Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

Review Chuông gió- Oán khí chạm chuông (oán khí chàng linh)

https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/neu-mai-day-lam-nhat-tien.deZ0uCBVgKB3.html

Lúc mình đọc Chuông gió, lúc Nhạc Phong nghe tin Đường Đường chết, đúng là kìm không nổi mà bật khóc, đoạn điệp khúc cứ da diết mãi, Nhạc Phong như con thú, bật lên những tiếng khóc nghẹn, bò trên mặt đất rồi trốn vào trong góc.. khiến bất cứ ai chứng kiến cũng đau lòng đến rơi nước mắt...

phải thật sự có tình cảm mới trở nên như vậy...

Người đàn ông phong trần, coi nhẹ sống chết, đặt nặng bạn bè thân hữu, từng lang bạt khắp chốn, nội tâm sâu xa, lại đã từng yêu một cô gái như búp bê sứ xinh đẹp, tài hoa và nhà giàu :)))) Người đàn ông vừa từng trải, vừa thông minh, có khí chất lại có đám bạn bè khắp giang hồ, lãng tử đích thực, không màu mè, khoa trương, yêu ô tô việt dã và kiệm lời, đấy, thể loại đấy, có đứa con gái nào lại không mê :)))) người ta còn chung thủy với một cô gái duy nhất nữa, khiến cho bao bóng hồng đã từng gặp đều tiếc nuối :))))

thế mà tất cả lại bị một cô gái như Đường Đường khuất phục, không nói nhiều; đánh nhau chưa chắc thắng, cãi nhau thì thua đậm, dù mặt có dày mày dặn đến đâu vẫn thua con người có biệt tài diễn như Đường Đường, túm lại là thua toàn tập, nhất là lúc cô nói ngọt, cô giận dỗi và nước mắt của cô- chưa khi nào Phong tử thắng được cô =))))

nhớ lúc gặp nhau ở Ca Nại, chỉ một cái cán chổi đã chặn anh ngay cửa, ngay lúc anh định hôn cô gái khác, đúng là số trời- à số nhọ mới đúng, gặp cô là gặp vận rủi, anh đã từng thẳng thừng đuổi cô đi khi cô nói cô sẽ mang lại phiền phức; bản tính đúng là thực tế và kinh nghiệm, biết chuyện của người lạ, có thể gây nguy hiểm đến người thân thì lập tức đuổi đi, dù đó có là cô gái mà mới tối hôm trước vật vã đi tìm vì sợ cô ta lạc...

Rút cục, khi cô ta có thể ngọt nhạt một chút, không trả treo với anh thì mềm lòng ngay lập tức, lại cảm thấy thương cô ấy. Cô ta nghe vậy mà cũng biết nghe lời, nhưng mà cái quả cầm nguyên cái ghế phang anh thì đúng là cả đời anh cũng chẳng dám nghĩ tới :)))) (đấy là tại Nhạc Phong hành sự lỗ mạng, kéo áo của Đường Đường xuống khi cô ấy đang muốn che vết thương ở cổ và ngực).
Hai người gặp nhau chả mấy, mà lần nào cũng gây sự được, chủ yếu là thái độ lạnh lùng, vô cùng thờ ơ của Đường Đường khiến anh điên đầu, càng nói đừng làm thì cô ấy sẽ làm cho bằng được; bảo đừng đi vào hang núi thì cô ấy cứ nhất định năm lần bảy lượt vào đó mới được, cuối cùng lại là anh và Đầu Trọc phải đi tìm, đã thế còn tìm không được...
Họ choảng nhau thì cũng chẳng lạ, người giật áo, người phang ghế, nhưng mà lúc cô  ngã, máu chảy cũng không kêu khóc om xòm, lặng lẽ lau máu, lặng lẽ cười, ai hỏi cũng nói đùa được, coi như không có gì...

Mới đầu là thế, sau này càng ngày cô càng làm anh quan tâm, vì trong vài khoảnh khắc, anh biết cô đang tự nén đau một mình, không muốn can hệ người khác, hành động lạ của cô khiến anh tò mò, chính anh cũng thừa thông minh để hiểu, nhưng cặn kẽ thì chưa, ban đầu anh đã chọn không dính vào người như cô, nhưng rút cục vẫn thua lấy ông trời, đã không dính thì thôi, dính vào thì một đời không đủ ...

vì lo cho cô mà anh từ bỏ tình yêu của đời mình, lúc đó anh tưởng thế, hóa ra mọi sự đã có suy tính rồi :))) là do anh thôi, căn bản không do ai hết. Cuối cùng lại bị Đường Đường cho quả hố, hết sức tránh mặt anh :))))) tránh sao thì tránh, có duyên nhất định gặp, gặp nhau ở Ca Nại coi như số anh đã vậy, tức là cả đời thuộc về Đường Đường =))))))

không gặp nhau thì thôi, gặp nhau là cứ như chó với mèo, nhất định choảng nhau, nhưng mà anh lúc nào cũng là người thiệt thòi vì nói thua cô ấy. tưởng là thất tình buồn tê tái cõi lòng, mà có cô, mỗi ngày anh đều rất vui, cho dù là choảng nhau cũng vui, anh không nhận ra, cho tới khi tiểu nhị nói điều đó, phải, chỉ cần cô xuất hiện thì lo cho cô đã đủ mệt rồi, thời gian đâu nghĩ chuyện khác =)))

mối tình của Đường Đường với Diệp Liên Thành cũng nhàn nhạt như Phong tử với Miêu Miêu vậy, trước biến cố gia đình, Đường Đường cũng giống như Miêu Miêu, có gia đình yêu thương và người yêu yêu chiều, mọi thứ đều tốt đẹp, cả hai đều là công chúa của bố mẹ, là hoàng hậu của người mình yêu. Đường Đường được A Thành chăm hơn chăm con, cái gì cũng dựa vào Liên Thành, đi lạc, khóc- gọi lại Liên Thành đến đón, đến nỗi đi dạo cũng khiến Liên Thành đưa đến tận nơi, giao cho tận tay cho người đi cùng vẫn không yên tâm... lại còn thói hành người ta bóc hạt dưa cho ăn, bóc đến vỏ dưa cũng cao thành núi Phú Sĩ ... (đùa đấy) bắt người ta tỏ tình đến mấy lần mới đồng ý :)) Phải, cô là công chúa nhỏ, hết mực được cưng chiều, yếu đuối đến vô cùng....

Cho đến khi cô nhận ra, ngoài cô ra, không còn ai có thể giúp thì cô sẽ tự vực dậy, tự lo cho mình, không còn ai để dựa dẫm thì dựa vào bản thân, dần dần trở nên có bản lĩnh. Nếu cô nhìn lại mình trước đó, khi còn có gia đình, cô đã từng cười nhạt... rút cục, đau mới khiến người ta trưởng thành...

Trong suốt thời gian phiêu bạt, ngoài cha mẹ ra, người mà cô thương nhớ nhiều nhất chính là A Thành, A Thành sau khi được tin cả gia đình cô gặp nạn, đã suy sụp vô cùng, tương lai của họ vẽ nên đã rất gần, họ sắp tốt nghiệp, họ sắp kết hôn... thế mà cô ấy chết, anh bỏ tất cả, đến chỗ khỉ ho cò gáy này mở quán bar- đặt tên là Hạ Thành(Thịnh Hạ Diệp Liên Thành) từ đó sống buông thả, bất cần đời và không cần người phụ nữ nào cả, tất cả là trò chơi, chỉ là qua đường, vì cô ấy đã chết rồi...

Đường Đường đã trải qua cảm giác như nào, khó có thể tưởng tượng được, 4 năm lưu lạc, đơn độc, bơ vơ, không bạn bè, không người quen thân, gặp bao oan ức cũng không thể giãi bày, rút cục lại một mình gánh chịu hết.
Tôi hình dung dáng cô khi ngồi một mình, dựa vào tường, tóc cột đuôi ngựa, mình mặc áo 2 dây, quần rằn ri, giầy cao cổ, cô đơn đến đau lòng, một chân co, một chân duỗi, đầu dựa vào tưởng, hơi ngẩng lên, cô đang chờ kẻ thù đến... vừa đẹp mà cô đơn đến buồn...

Cho tới khi gặp lại Nhạc Phong, phải là lần gặp lại, ngay khi cô nhận ra anh, cô đã đoán được anh sẽ làm gì, quả lấy cán chổi chèn ngang cửa làm Nhạc Phong tức điên nhìn cô chất vãi- một là cô nhanh hơn anh, hai là cô thông minh hơn anh, lúc nào cũng vậy :))))))

Cô từng bị anh đuổi, bị anh tát, bị anh túm cổ, từng bị anh đẩy ngã... túm lại là chưa thiếu vụ nào nhưng mà cũng chính anh lấy trứng gà đắp lên mắt thâm cho cô, anh đi tìm cô khi không ai dám làm, là anh lo cho cô khi cô ở ngoài một mình... là anh quan tâm cô, dù cô có lạnh nhạt và láo xược, vô lý đến nhường nào...

Mỗi lúc cô bị anh hiểu nhầm mà không thể giải thích, lại ức đến rớt nước mắt, người ta còn cảm thấy không sao mà mình ngồi khóc tu tu rồi. Nhiều lúc thấy anh vẫn còn vương vấn Miêu Miêu mình đã ngứa con mắt rồi, Đường Đường thì thế nào, là cô là người đến sau, là người mới quen, cô có lai lịch và nhiều rắc rối, chút tự ti đó khiến cô luôn chiu đựng được nếu Nhạc Phong có thương nhớ người cũ.

Nhạc Phong tưởng mình yêu Miêu Miêu lắm, lúc đó tình yêu cuồn cuộn trong tim, tiếng yêu cũng dễ dàng, nhưng tiếng yêu với Đường Đường với anh lại rất khó nói, vì với cô, anh không chỉ muốn nói yêu, mà còn là lo cho cô, muốn bảo vệ cô, muốn được sống cùng cô, một cuộc sống bình thường thôi, bình an, bên nhau mỗi ngày...

Mỗi khi bên Đường Đường, trải qua bao nhiêu hiểm cảnh, chứng kiến và giúp đỡ cô ấy, đã khiến anh hiểu, chỉ cần có cô, thậm chí chỉ cần cô còn sống, được nhìn thấy cô là anh hạnh phúc rồi, đơn giản thế thôi. Trải bao phen sinh tử bên Đường Đường mới thấy sự sống quí hóa nhường nào...

Có lần Đầu Trọc mắng Đường Đường, anh nổi cáu, sau Đầu Trọc khen cô ấy, anh cũng nổi cáu, Đầu Trọc tức giận hỏi anh, thế là thế nào, có phải chỉ mình anh mới được nói cô ấy không, anh im lặng suy nghĩ một lúc, nhận ra Đầu Trọc nói đúng, chỉ mình anh thôi :)))

Đường Đường đã xác định sống không bạn bè, không thân thích, mà thật ra cũng còn ai thân thích đâu, lang bạt khắp chốn, không ngại khó, ngại khổ, cũng chính là không ngại thay đổi cách sống từ bé đến giờ, lạnh nhạt với con người, tình người. Vậy mà có một Nhạc Phong ngoan cố bước vào đời cô, làm cô càng khổ, sống chết cũng không tự quyết định được nữa, vì cô yêu anh, dù thế nào, cô cũng làm vì anh, kể cả chết...

họ gặp nhau lần thứ hai ở Ca Nại, chưa thấy ca làm lành sau chia tay lại hài hước thế, chỉ một câu vô tình của người lạ khiến cô bị anh phát hiện, còn đuổi theo sát rạt, cuối cùng thì vẫn là anh thắng, cô phải quay về cùng anh rồi :))))

hai cái người này, yêu thương thì chẳng được mấy lúc, mà lúc nào cũng khiến người ta khóc....

có câu: thời gian này, trái tim của anh đều bị nước mắt của Đường Đường giày vò tan nát, nhìn cô khóc là anh lại đau đến ngạt thở. Lúc về lại Bát Vạn Đại Sơn, anh dỗ cô đến phát ngượng, bực mình phải nói "nếu không nghe lời thì không cần em nữa" làm cô khóc một trận- khóc đến anh sắp mềm lòng thì cổ giở mặt, lại nghe lời, đến mệt với cả nhà này :))))))

Nhớn đến họ là nhớ đến bài hát này...

Giấc mơ ta cùng nhau đi về nơi rất lạ.
Có riêng anh và em muôn đời không cách xa.
Hát lên câu tình ca dẫu ngàn năm đá mòn.
Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa.

Nếu mai đây rời xa mong rằng em chớ buồn.
Có đôi khi tình yêu không đẹp như giấc mơ.
Giấc mơ ta gần nhau cho thời gian bất tận.
Nếu mai đây rời xa nhưng lòng vẫn không xa ...

à, đây là truyện kinh dị kèm chút ma quái, lẫn ít ngôn tình và trinh thám, túm lại nhìn ảnh bìa, thì túm ngay vào room truyện ma được rồi, nhưng ngôn ngữ đáng yêu, nhân vật chính phụ đều đáng yêu chết được và bonus là rất chịu khó nhắc đến Hoàn Châu Cách Cách nên mình yêu, thế thôi, không nói nhiều.

à,à,à, kết là Happy Ending nhé, đừng tưởng nhân vật chính chết, buồn cười lắm =)))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét