Thứ Sáu, 5 tháng 8, 2016

Ký sự nhổ răng khôn mọc ngu !

bố tổ sư cái cuộc đời này chứ tao chán lắm rồi, mịa má vêu cả tuần trời, k nhấc cái hàm lên mà nhai cho được, ăn gì cũng nướt tướm, xong lại còn gờn gợn thì nhả ra ngay, mà đau chứ, bên má căng đét, kéo căng dây thần kinh mắt tai, và cổ, làm gì cũng bất tiện, muốn nhìn ngó hay liếc đểu là phải đưa nguyên cái mặt ra nhìn, mà lỡ quên thì đau thôi rồi

được ekip nhổ răng thì thuộc dạng lầy nhất thế giới, cho phép mình nhổ, chỉ với câu khích tướng là nếu cháu dũng cảm :((((( uh thì kiểu méo nào chả nhổ, nên nhổ luôn thể cho xong, ai dè, bên răng mọc ngu thì ngu phải biết, hại 4 mũi khoan, cứ đụng vào là gẫy, xong được cái chân chắc khỏe, đè mặt, ấn đầu mình tới lần thứ n mới nhổ được nó, cứ khoan khoan xong mình được uống mấy ngụm máu có kèm vị canxi ngon vãi đái, mình thì từ cái lúc người ta cho kim tiêm vào để tiêm thuốc tê, nhìn thấy nó dài vãi xong máu dính dính đã muốn ngất mẹ nó đi rồi, xong cảm giác chọc cả cái kim dài như thế vào lợi, đùa, cảm giác chỉ muốn....

đấy là nhổ khó khó, đâu gần tiếng, chủ yếu với cái răng mọc ngu, còn cái răng sâu, chỉ cái bịch là xong, k đau, không sưng, thần kỳ vãi đái, cũng may là nó không sao, chứ cả hai bên mặt mà nó sưng thì chỉ có nước đập đầu tự tử vì chán....

ngày thứ 5 rồi, mà nó mới rút có tý, vẫn còn căng đét, lệch mặt, nói dại nó cứ thế này thì teo à, lại chỉ còn 2 liều thuốc thôi chứ, không lẽ chưa đủ :((((( ở nhà chán vãi đái ra, ăn uống thì như ác mộng, đánh vật, xong đi ra đi vào chỉ mong hết  mẹ nó ngày để sang ngày mai cho đỡ, đã thế còn mấy cty tuyển dụng gọi như được mùa, cái lúc này đéo muốn gì hết, nghỉ, nghỉ. Qủa là lúc ốm đau vừa tủi thân lại vừa nghĩ tiêu cực, đến cả người yêu còn đòi bỏ vì méo chăm được, nói gì.... ngày nào cũng đi ngủ sớm, mong sáng hôm sau tỉnh dậy nó xẹp xuống rồi, lại há miệng bình thường, xong lúc dậy soi gương thì chỉ muốn khóc thét, còn hơn thế, làm cứng họng luôn, bố khỉ...

hqua nói chuyện với anh mình mới biết, nhổ xong mà ốp nguyên cả túi đá vào thì chả làm sao cả, đấy, thế mà ngta chỉ dặn mình là về nhà chườm đá, thế là mình tưng tửng, sau mấy h thuốc tê, không thấy đau nhưng sưng cục tướng lên mới vội đi mua đá với cả túi cháo để ăn rồi uống thuốc, cả đêm thì méo ngủ được do mệt hay sưng to quá, hsau nhờ con dở hơi đưa vô viện khám lại xem thế nào, thế mà ông bác sỹ nhổ chính nhìn thấy mình thì đuổi thẳng cổ, bảo đi về đi, sưng là chuyện bình thường, hôm qua nhổ khó thế mà, yên tâm nó sưng đến hết tuần, mình hét lên cháu còn phải đi làm, ổng thản nhiên bảo chả ảnh hưởng, nhưng nếu muốn chú viết giấy cho mày nghỉ cả tuần, hay 10 ngày nhé....

đấy, bác sỹ có tâm vl ra, hôm nhổ thì không dặn dò gì cả, để đến sưng lệch má người ta mới nói, lại còn bảo không chườm vào à, có ngu đâu, mà lỡ để muộn rồi, xong bảo cứ yên tâm chứ, có cậu bác sỹ trẻ còn có tâm, rất nhẹ nhàng dặn dò thế này thế kia, mình nhớ gã này đã ấn đầu mình khi nhổ, mấy lần cơ, mình thì méo dám mở mắt ra lần nào, nhưng cứ được nghỉ tý thì bác sỹ già lại dịu dàng hỏi con có đau không, sao nước mắt giàn giụa thế, ổng hỏi đến lần thứ 3 thì cũng nhổ xong rồi, thuốc tê có tác dụng vãi đái, chả thấy đau đâu, còn sao nước mắt tùm lum thì cháu cũng chịu, cả thời gian mổ, cứ nghĩ đâu đâu, nhưng quan trọng nhất là mừng quá, thế giới này có thuốc tê, nếu không hôm nay nhổ răng chắc tôi chết mợ nó rồi chứ chẳng đùa, cứ đè mặt ra, ấn kìm kiếc các thể loại xong nhổ bình bịch mà nó không ra, cảm giac mình rách bố miệng rồi, cảm giác đó đau thật, cứ nghĩ miên man đến những thứ khiến mình từng vui vẻ thì chả nghĩ được cái gì, cũng may nhớ lại được mấy cái bãi biển đẹp đến mê người, cũng có nghĩ tới ông H nhưng cũng chả thấy khá hơn nên cú, sau tức đòi chia tay là vì thế

cậu bác sỹ trẻ dịu dàng cực, dễ thương như nụ cười của bác sỹ già, mái tóc bạc phơ nhưng da dẻ hồng hào, có điều hôi nách, mình ngửi được lúc nhổ, xong ổng để nguyên quả điện thoại trong túi áo, sát đầu mình, lúc mổ mà có mấy cuộc gọi đến, nghe hết, mấy cuộc đầu còn vui vẻ, xong mấy cuộc sau, khi cứ cho mũi khoan vào là gẫy thì ổng bực, nghe hỏi hỏi là quát ầm lên, y tá thở dài bảo cái răng này khỏe nhỉ, mình nghĩ, răng nó khỏe vãi đái ra, phải dùng khoan mới khoan được, mà thế méo nào mấy con vi khuẩn nó giỏi thế, còn đục nguyên lỗ to trong răng của mình chứ, chính chúng nó mới là những kẻ vĩ đại và đáng sợ nhất, công nhận đấy

hôm phi vào viện, không tìm thấy khẩu trang nên cứ thế đi, ai thấy mình cũng nhìn, chị tiếp tân thấy mình thì hỏi có nhổ chưa, sao sưng to thế, nguy hiểm lắm, vâng, chị không nói thì em cũng biết, thế nên trưa nắng cũng phi vào viện đấy, lại cứ dọa, mà gặp ông bác sỹ tửng chứ, cậu bác sỹ trẻ bảo ngồi lên ghế, chuẩn bị khám lại, còn ổng đi vào, đuổi luôn, bảo mới nhổ nó chả sưng, mà hôm qua còn nhổ khó chứ, thôi đi về đi, con muốn chớt với chú quá...

cậu bác sỹ trẻ thì từ lúc nhổ xong lúc nào cũng dịu dàng, hôm khám lại, lúc hỏi lấy thông tin thì nhẹ nhàng ra hỏi rồi ngồi cạnh mình, còn dặn dò đủ thứ, mà đang dặn về chườm nước ấm mỗi ngày 20p thì ông bác sỹ già bảo chườm lạnh ấy, thế là ổng quay ra cãi lại, xong nói là tây y chả kiêng gì, đông y kiêng thịt bò, rau muống với chân gà, mình độp luôn, đằng nào miệng có há được ra đâu mà ăn, thế là dặn tập xoa bóp xong ấn mạnh cho nó tiết ra dịch, mình bảo mình chỉ sợ nó căng ra xong đứt chỉ cái bụp rồi máu me be bét, ổng bảo lấy cái đũa cả ngậm lại thật chặt, luyện nâng quai hàm lên mỗi ngày rồi nghiến, mình nhíu mày, sợ vl ra, méo làm luôn, nói thế xong cũng cảm ơn rồi co cẳng chạy về, hôm đó mặc quần đùi áo phông vào viện, chắc tưởng mình 2x bỏ mợ, xong túi xách lại có hình con thú bông to tổ chảng, uh thì chả có chỗ nào để nó, cả ekip nhìn mình, như vật thể lạ, đấy các anh chị làm việc có tâm với bệnh nhân thế đấy, kê cho đống thuốc, còn chả biết thuốc nào là thuốc giảm đau, lại vác mồm đi hỏi, cũng may, mình không phải uống, vì căn bản là nó không đau, với cả mình cũng không thích, hôm trước sáng còn đi nội soi dạ dày không gây tê, cảm giác nếm mùi lần thứ 2 như thế này thật tởm, kinh dị, quằn quại, lại nước mắt đầm đìa, may mà viêm loét dạ dày mình đã khỏi, không cần chữa gì nữa, mừng vãi đái ra

đấy, đang chán đến thế mà vẫn phải tròn miệng giải quyết nốt công chuyện, chán đến nỗi quyết tâm bỏ luôn, không lưu luyến gì nữa, mỗi ngày quyết tâm lại càng cao thêm, cảm giác hay tủi thân vãi đái ra, được ai hỏi han cũng hết sức vui mừng, có lúc chán đòi bỏ cả người yêu, may ổng không hâm theo mình, bảo đừng buông tay nhau ra được, mà nghĩ cũng tức, chả chăm được gì, chả nhờ vả được gì sất, có người yêu mà cũng như không, còn đòi cưới với xin, xong con với cái, nghĩ mà điên luôn, thế là đòi chia tay, xong đọc lại tin nhắn thấy mình cũng vô lý thật, cơ mà... thôi để đấy, xử sau

à cuối tuần xem có đỡ không thì gọi về hỏi cách nấu bột sắn cái, căn bản mình thấy pha sống ăn ngon hơn nhưng cứ nấu cho nó yên tâm cơ mà lúc đặc quá lúc loãng quá, chả ra làm sao cả, thà hỏi để bị nói ngu còn hơn, đằng nào thì ai cũng bảo mình là nhìn mặt thấy ngu rồi, uh thì mừng quá, để người ta nghĩ mình ngu cho dễ chỉ bảo, chả mất gì của bọ, cứ làm ra vẻ tinh khôn làm gì, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, dù biết đời này không có mánh lới thì làm ăn gì chứ, thôi kệ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét