Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

Như một thói quen !

Tôi nhớ tôi đã ở khu trọ này 4 năm, có lẽ nhiều hơn một chút, cũng không rõ nữa.. cậu ấy cũng ở đây lâu như thế, có khi còn lâu hơn tôi, cũng chẳng hiểu sao lại ở đây lâu như vậy.. nhiều lần định chuyển mà rồi cuối cùng lại ở lại, cũng chẳng hiểu có gì nữa, nhưng quan trọng là mình thấy yên bình....
Mỗi khi đi làm về, cửa cổng đóng, thường phải dừng xe lại rồi xuống mở cổng, nhưng hôm nào gặp cậu ấy, dù đang làm bất cứ việc gì, cậu ấy cũng bỏ dở để mở cửa giùm tôi, rồi không thèm nhìn tôi lấy một cái...
Đó là cách đây lâu lắm rồi, tôi không nhớ nữa, cũng không hiểu sao cậu ấy lại thường giúp tôi như vậy, vì dù cách nhau mấy phòng nhưng cả năm gặp nhau cũng không mấy lần, cũng không mấy câu chào hỏi, vì lúc tôi đi làm thì cậu ấy đang ngủ, khi tôi đã ngủ thì cậu ấy mới đi làm về....
Hôm trước, tối muộn tôi mới đi làm ca về, vì đi vào ngõ, lại có người đi bộ phía trước nên tôi đi chậm, không nhấn còi cũng không vượt, nhưng khi dừng xe trước cổng, định xuống xe thì thấy có người quay đầu lại mở cửa giúp tôi, hóa ra là cậu ấy, trước khi mở cửa phòng cậu ấy thì mở cửa cổng cho tôi trước, sau lưng cậu ấy là bạn gái, đang nhìn tôi, còn cậu ấy thì không thèm nói tôi 1 câu cũng không thèm nhìn 1 cái, mở cổng xong thì xoay lưng đi ngay....
Đôi khi hành động nhỏ cũng khiến người khác cảm thấy ấm lòng, cảm thấy có người giúp mình cũng vui...
Tôi đã quen một mình, làm một mình, ăn ngủ một mình, tự mình làm, nhưng cảm giác được người khác quan tâm rất ấm áp...
Cậu ấy có thể chỉ làm như một thói quen, chỉ là thích giúp đỡ người khác, nhưng tôi rất vui vì được giúp như vậy.. bởi tôi rất lười, nếu thấy cửa không chốt, sẵn sàng phi xe đẩy cửa luôn, khỏi xuống xe =))))))) còn nếu thấy chốt, thì ts tsb chúng nó chứ, đấy, tôi luôn tự kìm nén để khỏi phải sổ ra như thế đấy =))))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét