Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Nhận ra...

Bữa nọ, trên đường đi chợ về, tôi thấy đôi vợ chồng, có lẽ là còn trẻ, đang băng ngang qua đường, nhìn đằng sau, có lẽ người chồng trẻ, đẹp hơn vợ, quần áo ăn mặc gọn gàng, dù chỉ là quần ngố, áo phông, người vợ có lẽ đang mang bầu, họ sánh bước cùng nhau, người chồng đỡ lưng vợ, khi vừa đến vỉa hè bên kia, người chồng thả tay xuống, tìm tay vợ, nắm lấy tay vợ, họ bước sát cạnh nhau, tôi nghĩ đó là hạnh phúc, chỉ đơn giản là người chồng đang nắm lấy tay vợ mình, thật chặt, cùng bước bên nhau, người vợ dù mang bầu nhìn xuề xòa, mập lên rất nhiều, tóc chỉ buộc cẩu thả, nhưng sự so sánh đó chẳng có nghĩa gì, vì người quan trọng nhất là chồng cô ấy, yêu cô ấy :))
Đã qua rất nhiều thời gian tôi vẫn bước bơ vơ, một mình, lúc nào cũng một mình, nhiều lúc tôi tự hỏi, tại sao lại như vậy, tôi không phải là người chọn cuộc sống cô độc cho đến già, tôi cũng yêu những đứa trẻ, tôi cũng muốn có một gia đình, như bao người khác, có một người chồng, một vài đứa con, được bận rộn vì chúng, lo cho chúng, như tôi đang yêu thương và lo lắng cho cục cưng của nhà tôi, con bé đáng yêu lắm, tôi đã sẵn sàng cho một gia đình nhỏ, một trách nhiệm lớn và dứt khoát là không sống một mình được, nhưng người mà tôi chờ đợi đó đang ở đâu, ở đâu trong số những người tôi đã từng quen biết...
tôi yêu anh ấy từ lâu lắm rồi, một mối tình đơn phương, và dù người ấy có tốt đẹp đến đâu, tôi vẫn không phải là người đi cùng người ấy đến cuối cuộc đời, và tôi còn, một người yêu tôi, một người chờ đợi tôi, nhưng tôi lại không thể đi cùng anh, bước đường đời này, tôi chỉ có thể nợ anh ấy, nợ rất nhiều...
người ta nói nhìn mặt tôi rất buồn, ánh mắt thường đượm nước, là do tôi bệnh về mắt :)) nhưng cũng có thể, như người bạn tôi từng nói, nhìn mặt tôi buồn, không mấy khi nổi giận, à, chỉ bởi nếu nghĩ thêm một chút nữa thì mọi sự sẽ tự lắng xuống được nên chẳng có gì phải nổi giận cả...
tôi thích ngày hôm nay, mọi sự diễn ra như vậy còn ngày mai như thế nào thì kệ nó đi, tôi cũng lập kế hoạch, cũng dự tính nhiều điều và cũng có dung sai, nhưng rồi tôi có thể trông đợi gì, khi con đường tôi đi, tôi không biết đi đến khi nào thì tới đích, cảm thấy xa vời, cảm thấy cần ai đó bên cạnh....
hôm nay chụp ảnh quảng bá cho trung tâm, tôi được chọn, nhưng vì quá lùn, nên đành đổi người khác, bản thân thấy cũng buồn cười, chưa đến 3m chia đôi, ngồi ghế còn không chạm đất, người có m4 mà đi xe mày m6, chân đi dép cao gót 10mm cũng không chạm đất :))
bản thân tôi nhiều khi hoang mang, lo lắng nhưng rồi thì cũng kệ, tâm trạng lúc vui, lúc mừng, lúc giận giữ, muốn trả thù nhưng rồi nhận ra, người hưởng hết mấy thứ đó chỉ có bản thân mình thôi, nên thôi, kệ đi, ăn bánh bơ và mũ phớt đi cho nhanh..
từng muốn trốn lên núi cao mở resort cao cấp, từng muốn làm chủ rất nhiều thứ, rồi phát hiện ra, mình đã già mà chưa hiểu gì cả, chỉ biết cái nào đẹp thôi, à giờ thì teen lắm rồi, người ta mới tiếp xúc nói mình được chiều chuộng, bướng bỉnh lắm :)))


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét