Thứ Ba, 30 tháng 6, 2015

Vì sao già rồi vẫn theo dõi Thám tử lừng danh Conan ?

cái này gọi là ngay gần trước mắt mà xa tận chân trời này!
tới giờ, cũng không nhớ bao nhiêu năm rồi vẫn còn coi Conan, lý do đơn giản nhất là để xem cuối cùng Ran và Shinichi sẽ ra sao?
lúc nào cũng cần một cái kết, dù thế nào chăng nữa, hơn nữa trải qua bao nhiêu mùa giáng sinh, năm mới Conan mãi học lớp 1 và Ran vẫn là học sinh cấp 3, vậy nên gần 30 tuổi vẫn xem hoạt hình đều đặn :))
nói thế nào nhỉ, có một người luôn luôn ở cạnh một người, chia sẻ mọi khoảnh khắc buồn vui, có một người luôn âm thầm quan tâm, bảo vệ, yêu thương một người, một người thầm lặng trong tình yêu nhưng hiện hữu, sát cánh cùng ta, người lúc nào cũng có thể lẽo đẽo theo cùng trong mọi chuyến đi chơi xa, có một người luôn quan tâm tới từng hành động, luôn luôn có thể làm bất cứ việc gì vì ta, nhưng rút cục lại không thể nói rằng, ta yêu người.
vì sao chứ, vì ta có thể rất giống nhưng không phải là người trong tim người ấy, người mà người luôn chờ đợi, một hình bóng với những kỉ niệm cũ, luôn là người chiếm trọn trái tim người và người không thể nhận ra nỗi buồn của người luôn đi bên cạnh mình, ta nhói lòng vì những giọt nước mắt thầm lặng mà người từng khóc trong bóng tối, cố giấu nỗi buồn, cố che đi những niềm mong mỏi và chờ đợi người kia quay về...
ta không thể nói ta yêu người nhiều hơn bất cứ ai trên thế giới này, ta chấp nhận, ta âm thầm chịu đau đớn, lặng lẽ đi bên cạnh người, chỉ mong người sẽ được bình an, ta sẽ luôn bên cạnh người, không rời xa, không để người gặp phải nguy hiểm, không phải một mình lúc khó khăn, ta vẫn bên người, chấp nhận những lời trách móc, giận hờn và đôi khi là nước mắt, chấp nhận có thể một ngày nào đó người sẽ không còn bên ta nữa, ta chấp nhận tất cả, vì những gì ta muốn là được thấy người bình an, hạnh phúc, ta sẵn sàng hi sinh cả tình yêu của ta, vì người là người mà ta yêu thương nhất trên thế giới này, không ai có thể thay thế, không ai cả!
có người vì những kỉ niệm cũ quá nhiều, quá đẹp nên không thể nhận ra có một người khác luôn bên cạnh mình, quan tâm mình, không thể nhận ra trái tim người đó đang đau, rất đau, không thể nhận ra bất cứ thứ tình cảm nào khác. kỉ niệm luôn ám ảnh, lời nói, nụ cười, hành động, và một sự ra đi không giải thích, chỉ là những khoảnh khắc gặp gỡ ngắn ngủi, những cuộc điện thoại hỏi han vớ vẩn, thế mà lại không thể quên người, ngốc nghếch không nhận ra có người khác đang bên cạnh mình, quan tâm tới từng nụ cười, ánh mắt của mình, không nhận ra rằng kỉ niệm dù đẹp tới đâu cũng không thể níu giữ được, vẫn cứ chờ đợi, ngốc nghếch tin và âm thầm khóc một mình....
hàng ngày luôn có một kẻ vẫn thích đi bên  mình, luôn sốt sắng với những nỗi lo của mình, chỉ là không nhận ra, không thể nhận ra rằng có người còn yêu ta hơn cả sinh mạng...
kẻ đó dẫu biết nguy hiểm, dẫu biêt sẽ rất đau vì yêu mà không được nói, vì dù có ngay bên cạnh cũng không thể thốt nên được, dẫu rằng người có thể quên ta, vậy mà, ta vẫn chọn cách bên người, vẫn luôn bên người, dù có chuyện gì xảy ra, mặc người có trách ta, và có đôi lúc ta biết ta cũng làm người rớt nước mắt, đôi khi khiến người gặp nguy hiểm, nhưng ta thà bên người, cùng người đối mặt với tất cả, hơn là bỏ trốn, ta sợ, ta sợ sẽ mất người.
ta biết để người chờ đợi như vậy, nhớ nhung, oán trách như vậy, người sẽ rất đau, nhưng nếu ta nói ra sự thật, người sẽ vạn lần hiểm nguy, thật sự ta không thể, càng không thể rời xa người...
người chưa từng nghe ta nói ta yêu người nhưng người biết không, với ta, người là cả thế giới, không gì có thể so sánh, không gì có thể thay thế,  người sẽ là bạn đồng hành trong suốt quãng đời còn lại của ta, người có thể tiếp tục chờ đợi ta, có thể không, nhưng ta tình nguyện sẽ bên người suốt đời này
là ta có lỗi khi không thể nói cho người sự thật này, là ta đã khiến người mòn mỏi chờ mong, là ta không thể bên cạnh người khi người cần ta nhất, nhưng ta đã đến bên người với hình dạng khác, chỉ là người quá ngốc để không nhận ra mà thôi... ta rất nhớ khi người nắm chặt bàn tay ta, không chịu buông, nhưng khoảnh khắc khiến ta đau lòng nhất là khi người ngồi đó,trong bóng đêm, âm thầm khóc, những giọt nước mắt vốn dĩ được che giấu bởi nụ cười, sự cứng rắn, sự vui tươi mà người cố tình cho ta thấy, giờ chỉ còn mình người, lặng lẽ trong nỗi nhớ mong, một câu hỏi, không thể có câu trả lời...
cuộc đời ta, có khi sẽ gặp những con người như vậy, đến đúng lúc nhưng không đúng người và ngược lại, luôn có một người lặng lẽ yêu ta, và luôn có một người trong tim ta, khiến ta nhớ mong và từ chối những mối quan tâm khác. Conan và Ran may mắn hơn, người mà Ran yêu và chờ đợi lại chính là người luôn bên cô, chỉ là dưới hình dạng khác...
phải, là dưới hình dạng khác, nên chúng ta mất rất nhiều thời gian để nhận ra tình yêu đích thực, mất nhiều nước mắt và đau khổ mới nhận ra ai thực sự yêu mình...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét