Bởi vì đã đọc Ma đạo tổ sư nên tui muốn đọc thêm truyện của Mặc Hương Đồng Khứu,
tui chọn Thiên quan tứ phúc :)
tui đã phải cố gắng để đọc cho hết truyện, cố gắng không drop, cố gắng cho đến hết..
cũng rất đáng để đọc đến cuối cùng,
bởi nếu chỉ đọc đầu truyện, nửa truyện rồi dừng, tui sẽ không thể nào thích Tạ Liên được, tui cũng không thể nào hiểu tại sao truyện này được chuyển thể thành phim :))))
có ai bị xao xuyến bởi khung ảnh đèn trời thả ngập đêm của Hoa Thành chủ, cho người mà ảnh theo đuổi đến 800 năm không ? tui thì có đấy :))
tui đã từng phát khùng với sự hiền, vô cùng hiền hòa, tha thứ, nhẫn nại, cái gì cũng có thể bao dung được của Tạ Liên, cái sự xuề xòa, cái sự điềm tĩnh đến vô biên, không nóng giận, không đáp trả, điềm nhiên chấp nhận, thậm chí đôi lúc làm tui cảm thấy hắn thật ngu ngốc...
tui đã ghét hắn, cũng không thích hắn vì nụ cười hiền của hắn trong những lúc nghịch cảnh...
nhưng mà...
nếu không kiên nhẫn đọc đến những chương cuối truyện, đọc đến hồi tưởng quá khứ của hắn, tui lại lặng lẽ lau nước mắt, hắn, rút cục đã phải chịu đến bao đau thương để cuối cùng trở thành một con người bao dung như vậy, một nụ cười hiền cho qua tất cả, một sự cố chấp để làm điều tốt, hắn, hắn đã làm tui lặng lẽ lau nước mắt bao lần...
từ tột đỉnh vinh quang, đến tột đỉnh đau khổ, đến chính hắn còn không bao giờ muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, thật khó khăn, hắn, vạn lần không muốn người thương hắn phải nhìn thấy cảnh hắn vật lộn trong bùn lầy... hắn thảm, rất thảm, thảm đến nỗi nghĩ đến cũng đau đến quặn thắt...
hắn có trở thành trò cười cho khắp thiên giới hay hạ giới, hắn cũng chẳng quan tâm. hắn có tổng cộng 3 lần phi thăng thành thần thì có đến 2 lần bị cách chức, trò cười :) hắn, chỉ cần thấy việc đó đúng, hắn nhất định làm, kể cả là việc nghịch thiên, khiến hắn mất tất cả, hắn cũng sẽ làm. độ thiên hạ, độ muôn dân, huống chi hắn là thái tử, hắn phải lo cho người dân của hắn. nếu có 2 lựa chọn, mà nếu hắn không thể nào chọn được, hắn sẽ chọn con đường thứ 3, mặc kệ nó là trái thiên ý, miễn là hắn có thể cứu độ chúng sinh, cứu được bao nhiêu vẫn là cứu, hắn, không muốn bỏ mặc bất cứ ai, hắn muốn làm hết sức có thể, cho đến khi không còn sức mới thôi, hắn không bao giờ bỏ cuộc :)
hắn phi thăng thành thần, nhưng thành thần thì sao, cuối cùng thì nước Tiên Lạc của hắn cũng mất, khiến vua và hoàng hậu phải lưu lạc nhân gian, bị quan quân Vĩnh An truy đuổi khắp nơi...
hắn mất nước, lại bị cách chức trên thiên đình, hắn phải lo cho phụ hoàng, mẫu thân của hắn, nghèo khổ cùng cực, đến nỗi phải bán hết đồ đạc, phải đi làm thuê, phải đi mãi võ kiếm tiền trên phố và còn cả làm cướp :)
bao nhiêu vinh quang của một vị thái tử được tất cả mọi người ngưỡng mộ, trọng vọng, một nước Tiên Lạc giàu có cực đỉnh, vua và hoàng hậu lại yêu thương hắn hết mực, hắn vung tay ngang trời, có ai mà không ngưỡng mộ, đã thế, hắn tuổi còn trẻ mà đã phi thăng thành thần.
hắn đã ở tột đỉnh vinh quang, tột đỉnh hạnh phúc và giàu sang, hắn, còn được Ngô quân yêu mến, cả thiên giới này, có ai mà không ngưỡng mộ hắn.
nhưng tột đỉnh vinh quang thì đã sao, thần tiên thì sao ?
nếu hắn là người bình thường, thì khi ngã xuống bùn nhơ, cũng chẳng sao, vì hắn đã nhìn thấy bùn nhiều rồi
nhưng hắn thì không giống thế.
hắn- 20 năm được sống trong vinh quang tột đỉnh, đổi lại 800 năm sau, hắn lại hết lần này đền lần khác bị vùi dập đến không ngóc lên được, bị ngàn người chửi rủa, mất tất cả, hắn, phải sống cô đơn đến trơ lì cảm xúc, không chết được nhưng cứ sống với hàng ngàn nỗi đau ghim thẳng trong tim
còn gì đau đớn bằng phụ hoàng và mẫu hậu vì không muốn hắn phải khổ mà treo cổ tự tử, dải lụa trắng ngấm máu của phụ mẫu hắn, ngấm hết bao nỗi đau, tuyệt vọng của hắn mà trở thành có linh, rồi ở bên cạnh hắn như một người bạn :)
hắn được vạn người tung hô, rồi sau đó bị vạn người phỉ nhổ, hắn có tâm cứu người, nhưng rút cục bị chính những người mình cứu, mỗi người đâm một nhát kiếm lên người, cả thân hình nát bấy :) chỉ có điều là hắn không thể chết, nhưng hắn cảm nhận được nỗi đau, nỗi đau của dao kiếm đâm vào người, hắn đã mở mắt nhìn từng người mà hắn dốc lòng bảo vệ, từng người một, đâm một kiếm vào hắn :)
hắn, chưa bao giờ mất đi niềm tin vào lòng người, vào những điều tốt đẹp, dù hắn đã bao lần bị vùi dập, hắn không hề ngu ngốc, hắn là một người thông minh, suy nghĩ logic, có tài phán đoán, lại rất hiểu lòng người, chỉ là, hắn có thể giả ngu, mặc thiên hạ diễn thôi :)))
hắn, dù sao cũng đã từng là con người, hắn cũng rất người, dù là thần đi chăng nữa, thì hắn cũng từng là người, hắn hiểu, hắn đã nếm trải tất cả, hắn cuối cùng xứng đáng có được người yêu thương hắn thật lòng và một sự bình yên...
nếu hình dung về cuộc đời Tạ Liên- thái tử Tiên Lạc thì hãy nghĩ đến khi hình ảnh ảnh một vị thần dung mạo tuyệt mỹ, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa, ở đỉnh ánh sáng và sau đó hắn rớt xuống, từng bước, từng bước rớt xuống vực sâu tăm tối, mỗi lần rớt xuống sẽ va đập vào hàng ngàn núi đá nhọn hoắt, cứ thế rớt xuống rồi va đập đến tan nát hình dung, chỉ còn lại một mĩ nam tử hiền lành, đi nhặt đồng nát mỗi ngày để kiếm ăn trên đường, một mĩ nam tử không bao giờ tức giận, không phản kháng, không trả thù, một lòng bao dung...
Hoa Thành,
Cảm ơn Hoa Thành đã một mực đi theo hắn bao năm, vì một cái ôm cứu hắn từ trên thành cao rớt xuống, đã khiến hắn mang nợ Tạ Liên mà suốt 800 năm vẫn đi bên cạnh ảnh :)
Tạ Liên không bao giờ nhớ về đứa bé đó, luôn quên mất Hoa Thành mọi lúc mọi nơi đã đi bên cạnh hắn, bảo vệ hắn, đã không bao giờ nhớ ra bản thân đã từng cứu người đó...
Hoa Thành có thể vì Tạ Liên mà trở thành Qủy vương :) chưa bao giờ từ bỏ hắn, dù cả thế giới quay lưng với Tạ Liên thì vẫn có Hoa Thành ở đó, vẫn đi theo hắn :)
Qủy Vương khiến cả tiên giới sợ hãi, vậy thì sao, chỉ có hắn, khi đã trở thành quỷ vương mới có thể đảm bảo Tạ Liên được an ổn, mọi sự hy sinh của hắn mới được đền đáp.
Hoa thành chủ à, người có ý như vậy, theo đuổi đến 800 năm mới được đền đáp, vậy là mãn nguyện rồi, cuối cùng, cũng an yên rồi :)
Tạ Liên từng nghĩ, hắn, không bao giờ muốn người hắn yêu thương biết hắn đã từng vật lộn, khốn khổ, cùng cực, sa đọa như thế nào, chính hắn cũng không bao giờ muốn nhớ lại những năm tháng đó, nhưng hắn cuối cùng cũng biết, Hoa Thành đã luôn ở đó, cùng hắn, hiểu tất cả những khốn khổ của hắn, và, chưa từng rời bỏ hắn...
Tạ Liên, sau tất cả, chính hắn mới là vị thần tiên có được những mối nhân duyên cực tốt, 2 trong 4 vị võ thần là từng là hầu cận của hắn, 1 ngô quân luôn che chở hắn(dù cuối cùng, ngô quân mới chính là kẻ reo rắc tai ương cho cuộc đời hắn và là kẻ thù lớn nhất của hắn) một người bạn cực thân là Phong sư, có người luôn giúp hắn khi hắn cần là Vũ sư, và cuối cùng là một người luôn yêu thương hắn, bảo vệ và che chở cho hắn trong suốt 800 nămmmmmmm
800 năm có là nhiều ? hãy hỏi Hoa thành chủ nhé :))))))
một tấm gương theo đuổi người yêu đấy :))))))
********
so với Ma đạo tổ sư, tui thích Ma đạo tổ sư hay hơn, ngắn gọn, xúc tích và đầy tình cảm, còn Thiên quan tứ phúc, đôi khi dài quá, khiến tui vật lên vật xuống mới xong, may mà những chương cuối truyện làm tui có đôi chút thấy thỏa mãn :))))
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa