Thứ Năm, 4 tháng 6, 2020

Thiên Nhai khách review

nếu đọc Friest thì đừng mong có cảnh nóng :))))
okie fine, tui thực sự thấm được sau khi đọc xong Đọc Thầm và giờ là Thiên Nhai khách

Nếu Đọc Thầm có thể xuất bản thành 6 cuốn sách thì may quá Thiên Nhai khách chỉ cần 1 cuốn là đủ. Đủ ngắn để đọc, để thấm, để cười và để ngẫm.

đương nhiên không có khóc vì HE mà, tui cũng thích kết cục này, bi lụy, chia xa, nuối tiếc, ân hận thật mệt mỏi, người ta cứ phải sống, sống một cách thanh thản, sống một cách đường hoàng, sống một cuộc sống vui vẻ, sống cuộc sống thật bình thường.

bởi thế, một chủ nhân của Thiên song cuối cùng cũng mong rũ bỏ tất cả thành quả, chỉ để sống một cuộc đời tự do, mặc cho võ công cả đời rèn luyện mất đi một nửa, dẫu cho sự giày vò của Thất khiếu tam thu đinh có làm y chết đi sống lại, giày vò cơ thể cho đến chết, ừm, thực ra khi bị Thất khiếu tam thu đinh đóng lên người thì người ta chỉ sống được 3 năm nữa mà thôi.

đại khái là muốn ra khỏi Thiên song, thì người ta chỉ có thể chọn Thất khiếu tam thu đinh, sống với trạng thái ngu dại, nhưng rút cục vẫn là có kẻ thà sống ngu dại 3 năm rồi chết chứ không muốn ở Thiên song nữa, kể cả đó là thủ lĩnh tiền nhiệm đầu tiên của tổ chức đó, tứ quý trang chủ, Chu Tử Thư

hắn cả đời tắm máu mà sống, mưu đồ vu oan giá họa, giết chóc, máu nhuộm thân cũng đã từ lâu, chắc là từ khi hắn mới mười lăm tuổi. Đến lúc rời khỏi Thiên song, lại chỉ muốn đi khắp chốn, ngao du một chuyến, mỗi ngày uống rượu, tắm nắng :)))

thế mà cuối cùng hắn lại gặp tri kỉ, chỉ một ánh mắt giao nhau, thế là đủ :))))) hắn, một thân giữa đời những tưởng sẽ sống những ngày sống nay đây mai đó, đơn giản đi hết 3 năm còn lại, cuối cùng lại bị một tiểu quỷ phá đám. quan trọng nhất là bị tiểu quỷ kia bẻ thẳng thành congggggggggggg

khởi đầu là một ánh mắt, nhưng chính thức bắt đầu là khi y tự bán mình với giá 2 vụn bạc lẻ của ông lão lái đò :))))) y vốn gặp ông lão lái đò trước, 2 người cũng chẳng ưa gì nhau, còn bị lão lái đò mắng cho cả buổi, nhưng ông lão cũng là người cho y cái bánh bao gặm dở, cứng nhắc và cực kì khó ăn. hắn muốn yên thân nhưng có lẽ số hắn mà yên thân được thì chắc không phải Chu Tử Thư, vừa mới bước chân ra ngoài đã gặp Cốc chủ của Qủy cốc tử, lại gặp Trương Thành Lĩnh- người duy nhất còn sống sót sau vụ diệt môn. Cứ thế cuộc sống của y đi một vòng vẫn là mây mù máu tanh.

hắn vì bị người ta giao phó, mà dấn thân vào cuộc tranh đoạt khiến võ lâm trung nguyên dậy sóng, tắm máu khắp nơi. Bên cạnh lúc nào cũng có Qủy chủ bám chặt không buông :)))))

Qủy chủ và hắn có một điểm tương đồng, đó là thèm khát cuộc sống của một người bình thường, muốn ngao du thiên hạ. Ôn khách hành là một thân điên điên khùng khùng, giết người chưa từng cần lí do, hắn từng tắm máu quỷ cốc, là người nắm giữ vị trí cốc chủ lâu nhất, 8 năm.

bên cạnh hắn, chỉ có duy nhất một đứa bé gái, Cố Tương là người được hắn nhặt đem về nuôi, trước giờ luôn coi như em gái, lại một tay chăm sóc cô bé từ khi còn đỏ hỏn... hắn có điên không, có, đã từng. Hắn có từng tuyệt vọng, có từng sống mà như chết, có từng muốn rũ bỏ tất cả để sống một cuộc sống như một con người, có.

nhưng mà ở bên cạnh Chu Nhứ (chả hiểu sao mỗi khi đọc cái tên này là mình lại thấy nó bê đê =)))) hắn bắt đầu sống một cuộc sống bình thường, có chút gia vị, có người tri kỉ thật là tốt, vừa mới gặp mà cảm thấy như đã biết nhau cả trăm năm, đây chính là tư vị tuyệt vời:)

hai người đàn ông vốn là 2 đại nhân vật, một của triều đình, một của quỷ cốc lại có thể ở bên cạnh nhau. Ôn Khách Hành vốn thích nam nhân, lúc nào cũng tỏ rõ điều đó, bên cạnh một Chu Tử Thư nam nhân chính trực nhất đời. Sau bao sóng gió, rút cục Ôn cốc chủ cũng thành công bẻ cong đại nhân vật kia :))))))

tui thích cách viết trong truyện này của Priest, truyện không cần plot twist, đến đâu giải quyết đến đó, cứ thế tuần tự đi từng bước, cũng không cần rào đón nhiều, nhưng vẫn cuốn hút lạ kì.

lúc biết Chu Tử Thư vốn chỉ sống được 2-3 năm nữa, lại là vô phương cứu chữa, nói cách khác hắn chỉ là đang chờ chết, Ôn Khách Hành lúc ấy đã nói: may mà ta chỉ thích hắn vừa vừa, vẫn chưa quá yêu thích hắn, nếu như Chu Nhứ có chết thật, hắn chắc cũng không cần sống cô đơn đến cuối đời, vẫn có thể đi kiếm mỹ nhân khác.

thế là hắn bỏ đi uống rượu nguyên đêm, uống đến say mèm, nhưng mà hắn vẫn biết giúp Chu Tử Thư giải quyết việc, vẫn có thể nhìn y cười ngu :))) say cũng tốt, không say cũng tốt...

một người đàn ông đích thực như Chu Tử Thư, dù là Thất khiếu tam thu đinh gắn chặt trên người, mỗi giờ khắc đều hành hạ y đến chết đi sống lại, mỗi bước đi lại nhúng chân vào một ân oán, thảm án của võ lâm trung nguyên, lại phải bảo vệ một Trương Thành Lĩnh non dại, dưới vùng trời trung nguyên này, ngoại trừ hoàng đế, hắn cũng chẳng cần sợ ai, ấy thế mà lại chấp nhận để cái tên dở người dở quỷ đi theo khắp chốn, còn giúp hắn giải quyết nội tình quỷ cốc :))))

người ta bảo điểm đầu và điểm cuối sẽ gặp nhau, quả không sai

nhưng Ôn Khách Hành luận võ công cũng không kém Chu Tử Thư, có khi có phần hơn, y lại sắp chết, lạnh lùng, khó chọc lại còn có một thân thế không ai muốn đụng tới, thế mà hắn chọn trúng Chu Tử Thư để nguyện làm tri kỉ, cũng chả biết ai hên ai xui nữa :))

Thất gia là nhân vật nhỏ, đáng yêu cực, cái kẻ mà ham chơi, muốn giúp bạn khi khó khăn thì ít, muốn cười vào mặt bạn thì nhiều, nghe thấy có mùi loạn lạc là nhất định tới chơi, cứ làm như không có hắn thì trời không loạn được ấy :))) nhưng Thất gia mới tính là tri kỉ của Chu Tử Thư, như kiểu đã biết nhau rõ như lòng bàn tay, cũng cảm thấy có Ôn Khách Hành bên cạnh Tử Thư cũng tốt, bởi hắn thấy y thực sự có quan tâm tới một người, ngoài sư đệ của hắn.

Cố Tương có kết cục bi thảm nên tác giả phải viết phiên ngoại cho cổ, mình vẫn tưởng cô ấy sẽ là người hạnh phúc nhất khi thiên truyện kết thúc, khi cô ấy gặp được Tào Ninh. Dù cổ chết đi, tui vẫn thích cổ, rất thích cổ.

Hài hước, ngắn gọn, nhẹ nhàng, túm lại là đủ thích để thức đọc đến 4h sáng :)))))



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét