay rạch tay mình rồi bỏ đi, khiến Tống Ngưng áy náy mà chạy theo, nhưng gặp Thẩm Ngạn, cô ta liền đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ sợ hãi Tống Ngưng :) nhưng cảnh này cũng mau được vạch trần khi Tống Ngưng chỉ nói ngắn gọn, thứ cô ta chiếm là phòng của Trăn nhi. thứ mà Tống Ngưng hết sức trân quý và bảo vệ, cô ta lại dám ngang nhiên chiếm đoạt, người thì Tống Ngưng có thể nhường nhưng những gì thuộc về cố nhân, thì đừng hòng :)

Thê Thê biết Thẩm Ngạn yêu Tống Ngưng cũng biết hắn đã nhầm lẫn cô là Tống Ngưng nhưng quyết lừa hắn đến cùng, có nhiều lúc cảm thấy cô ta ham vinh hoa, phú quý và địa vị, tiếc đại tướng quân Thẩm Ngạn nên không đành lòng rời đi, là cô ta không có tự trọng, là do Thẩm Ngạn đối xử nhân từ với cô ta, nên cô ta sợ đánh mất những điều đó nên không bao giờ nói ra sự thật cho Thẩm Ngạn, cô ta không hề biết Thẩm Ngạn đối với cô ta giống như đối với thú cưng nuôi trong nhà :) hứa với cô ta bao nhiêu nhưng hắn đã làm được bao nhiêu :)

nói chung là, cả 3 người này, đều có điểm đáng thương và đáng giận, nhưng mà hi vọng tác giả truyện bây giờ không xây dựng tuyến nhân vật như thế này nữa, cứ để chết rồi mới nhận ra tình cảm của nhau thì có ý nghĩa gì, sống mới tốt, chết là hết, đau thương, hối hận cũng không có ý nghĩa gì với người đã chết cả.












Thứ Ba, 28 tháng 6, 2022

Một chuyến tàu ngắn

 đã bao lâu rồi bạn chưa đi tàu?

đã bao lâu rồi bạn chưa nhìn đời chậm chậm qua ô cửa kính của tàu?

đã bao lâu rồi bạn chưa nghe tiếng còi tàu hụ, ngửi mùi xôi nóng, mùi ngô, mùi bánh mì, mùi cháo, mùi mì tôm trên chuyến tàu?

mình thì lâu lắm rồi, từ khi tốt nghiệp ra trường, cũng đã 12 năm, nên mình cực kì háo hức, cực kì muốn đi tàu 1 lần, dù lúc đó phải dậy từ 5h sáng để trả phòng khách sạn rồi di chuyển ra sân ga, thức dậy lúc 5h sáng bình thường là điều không tưởng với mình, nhưng bữa đó thì khác,

mình cực kì háo hức, cực kì muốn đi tàu 1 lần nữa

ở miền trung bữa đó là hè, nên dù là 5h thì trời cũng sáng rồi, kéo rèm mở cửa sổ, mình thấy bình minh sáng lòa một góc, đài không lưu ở sân bay lúc đó như ngọn hải đăng ở biển vậy, trời dần sáng, mấy cô chú đi bộ đã đi dọc đường, có nhà vừa mới bật điện rồi mở cửa chính, có nhà đã nấu đồ ăn sáng, yên bình lắm...

à tại khách sạn mình ở sát sân bay Đồng Hới, hướng cửa sổ nhìn thẳng ra sân bay.

trả phòng khách sạn xong, trên đường đi, anh tài xế là người địa phương nói còn sớm, muốn ăn sáng không, thế là ảnh dừng lại ở tiệm xôi ở dọc đường, mình hớn hở chạy đến mua 2 suất đầy đủ, chỉ có 15k :))) có rau, có thịt, có chả, có giò, ngon ghê, nhưng hổng dám ăn, vì mình thường không ăn sáng tầm này :))) với cả lát nữa lên tàu, sợ say :))))

ra tới sân ga, vẫn còn dư 15p nữa, nhưng trời thì sáng bảnh rồi, mới đứng đợi ở sân đã thấy có mấy gia đình đã ra ngồi chờ tàu rồi, lúc sau nữa, cũng có tốp bạn trẻ ra đón tàu, có cả 1 gia đình nữa, có vẻ họ đang đi du lịch.

tàu đến đúng giờ, đợi một chút cho khách xuống hết thì mình lên tàu, chỗ ghế ngồi của mình vừa có người ngồi trước đó nên có chăn và ghế còn ấm, mình thì nóng nên bỏ chăn ra trước rồi mới ngồi xuống.

ban đầu, cảm giác khá là không ổn khi ghế tàu thì cũ, người già người trẻ đủ cả, đa phần khoang mình là những người đi chuyến tàu dài, về Sài Gòn, có cô mới lên từ Đồng Hới như mình, nghe lạch cạch xong còn va khá mạnh vào ghế của mình, khá khó chịu, nhưng lát sau, nghe cuộc điện thoại của cô với con gái "Con ơi, mẹ bỏ vào thùng rồi mà nó còn rớt nước, người ta tí nữa thì không cho lên tàu... không, mẹ buộc kín túi rồi, chắc không sao đâu..." hóa ra cổ đóng đồ mang vào cho con gái, nên thôi, mình không bực nữa, nhắm mắt lại...

ban đầu, mình sợ trên tàu hôi, sợ mùi người, sợ mùi tàu... nhưng mà mình sai rồi =)) điều hòa trên tàu mát rượi, không có mùi hôi, mình còn ngửi thầy mùi xôi, mùi bánh mì, mùi mì tôm, thơm ơi là thơm :)))

phía ghế ngồi bên kia, có một chú, đi cùng bố, bố chú ấy đã già lắm rồi, dường như đi lại không tiện, nhân lúc tàu dừng ở ga Đồng Hới, chú ấy chạy xuống mua xôi ăn sáng cho 2 bố con, lúc mở hộp xôi, bố chú ấy kêu không có thìa, chú ấy liền chạy xuống tìm, chú vừa đi thì bố chú tìm thấy thìa trong hộp xôi, chỉ kịp nói với theo. Lúc sau chú ấy lên, mang theo thìa thì bố chú dã ăn rồi, chú ấy còn gắp chả sang bố rồi mới ăn. 2 bố con lặng lẽ ăn rồi chú ấy ăn xong, bắt đầu duỗi chân, ngủ thêm chút nữa, đồ chú ấy mặc không phải đồ mới nhưng gọn gàng, sạch sẽ, nhìn cách chú ấy chăm bố, lấy thìa cho bố, đưa giấy ăn rồi dọn dẹp hộp xôi sau khi ăn xong, mình thấy ấm lòng ghê.

ngồi sau ghế của mình, có 1 cô mua ghế phụ, tức là cổ phải ngồi ghế nhựa trên tàu, nếu có ghế trống, cô sẽ tranh thủ ngồi ké, nghe cô nói chuyện điện thoại với ai đó, ngta hỏi cổ đến đâu rồi, cổ bảo không nhớ :)) cổ nói chắc hôm sau sẽ vào đến sài gòn rồi hẹn người ra đón. cổ với cô mang đồ cho con gái ngồi với nhau, nói chuyện vui vẻ xởi lởi cả buổi luôn, nhờ nghe 2 người nói chuyện mới biết cổ mua ghế phụ nên không được ngồi ghế mềm đâu, tranh thủ ghế trống thì ngồi ké á.

được một lúc, có xe đẩy trên tàu bán cháo, bán mì tôm, bán đồ ăn vặt, mùi thơm sực nức tàu, dễ chịu ghê :))

do đêm qua mình mất ngủ vì lỡ uống cà phê buổi chiều và trà sữa lúc nửa đêm, nên cả đêm lăn lóc khỏi ngủ :))) cũng tại đệm ở khách sạn nóng mà điều hòa thì không đủ mát nữa :))) thế là lên tàu điều hòa thì mát, mùi thức ăn thì thơm nên dù có hơi ồn ào, mình vẫn ngủ ngon lành :)))

bên ngoài, cây cối xanh um, khung cảnh làng quê chậm chậm lướt qua, cảm giác thực dễ chịu

có người soát vé, có cô chú bán đồ ăn trên tàu thỉnh thoảng đi lại, có mấy người đi tàu đường dài đi vệ sinh, có bé khóc chút chút rồi nín, có tiếng loa thông báo sắp đến ga nào đó, có người lên, có người xuống và tui thì đi tiếp đến Huế :)))

lúc xuống ga Huế, có nhà mua cây giống ở đâu đó cũng xuống, thật muốn hỏi chị ấy cây giống gì thế, mình cũng muốn mua mang về :))

có 2 bố con cũng đi từ Hà Nội vào Huế, người con sẽ ở lại nhưng người bố thì phải về Đà Nẵng, đang hỏi mấy chú quản tàu giờ giấc quay lại.

xuống ga Huế đông ơi là đông, nhiều tây balo cũng dừng ở đây, họ vào chật kín nhà vệ sinh nên mình phải ra ga rồi mới dùng.

hộp xôi mang từ Đồng Hới sang vẫn còn nguyên, nên mình tới Huế ăn bánh canh ghẹ và cả hộp xôi nữa

dù chỉ là 3h ngồi tàu, nhưng nhiều cảm xúc từ hồi sinh viên quay trở lại, cảm nhận một chút chậm dãi giữa đời, một chút mát lạnh trong mùa hè của miền trung...

hồi xưa đọc thơ Nguyễn Bính bảo:

Tôi thấy thương những con tàu

Ngàn đời không đủ sức đi mau

nên nếu một lúc nào đó, bạn hãy thử đi tàu nhé, để cảm nhận đời chậm dãi, chút ồn ào dễ chịu và chút bình yên trong tâm hồn.

Hà Nội

28Jun2022




Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2022

Trời sinh quyến rũ review

 đã rất lâu không đọc một cuốn truyện tử tế, đã rất lâu, không còn thức đêm để đọc một cuốn truyện bằng giấy

đã rất lâu không biết rằng văn học Mỹ cũng hài hước, lãng mạn và thú vị biết mấy

*****

trời sinh quyến rũ là một câu chuyện thú vị, tình cảm, ấm áp, cũng là câu chuyện về tình cảm gia đình, tình cả cha con, mẹ con, tình yêu, tình anh em, tình cảm giữa những người cô đơn, những tâm hồn bị tổn thương nhưng lại mang vỏ bọc hoành tráng, mĩ miều, giàu có và danh tiếng

gia đình của Dean có tất cả, Dean là cầu thủ bóng rổ nổi tiếng, giàu có, vô cùng giàu có, có lần anh đã đùa rằng chỉ cần bán mấy cái thẻ bóng rổ của anh có thể mua được cả một thị trấn.

ảnh giàu, đẹp traiiiii, rất nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh, nhưng yêu thì, hahaha anh ta chưa từng yêu cô nào cả.

không phải ảnh gay, mà vì những tổn thương thì từ thuở ấu thơ, nên ảnh không muốn mối quan hệ nào lâu dài cả. điều này có thể thật khó hiểu, cầu thủ chuyên nghiệp giàu có nhất nhì bang, đàn ông đích thực, dường như anh có tất cả những gì người khác mơ ước, anh có đồng đội tốt, sẵn sàng giúp đỡ anh bất cứ lúc nào, nếu anh muốn...

bên trong bất cứ ai cũng có bí mật, như Dean chẳng hạn, anh là con vô thừa nhận của Jack Patriot, ổng là ca sĩ nhạc rock nổi tiếng bậc nhất nước Mỹ, là thần tượng của biết bao nhiêu cô gái, trong đó có cả mẹ anh :) sau khi biết mẹ anh mang thai, cha anh liền bỏ rơi bà, hay chính xác là bỏ trốn khỏi bà, ông ta cũng nghi ngờ cái thai của mẹ anh không phải con của ổng, sau khi sinh anh ra và làm xét nghiệm đúng là con mình, thì ông chỉ làm một việc duy nhất là trả tiền nuôi dưỡng anh, nhưng thậm chí chưa từng cố gắng gặp gỡ hay thăm anh, tất cả đều qua người quản lý của ông :)

nói cách khác, Dean là con hoang của Jack :) không biết tình thương của cha là gì, cũng chưa từng được sống cùng cha ngày nào,thật không may, anh cũng không nhận được sự chăm sóc của mẹ :) mẹ anh bận với những cuộc ăn chơi thác loạn với những rocker :) bà nghiện ngập và ăn chơi, bà thoái thác trách nhiệm dạy dỗ và làm mẹ, bà sẵn sàng lên máy bay ngay trong đêm để bay nửa vòng nước Mỹ để đi theo mấy anh chàng rocker và quên luôn cuộc hẹn thăm con trai trong trường nội trú, bà để anh vào học trường nội trú đắt tiền nhất nhưng thời gian bên anh lại chỉ tính bằng những lần thăm nom ít ỏi và thậm chí đã từng quên luôn là có anh sau những cơn say ngất ngư.

Dean vẫn lớn lên như bao đứa trẻ khác, vẫn đạt được những thành tựu rực rỡ nhưng chưa bao giờ từng nhắc tới bố. à thì chính bản thân anh, mãi tới năm 14 tuổi, anh mới biết bố mình là ai mà :)

Dean giống pho tượng mạ vàng, bên ngoài rực rỡ, bên trong trống rỗng, anh ghét bố và ghét cả mẹ.

thời gian này, Dean gặp phải chấn thương ở vai và cảm thấy cần phải nhấn nút refresh cho cuộc đời mình, anh âm thầm mua một trang trại ở một nơi rất bình yên và không có biển :) một trang trại có hồ nước, có căn nhà gỗ nhỏ xinh, một tòa nhà chính cần được sửa chữa, nó giống như chốn nghỉ chân sau những cuộc vui hào nhoáng.

Dean trở về trang trại và định dành thời gian này để sửa chữa căn nhà, và rồi bùm, anh nhặt được một tai họa biết đi trên đường cao tốc, một con hải ly gai góc và đen đủi :)

chính Dean cũng không hề biết rằng cuộc đời anh sau khi gặp hải ly sẽ thay đổi như thế :))) nếu biết, có chắc ảnh dám nhặt Hải ly lần nữa không :)))

cô gái mặc đồ hải ly cau có, khó chịu, bướng bỉnh và kêu anh là gay ấy, lúc gặp anh cũng là lúc cô ấy gặp vận rủi nhất trong đời, vừa bị mẹ lấy mất toàn bộ tiền tiết kiệm, bạn trai thì phản bội, lại ăn cắp mất số tiền dằn túi cuối cùng :) cổ giờ là vừa vô gia cư lại vừa không xu dính túi :)

cổ, Blue Bailey, chính cổ là người mà Dean gọi là tai họa biết đi đó :)) cô gái ấy tự nhiên bước vào cuộc đời của anh, làm anh thấy cuộc đời này cũng thú vị ra phết :)))

Blue không nhà cửa, không bạn bè, không người thân, à cổ có, nhưng mẹ cô ấy lại đang ở tận quốc gia nào đó để cứu vớt những cô gái bất hạnh khác, bà nghĩ cô đủ mạnh mẽ và có thể chăm sóc cho chính mình được nên đương nhiên, không cần sự quan tâm, che chở của bà :) Blue là họa sĩ, cổ kiếm sống bằng việc vẽ tranh nên hừm, Dean có căn nhà đang sửa sang, có thể thuê cổ vẽ rồi

lần đầu tiên tới trang trại, Blue đã cảm thấy rất thích nó, rất rất thích nó, đặc biệt là nhà xe, cổ xúc động đến nỗi muốn khóc vì chưa bao giờ thấy một căn nhà đúng như mong ước của cô như thế.

trang trại có rất nhiều thứ phải sửa sang và có một điều không ai ngờ, bà quản gia ở trang trại này chính là April, mẹ của Dean, bả đã bí mật xin làm quản gia ở đây, chỉ muốn làm một cái gì đó cho Dean, như một sự chuộc lỗi :)

bà đã già và đã nhận ra sai lầm của mình lúc trẻ, đã đến lúc bà muốn làm gì đó cho Dean, cho đứa con trai duy nhất của mình.

nhưng Dean từ chối, Dean căm ghét bà, không muốn nhìn thấy bà ở đây, thái độ của Dean rất dữ dội và cương quyết. nhưng Blue không muốn thế, phần vì cảm thấy thương April, phần vì trong chính cô luôn khao khát tình yêu thương của mẹ, nên cô không muốn hai mẹ con Dean căng thẳng.

bằng một cách nào đó, Dean im lặng chấp nhận April ở đây :) à không, là do Blue nói dối rằng bà sắp chết nên hừm, hãy để bà ở đây, làm nốt công việc sửa sang căn nhà cho Dean :)

Dean thừa thông minh để biết cô nói dối :) nhưng cũng không sao, anh không đuổi bà và cả cô ra khỏi nhà nữa là may rồi. Và một sự bất ngờ nữa, chính là em gái cùng cha khác mẹ với anh, con bé Riley tự tìm đến với anh :)

Dean đột nhiên có mẹ, có vị hôn thê (hải ly Blue ::P) và có thêm 1 đứa em gái :)

mọi chuyện không dừng ở đây, khi cha anh, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt anh, để tìm Riley :)

thế là tất cả những chuyện kì lạ bắt đầu diễn ra, khi những con người đã từng yêu nhau, hận nhau, xa lạ và có chung huyết thống, sống chung với nhau :)

Dean tỏ ra ghét bỏ, cáu bẳn nhưng cũng thấy rất kì lạ :) bắt đầu là Riley kì vọng anh là anh trai cô bé, ban đầu anh tỏ rõ thái độ là KHÔNG nhưng sau đó, chính trong thâm tâm anh bắt đầu với sự đồng cảm với cô bé vì anh biết Jack vốn chẳng biết quan tâm tới ai ngoài chính bản thân ông, Riley tương lại sẽ giống như anh, bị vứt vào trường nội trú đắt tiền, sống cô độc và không ai thực sự quan tâm em ấy :)

Dean đột nhiên có một đứa em gái cần quan tâm, 1 cô vợ trẻ lúc nào cũng gặp tai họa hoặc mang tai họa, một bà mẹ khó chịu đang quản lý hết các công việc sửa chữa trong trang trại và một ông bố biết sửa hiên nhà :)

Jack là kẻ đã bỏ rơi anh từ khi biết mẹ anh mang thai anh, nhưng biết chịu trách nhiệm, ổng kí hóa đơn mỗi tháng để cấp dưỡng cho anh suốt thời thơ ấu mà, nhưng Jack chưa từng quan tâm anh, nên quan hệ của anh với Jack, trở nên rất gượng gạo, hay đúng hơn, anh không biết phải cư xử như thế nào với ông :)

Jack cũng tương tự, ông biết Dean là con trai ông nhưng ông, chưa từng gần gũi anh, nên cũng không biết phải ứng xử thế nào :)

họ là cha con, nhưng họ cũng giống người xa lạ, chỉ có điều huyết thống là điều không thể phủ nhận :) vậy là một người lần đầu tiên biết có cha là như thế nào và một người đang tập cách làm cha, sống với nhau với điểm chung duy nhất liên quan là Riley.

mỗi người trong gia đình kì lạ này, tự bản thân họ cảm nhận sâu sắc rằng họ có quan hệ huyết thống với nhau nhưng không có nghĩa họ phải trở thành 1 gia đình :)

nhưng Blue và Riley ở đây, lại giống những cây cầu, giúp họ nhận ra rằng, sâu trong lòng họ, vẫn là khao khát tình yêu thương gia đình, như Dean vẫn mong một mái ấm đúng nghĩa, có bố mẹ, có em và có vợ :) như April vẫn mong được bù đắp cho Dean, như Jack vẫn đang muốn gần gũi và tập làm một người cha đúng nghĩa :)

Jack thẳng thắn thừa nhận rằng khi biết ông đã có con, ổng sợ quá, cao chạy xa bay luôn :)

ổng cũng nói rằng ông không biết phải cư xử như thế nào với các con, ổng chưa từng ở gần chúng, ổng cũng không biết an ủi hay động viên, nhưng ông biết, ông vẫn muốn một mối quan hệ lâu dài, và Riley là bằng chứng.

tuổi tác làm người ta thay đổi :) có lẽ vậy

Jack đã cảm thấy như nghẹt thở khi nghe Riley kể rằng cô bé muốn học đàn ghita nhưng mẹ cô bé cấm, cô bé sau đó đã tự tạo đàn bằng cách vẽ vào bìa các tông, giây phút đó ông chợt nhận ra rằng ông đã vô tâm biết bao, ông có tất cả, nhà cửa, xe hơi, những thứ xa xỉ và hàng tá những cây đàn tốt nhất thế giới nhưng con gái ông phải tập đàn với bìa các tông :) 

(vì những dòng văn ấy, tui khóc, và tiếp tục đọc cho hết truyện á)

câu chuyện là kết thúc có hậu khi Riley đã tự tin hơn, cô bé có đàn, cô bé tự tin cất tiếng hát hay xỉu trước đám đông, trước Jack, cô bé có thêm người mẹ là April, người anh là Dean và người bố bắt đầu biết quan tâm là Jack, à, thêm người bạn là Blue và bà già khó tính

April có thể yên tâm vì Dean đã chấp nhận với sự có mặt của bà trong cuộc sống của anh, bà kết hôn lai với Jack và có thêm đứa con là Riley. Jack nhận ra những người mà ông thực sự yêu thương và trở lại sáng tác những bài hát tuyệt vời.

hời nhất chắc là Dean, tai họa biết đi đã thay đổi cuộc sống của anh vĩnh viễn, thật không ngờ, cô gái hải ly ấy lại chính là nơi ấm áp nhất trong lòng anh, hai tháng quen biết là quá ngắn nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì khi họ gặp định mệnh của đời mình cả.

Blue với sự bất ổn và cô đơn trong lòng, suốt thời thơ ấu với những lần chuyển nhà, thay đổi người nuôi dưỡng, cô bớt quan tâm người khác, không muốn sống mãi ở một nơi, hay thật ra là không muốn bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, trong lòng luôn là sự nghi ngờ và tự ti, cuối cùng đã tìm được bến đỗ an toàn, như con thuyền lênh đênh tìm được cảng neo đậu, cô đã ở lại trang trại và kết hôn với Dean.

nói người trời sinh quyến rũ là Dean nhưng mình nghĩ trong truyện này, Blue, Riley hay cả April và Jack đều là trời sinh quyến rũ :)))

đây là cuốn sách best seller, đến khi gấp cuốn sách lại thì mình hiểu vì sao nó lại là một best seller rồi :)

cuốn này nên được xếp vào loại healing cho các tâm hồn cô đơn, lạc lõng đó :)