Thứ Năm, 2 tháng 7, 2015

có nhận ra nhau giữa dòng đời ngược xuôi ?

Ta vẫn nghĩ ta còn yêu người, phải, thực sự thế, bao nhiêu năm đã qua, bao nhiêu người đã đến, bao nhiêu người đã đi, lòng ta thì vẫn chờ, không phải chờ người, nhưng lòng ta luôn lặng lẽ như vậy!
Một ngày, người hỏi ta là ai, tại sao có trong danh bạ của người, ta cười, cười nhẹ, rút cuộc, có một ngày chúng ta phải nói toẹt ra với nhau, anh và em có một thói quen giống nhau, lưu những số điện thoại mà mình không bao giờ liên lạc, rồi một ngày danh bạ đầy đến nỗi không muốn lưu nữa, thì mới hỏi xem đó là ai rồi xóa, mối quan hệ năm năm, nghe anh nói, chính bản thân mình cũng giật mình, năm năm rồi sao, đã bao lâu chúng ta không hỏi han nhau, không một câu khách sáo, chúng ta, sống trong cùng một thành phố, nhưng phố rộng quá, nên chẳng bao giờ gặp được nhau, dù chỉ một lần... chúng ta vẫn là những người xa lạ, những người từng rảnh rỗi, quen nhau qua mạng và chẳng bao giờ gặp nhau ngoài đời, vậy mà, mình ta lại ôm nỗi tương tư, đến nỗi mọi câu chuyện anh kể đều nhớ, những nơi anh nói đã đi qua, ta cũng nhớ, đến nỗi chính anh cũng ngạc nhiên tại sao trong trí nhớ của anh, ta chỉ là con số 0, còn với ta, thì biết nhiều về anh như vậy... cười nhạt
ta hiểu vì sao ta luôn nhớ anh, đến đôi mắt đen thẫm, thầm lặng đó, khi nói chuyện với anh, anh không thay đổi gì, vẫn những điều ta thích ở anh, anh có thể nói chuẩn con đường đi làm hàng ngày của ta chỉ với câu hỏi, em làm ở đâu, anh bảo anh ở không xa đâu, chỉ là 2 phút đường chim bay thôi, uh thì chẳng xa nhưng cũng chả bao giờ gặp được... mối quan hệ năm năm rút cục chỉ còn lại là cái cười nhẹ, ta mất đi cả một tuổi hồn nhiên để mơ mộng về một người đã không còn nhớ gì về ta...
cũng có khi, ta nghĩ ta yêu một người nhiều lắm,cho tới khi một người khác xuất hiện, yêu ta không theo cách mà ta muốn, rồi một ngày, người đã từng xuất hiện đó, cuối cùng cũng rời bỏ ta, người ta đi tìm hạnh phúc thực sự, ta nhận ra, người đó, từng yêu ta thật lòng và người đó cũng thật lòng rời bỏ ta, và từ đó trở đi, không ai có thể khiến ta buồn vui thêm nữa... khi một người ra đi, về sau, còn những ai ra đi nữa, đều không còn quan trọng nữa... thế đấy, cuộc đời lạ lùng lắm...
vẫn cứ nghĩ ta yêu người, cho tới khi người khác xuất hiện và biến mất, ta thấy cuộc đời nhạt dần những yêu thương, mơ mộng, những nụ cười hạnh phúc và những ánh mắt tràn đầy hân hoan, những giọt nước mắt, hoài nghi, giận dỗi, người đã mang đi cả rồi, giờ mọi sự đến hay đi, đều không mong đợi, hay níu giữ, vì những thứ thuộc về mình thực sự thì không phải giữ, còn nếu không hãy để họ đi, chỉ là hãy làm tất cả có thể,để sau này ta không phải hối hận, chỉ thế thôi...
mùa hè Hà Nội nóng như đổ lửa, nên đầu óc chả nghĩ được gì quá sâu xa, haizz
 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét