Thứ Bảy, 4 tháng 9, 2021

[Review] Tương kiến hoan- Phi thiên dạ tường

Lang Tuấn Hiệp

Tương kiến hoan phi

người ta nói, Đoạn Lĩnh là có thiên độ, bảo hộ được mạng sống của hắn cho tới khi hắn đăng cơ, lên ngôi hoàng đế :)))

sai rồi, nếu ngay cả Đoạn Lĩnh cũng nghĩ thế, là sai cả rồi :)

vì mạng của hắn, không phải do trời độ, mà là do Lang Tuấn Hiệp độ, hết 10 lần vào cửa tử thì 9 lần là do hắn dùng máu cứu ngươi ra, hắn là thiên của ngươi đó :)

cho đến khi Thái Viêm chết, vẫn nói hận ngươi, vì sao, vì ngươi có cha, có Lang Tuấn Hiệp.

phải, vì ngươi có Lang Tuấn Hiệp- Ô Lạt Hầu Mục- Vô danh khách, một trong tứ đại thích khách bảo hộ, bảo hộ từ khi ngươi 8 tuổi cho đến khi y chết, y chết lại vì cứu ngươi đó :)

cả cuộc đời hắn, ngươi đã báo đáp hắn cái gì, đã yêu thương hắn, đã ôm hắn nói lời dễ nghe, đã từng che chở hắn như lời ngươi nói chưa?

hắn nói sẽ thủ hộ ngươi một đời, tới khi hắn chết, không thủ hộ được ngươi là hắn thất trách, người như hắn sẽ có người tới tìm giết, hắn nếu có chết cũng tự nhiên có người, tầng tầng lớp lớp bảo hộ ngươi sống, ngươi, vĩnh viễn không cần xông pha ra phía trước...

lời hắn nói, ngươi có từng hiểu, từng tin? rút cục, chỉ có hắn, nói được, làm được!

không bảo hộ được ngươi, hắn liền muốn tự vẫn.

ngươi còn sống, hắn bỏ qua phán xét của tất cả người đời, chỉ quan tâm hỉ nộ ái ố của ngươi.

hắn, chỉ mong được nhìn ngươi thuận lợi tiếp quản đế vương rồi cai trị thật tốt, hắn, ở nơi này, cùng ngươi ở nơi kia, ngắm nhìn trời sao trong thái bình là đủ.

hắn, chưa bao giờ muốn hại chết ngươi.

hắn, vì ngươi, vì tứ thúc của ngươi, kéo lên một hồi âm mưu phía sau, vừa vạch trần được hung thủ giết cha ngươi, thay ngươi báo thù, thay ngươi toan tính tất cả, nhưng mà ngươi, con người có trí thông minh tuyệt đỉnh, có tài thao lược, có tài khiển binh, lại không hề nhìn ra...

phải đợi đến khi hắn chết, phải đợi đến khi hắn nói đã viết bức thư kia cho ngươi, ngươi mới biết tất cả những điểu hắn làm từ trước tới nay, từ khi rời ngươi lúc cha ngươi đến, đến trận đánh cuối cùng, cũng là hắn cứu ngươi lần cuối, thay ngươi nhận lưỡi đao mà chết :)

ngươi, đối với hắn, là bạc tình...

ngươi còn hận hắn đâu, còn sợ hãi hắn đâu, còn hiểu nhầm hắn đâu... hắn chưa từng muốn giải thích cho ngươi, nhưng 1 ánh nhìn, ngươi đã đủ hiểu chứ :)

hắn, nhìn ngươi, luôn là nhìn ngươi mà làm,vì ngươi mà bỏ mọi quy tắc của một thích khách, quan tâm ngươi, lo lắng cho ngươi, chăm lo cho ngươi, thậm chí còn nặng hơn so người hứa hẹn với ngươi 1 đời đến trăm lần, nhưng hắn không nói, ngươi cũng im lặng, hắn không bằng một người luôn kề cận, luôn nhìn ra tâm trạng vui buồn của ngươi, luôn ngủ cùng ngươi, cuối cùng cũng khiến ngươi nở một trận hoa đào dào dạt...

tất cả bắt đầu từ đâu nhỉ, sao hắn lại phải thủ hộ ngươi một đời như vậy? một đời có dài lắm không, hắn, 27 tuổi bắt đầu biết ngươi khi ngươi 8 tuổi, nuôi ngươi ăn học 5 năm, khi ngươi 13 tuổi, cha ngươi tới, hắn liền đi, năm ngươi 15 tuổi, biến cố ập đến, cha ngươi vì ngươi mà mang theo viện quân, giết đến thượng kinh, nhưng cứu không được ngươi, còn bị người ta hạ độc rồi giết ngay khi cách ngươi đúng 1 bức tường...trước đó, hắn không những phải bội mệnh lệnh, còn muốn cứu ngươi đi, vì cản Hạ Lan Yết ám sát ngươi, lại còn bị Tầm Tân đâm bị thương nhưng ngươi đã không tin hắn, không có đi theo hắn, muốn đợi cha ngươi, tiếc là phút cuối khi ngươi quyết định không đợi nữa thì cha ngươi vừa tới cửa, còn bị tập kích ngay ở sân, không thấy được ngươi lần cuối... nếu ngươi chịu tin hắn, đi cùng hắn thì có 7 năm sau này không, có khiến hắn bị thương nên mới chậm đến ứng cứu ngươi, rút cục tưởng ngươi đã vong mạng mà đau muốn chết...

ngươi 15 tuổi buộc phải tự mình tìm đường về cố hương, trăm đắng nghìn cay trở về quê nhà, gặp lại hắn năm 16 tuổi, rồi từ đó đến 7 năm sau, vẫn luôn là ngươi hiểu nhầm hắn, sợ hãi hắn, đối đầu hắn, mà hắn, thủy chung không nói 1 lời, vẫn chỉ im lặng, không chịu giải thích, không một lời nói ra bao oan khuất, không bao giờ nói, ngươi, còn sống thì hắn sẽ còn bảo vệ ngươi.

12 năm, 12 năm có là quá dài :) 12 năm đó, ngươi cho hắn 1 mạng và 5 năm bên cạnh chăm sóc ngươi, hầu hạ ngươi, lo ngươi học hành, cho ngươi đi chơi mỗi khi được nghỉ, cho ngươi tùy ý kết bạn...

còn lại, ngươi làm hắn chết tim bao nhiêu lần :)

hắn vì sao phải bảo hộ ngươi, chỉ là trách nhiệm ư, nếu chỉ là trách nhiệm, có cần bỏ ra cái giá lớn như thế không, sao phải quan tâm hỉ nộ ái ố của ngươi, sao phải vì ngươi lo chu toàn, giúp ngươi lấy lại đế vị, giúp ngươi báo thù...

hắn, khi còn trẻ, mang thù diệt tộc trên vai, lại làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, trong tay đã giết bao nhiêu mạng nhiều, nhưng 1 lần, được mẹ ngươi cầu xin tha mạng cho hắn, rồi còn nói, nếu bà có nhi tử, là nam, sẽ bái hắn làm vi sư, là nữ, sẽ gả cho hắn làm vi thê, lúc đó hắn và cha ngươi còn không biết là bà đã mang thai...sau này, ngươi là nam, cũng có thể làm thê, nhưng mà làm thê người khác :)

mãi tới khi chiến sự ác liệt, cha ngươi bị dồn vào đường cùng mới sai hắn đi đón ngươi, nhờ hắn thủ hộ ngươi 1 mạng. hắn nợ ân tình của mẹ ngươi, cũng được ngươi cứu sống1 lần, coi như nợ ngươi 1 mạng, rồi sau đó, cả quãng đời còn lại của hắn, chỉ còn lại có ngươi mà thôi :)

hắn, sẽ không quản cái giá phải trả, hắn, chỉ sống vì ngươi...

nhưng mà cho đến cuối cùng, khi hắn chết, ngươi mới khóc thương hắn, mới nắm chặt tay hắn, mong bàn tay chỉ còn 4 ngón của hắn có thể lại nắm tay ngươi thật chặt như năm đó, mãi đến khi hắn chết, đọc được thư hắn viết lại cho ngươi, ngươi mới biết, hắn đã thay ngươi trù tính thế nào, cũng vì ngươi thế nào mà sống trong suốt 7 năm qua, hắn nói, 5 năm sống cùng ngươi đã cho hắn vui vẻ cả 1 đời...

phải, kí ức luôn đẹp, dù cả quãng thời gian đó, ngươi là hài tử ngày ngày học ở học đường, 1 tháng được gặp hắn 2 lần, hắn đúng hẹn sẽ đến đón ngươi, chỉ một lần hắn đến trễ, hắn vì không muốn thất hứa với ngươi mà hành sự nóng nảy, suýt thì mất mạng, từ đó về sau, hắn chưa 1 lần thất hẹn với ngươi, vẫn luôn dõi theo ngươi hàng ngày, cấp tốc bảo vệ ngươi trước vũ độc.

hắn là người đầu tiên thổi khúc Tương kiến hoan cho ngươi nghe, sau này ở mỗi giai đoạn đều có người thổi địch khúc ngươi nghe, ngươi có hiểu, địch khúc vì sao hắn phải thổi cho ngươi nghe không, là dỗ ngươi, là cho ngươi an tâm, là động viên ngươi, là cho ngươi biết, yên tâm, hắn ở đây...

hắn có thể giết cả đoạn gia để báo thù cho ngươi, cũng là ngăn hậu họa về sau cho ngươi nhưng lại giữ lại mạng cho ông lão bán hoành thánh ngoài đường, chỉ để sau này ngươi muốn ăn liền đưa ngươi về ăn...

tiếc là, cho đến khi hắn chết, ngươi mới biết điều đó :)

hắn vì tưởng ngươi đã chết trong cơn loạn lạc, lại sợ tứ thúc ngươi trong cung nghe tin sẽ tự tử, triều đình đang chia phe hỗn loạn, đành mang 1 người về thế thân cho ngươi, cứu vãn thế cục một hồi rồi sau đó sẽ định tự vẫn. 

mãi đến khi ngươi tìm đến cửa cung, suýt bị thái tử giả giết, hắn lại vì người thu xếp, cho ngươi giả chết, ném xuống sông rồi sau đó cứu ngươi lại, tiếc là người tính không bằng trời tính, người tìm được ngươi trước là kẻ đang truy sát hắn, ngẫu nhiên lại cứu được ngươi về :) rồi từ đó đến 7 năm sau, là sự hiểu lầm ngươi ném vào hắn đâu :)

hắn vốn là thích khách, có thể sống nay, chết mai, không thiếu người muốn giết hắn, nhưng chưa ai giết hắn được, ngươi nghĩ cũng nghĩ đi, vì sao hắn phải dai dẳng sống thế :) vì hắn còn 1 người cần phải thủ hộ đó :)

hắn vì ngươi mà lẳng lặng thủ hộ phía sau, luôn luôn dõi theo ngươi, đảm bảo ngươi sống dù ở bất cứ ngặt cảnh nào, ngươi biết điều đó mà :)

Đoạn Lĩnh

(có chỗ dịch là Đoàn, nhưng nghĩ Đoạn hợp với ngươi hơn)

ngươi từ nhỏ tới khi gặp được hắn, là trẻ mồ côi mẹ, lại được người ta nói có thể cha ngươi sẽ tới tìm ngươi, nên dù bị hành hạ, đánh đập, ngược đãi bao nhiêu, ngươi vẫn mạnh mẽ sống, thẳng cho tới khi gặp được hắn, được hắn mang đi...

hắn là người đầu tiên cho ngươi cảm giác ấm áp, an toàn, tin tưởng, bao bọc, yên bình, vui vẻ, hạnh phúc, chỉ cần có hắn ở tại, ngươi cái gì cũng sẽ không cần lo, không cần hỏi, chỉ cần đợi, cha ngươi sẽ tới đón ngươi. hắn là người đầu tiên cho một mái nhà để che mưa, che lạnh, nấu ngươi ăn những món ngon, tự nguyện ở lại trường kinh 5 năm chỉ để bảo hộ ngươi.

ngươi không biết, khoảng thời gian đó, có bao nhiêu người đã ghen tỵ với ngươi không :))) đứa trẻ nào cũng mong được như ngươi đó, tự do, hạnh phúc, có người quan tâm, chăm sóc, có người yêu thương, bảo hộ...

duy chỉ có điều, hắn không muốn làm vi sư của ngươi, vì trên tay của hắn đã thấm quá nhiều máu, trên đầu hắn cũng còn đâu hận diệt tộc, còn mệnh lệnh giết người... vậy nên hắn chỉ muốn ngươi đọc sách, viết chữ, sẽ không dạy ngươi võ công, cũng sẽ không nhiều lời giảng giải hết những thắc mắc của ngươi, cũng muốn ngươi luôn cẩn trọng, biết nhìn, nhưng lại cho ngươi tự do vui chơi.

nhưng ngươi luôn nhớ phải không, nhớ những gì hắn từng nói với ngươi, từng làm cho ngươi trong suốt 5 năm ấy.

ngươi muốn trồng cây, hắn sẽ mua cây cho ngươi, còn mua cho ngươi cây hoa đào, để rồi, ngươi vì người khác khiến đào hoa dạt dào, một lời ước định cùng người khác, đúng vào ngày sinh thần của ngươi, hắn còn đang ngồi cách vách, nghe ngươi thổn thức đâu :) tự hỏi, tim hắn có bao nhiêu đau :)

hắn cho ngươi chén canh hoành thánh, ngươi cự tuyệt, nhưng lời ngươi nói, hắn nhất nhất làm theo...

nhưng mà cái chết của cha ngươi, liền đánh sập ngươi, mọi hi vọng đều sụp đổ, ngươi đau đớn đến nỗi ngay lập tức tự tử...

cha ngươi từng nói, nếu con chết, làm sao cha sống được... lúc ấy, ngươi cũng không có nói, nếu cha chết thì con cũng làm sao sống...

chỉ là, cha là niềm hi vọng duy nhất của ngươi khi đó, một thân vượt bao hiểm cảnh, một thân đào vong, trong loạn lạc tìm về quê nhà, tìm cha, sau cùng lại bị hắn phản bội, suýt giết ngươi, rồi sau mới biết cha đã chết rồi... hai người đàn ông quan trọng nhất đời ngươi, một người thì phản bội ngươi, một người thì chết, cảm giác bi phẫn, tuyệt vọng khiến ngươi muốn tự vẫn...

phải, mãi tới khi đọc tới đây, mới cùng ngươi khóc một hồi, thương ngươi vô cùng, mới cảm thấy truyện tới đây cũng gọi là đáng để đọc.

vậy nên, suốt 7 năm sau, ngươi sợ hắn, hận hắn, hắn cũng chưa từng phản bác ngươi...

chỉ có điều, tại sao trong lúc ngươi tuyệt vọng nhất, ngươi lại gọi tên hắn... khi cận kề cái chết, ngươi đã nghĩ gì, tại sao đau đớn thốt lên: "Lang Tuấn Hiệp, ta đau bụng quá" rồi khuỵu xuống, trong khi người bên cạnh ngươi là Vũ Độc.

vì sao Hạ Lan Yết không quen biết, không thù, không oán ngươi lại nhất định giết ngươi...

vì hắn, vì hắn đã cứu ngươi, nên chắc chắn là người quan trọng với hắn...hắn đã đúng rồi đó, đặt cược ngươi để dụ hắn ra, chỉ là sau cùng, ngươi biết hắn luôn bảo hộ ngươi nhưng ngươi im lặng...

khi Vũ Độc tỏ tình, ngươi đã im lặng thật lâu, vốn ta luôn mong, ngươi sẽ nhận ra, ngươi đối với Vũ Độc giống với cha ngươi, ngươi nhận ra, người ngươi yêu là Lang Tuấn Hiệp, nhưng ta sai rồi, người ngươi yêu là Vũ Độc, lưỡng tình tương duyệt, thật tốt...

dù Vũ Độc là người đến sau, nhưng lại may mắn bên cạnh ngươi trong 7 năm đó, thật lòng đối đãi, yêu thương ngươi...

dù ngươi có vì người khác ân ái, yêu đương, hắn vẫn lặng lẽ bên cạnh ngươi, bảo hộ mạng sống ngươi, tại sao phải khổ sở như thế :(((((

ngay khi ngươi nhận lời tỏ tình của Vũ Độc, ta đã biết kết cục của truyện rồi, sẽ là nếu như đến cuối cùng, Vũ Độc chết, ngươi với hắn, vĩnh viễn cũng sẽ là tình quân thần, cho dù ngươi biết tất cả những chuyện hắn đã làm cho ngươi, thì cũng không thay đổi được gì; nhưng nếu không phải Vũ Độc chết, thì hắn phải chết :) tác giả chọn cho hắn chết :)

vũ độc nói cho ngươi một đời thì liền là một đời đi, hắn không nói gì, không hứa hẹn gì, thậm chí còn nói hắn chết thì sẽ có người khác thay thế hắn bảo hộ ngươi, vậy nên, hắn chết là đúng rồi :)

cảm ơn tác giả, đã cho độc giả khóc muốn mù con mắt :(

ngươi hận hắn vì hắn đã phản bội ngươi? hắn không phản bội ngươi, ngươi nói hắn sau khi cha đến thì lập tức đi, nhưng ngươi không biết hắn còn luyến tiếc ngươi, quay lại mấy lần nhìn ngươi đâu, nhưng thấy ngươi sống với cha vui cùng vui vẻ thì mới yên lòng đi...

à chỉ là hắn không biết, ngươi đã nhớ hắn rất nhiều, thường nói với cha, Lang Tuấn Hiệp nói... đến mức cha ngươi phải tức giận thốt lên: ta là kiếm khách đệ nhất nam trần mà con ta ngày ngày so sánh ta với một tên thích khách đâu :)

rồi lúc việc quan trọng, ngươi cũng mong hắn có mặt mới an tâm đâu =)))

tuổi ấu thơ của ngươi có hắn sưởi ấm, có hắn bầu bạn, có hắn dạy dỗ lễ nghi, có hắn luôn nhắc ngươi cẩn thận suy xét, dặn ngươi, ngắm đánh được thì đánh, không đánh được thì chạy, không được lấy mạng sống ra cược.

mọi thứ hắn nói ngươi đều sẽ nghe, sẽ không phản đối, vậy mà sau này, ngươi vẫn chọn không tin hắn :)

sau khi không còn cả 2 người đàn ông này bên cạnh, ngươi lại có một Vũ Độc :) một thứ tình cảm chân thành, từ từ nảy nở, ngươi hạnh phúc, quấn quít không rời và vĩnh viễn chưa từng một lời nói xin lỗi hắn :)

cuối cùng, ngươi vẫn là để hắn chết vì người đi :)

vậy nên, dẫu có là nhân vật chính, ta vẫn không thích ngươi :)

Vũ Độc

ngươi rất đáng yêu, thật thà, tấm lòng bao dung, cũng thật lòng đối đãi yêu thương Đoạn Lĩnh, nếu không từng biết Lang Tuấn Hiệp trước đó, chắc chắn ta cũng sẽ thích ngươi :)

nhưng mà, nhớ là năm đó khi Lang Tuấn Hiệp mang thái tử giả về, chính ngươi đã xác nhận, dẫn đến thái tử giả thuận lợi lên ngôi đi :)

nhưng mà tội mang thái tử giả về năm đó, vẫn để mọi người tính cả trên đầu Lang Tuấn Hiệp đi :)

ngươi lần đầu thấy Đoạn Lĩnh nhét hết độc vào miệng, một mực muốn tìm chết, ngươi đã chứng kiến y tuyệt vọng đến phát điên, ngươi đã cứu y, đoạn thời gian đó, có ngươi luôn bên cạnh bảo vệ y, tình yêu nên đến đúng người, đúng thời điểm :) ngươi đã làm được :)

biết tình cảm của ngươi dành cho y, lại càng biết Lang Tuấn Hiệp đã hy sinh cho y như thế nào, nên là, xin lỗi Vũ Độc, ta cũng không thích ngươi lắm :)

Lí Tiệm Hồng

người là một trong những người cha tuyệt vời nhất mà ta từng biết,

ngươi từng nói với Đoạn Lĩnh "nếu con chết rồi, làm sao cha sống được"

nhưng tại sao ngươi lại giao cả hi vọng sống của mình cho Lang Tuấn Hiệp, người đã phản bội ngươi tới 3 lần, và sau đó còn phản bội thêm 1 lần rồi 1 lần nữa?

tại sao ngươi lại giao cho hắn tính mạng và sự an tâm của vợ ngươi rồi đến con ngươi cho hắn?

ngươi sai hắn bảo hộ Tiểu Uyển rồi cả Đoạn Lĩnh,

hắn có thể dành trọn 5 năm, im lặng nuôi dạy Đoạn Lĩnh, nói với y, ngươi sẽ trở về tìm hắn, nhất định sẽ trở về tìm y, cho Đoạn Lĩnh niềm tin và sự an tâm trong quãng thời niên thiếu khốn khổ nhưng ngươi khi gặp lại Đoạn Lĩnh, lại nói rằng ngươi không tin hắn?

ngươi, cũng chưa từng 1 lần cảm ơn hắn :)

nếu sớm là không thể tin hắn, ngươi, hãy giao Đoạn Lĩnh cho tứ đệ của ngươi, còn nếu là tin, là ngươi thiếu hắn một lời cảm ơn chân thành, vì đã bảo hộ niềm hi vọng sống duy nhất của ngươi trong 5 năm, bảo vệ y không chút thương tổn, không để y chịu bất cứ khuất nhục nào, cũng cho con ngươi 5 năm tự do, hạnh phúc, bình yên nhất đời này.

******************

nghe Xuân giang hoa nguyệt dạ

may mà trước đó đã đọc Định hải phù sinh lục, nếu không, đọc Tương kiến hoan trước, rồi khóc mù mắt, lại cạch luôn mấy truyện của Phi thiên dạ tường :)

nếu một ngày bạn bỗng kiên nhẫn đọc truyện theo kiểu trần thuật, theo dòng thời gian, kể từ nhỏ tới lớn, ăn uống thế nào, học hành ra sao, bạn bè thế nào, cha mẹ dạy bảo cái gì, lớn lên gặp chuyện gì, yêu đương thế nào, kết bạn rồi đánh nhau... thì đọc Tương kiến hoan là thích hợp đó :)

phải đọc tới tận khi Đoạn Lĩnh tuyệt vọng đến mức tự sát, tui mới thấy truyện đáng đọc :) nhưng mà tình tiết truyện cũng dễ đoán, chỉ có điều, vẫn không hiểu sao tác giả lại bạc với Lang Tuấn Hiệp thế :)

gửi tác giả:

để anh ấy khổ sở 7 năm, chỉ vì 1 đoạn ân nhân ngắn ngủi của của mẹ Đoạn Lĩnh và 5 năm kí ức vui vẻ, đổi lại 7 năm im lặng, bao lần vào sinh ra tử chỉ để cứu Đoạn Lĩnh, giúp hắn lên vương vị, rồi sau cùng vẫn chết vì cứu Đoạn Lĩnh :) chết rồi người ta mới nhận ra ảnh đã hy sinh đến nhường nào...

có cần ác với ảnh như vậy không, tại sao cho ảnh và y 5 năm tốt đẹp rồi mãi mãi về sau là hiểu nhầm, là sự xa cách, thậm chí không để y một lần nhận ra, rút cục, tình cảm y dành cho hắn là gì, tại sao người hi sinh lại là ảnh, tại sao cứ bắt ảnh phải âm thầm, khổ sở vì y như vậy :) đây là không công bằng với ảnh :(

nếu truyện có được chuyển thể thành phim hay anime, xin hãy thay đổi kết cục, hãy để hắn sống, hãy để đoạn lĩnh tự nhận ra hắn là gì với y, hãy để hắn trở về sống ẩn cư ở Thiên ti sơn, với hoa đào nở rộ, mỗi ngày tháng sau này bình yên mà qua đi, hãy để hắn được yên lòng, nhẹ nhàng, thanh thản mà chết vì tuổi già, hãy cho hắn tất cả bình yên mà hắn từng mong đợi, đừng để hắn chết đi vì nhát đao thay cho y như thế, đó là công bằng cho y.

rồi nếu thích Lang Tuấn Hiệp thì bạn sẽ khóc mù mắt như tui, cũng sẽ chửi tác giả tới mấy tháng, mấy năm lận :) tác giả đáng bị như thế :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét